Thế này thì ai cũng hài hước, xung quanh có người xem phấn khích không nhịn được cười, có người nói: “Bà Cố nói gì cũng có lý. Tại sao không đợi đến khi Phúc Bảo lớn lên rồi cô mới đến đòi của hồi môn. Đó có phải là con gái của cô hay sao?”
Cố Vệ Quốc không chịu nổi nữa, sắc mặt gầy gò, nhưng không chịu nổi những trò đùa cợt của người khác nên túm lấy tay áo Thẩm Hồng Anh nói: “Em làm gì vậy? Không biết xấu hổ sao? Phúc Bảo là con gái của nhà chú Tư, thì nó là con gái do hai chú thím ấy nuôi dưỡng, em đã rõ ràng chưa vậy?”
Tuy nhiên, Thẩm Hồng Anh không phục, làm sao cô ta có thể khuất nhục như vậy được.;
Cho dù hôm nay có bỏ hết mặt mũi, nhất định phải đòi lại được Phúc Bảo, cho dù Phúc Bảo vẫn gọi Lưu Quế Chi là mẹ thì có sao? Con gái có hai mẹ không phải là chuyện gì to tát, chẳng phải có câu nói người chưa có con trai đã gánh trên vai hai ngôi nhà sao?
Vì vậy, cô ta lớn tiếng cãi lại: “Sai rồi, gọi thế nào là nuôi hơn một năm? Trước đây Phúc Bảo là do cả nhà chúng ta cùng nhau nuôi. Gần đây, chúng ta sau khi chia nhau ra ở riêng lại được nhà chú Tư nuôi nấng. Chẳng phải là như thế sao?”
Ngay khi cô ta nói ta điều này, mọi người đều cảm thấy dường như có phần đúng, và họ im lặng một lúc.
Thẩm Hồng Anh đột nhiên cảm thấy mình có lý và tự hào về bản thân, cô ta lớn tiếng nói: “Từ lúc Phúc Bảo được tôi nhặt về, mọi người nuôi hơn một năm rồi, con bé gọi tôi là mẹ thì có chuyện gì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT