Lý Minh Thuyên mỉm cười, cầm lấy viên ngọc bích trong tay cô bé, sau đó giúp cô bé đeo lên cổ: “Phúc Bảo, viên ngọc bích này do người thân của cháu để lại, phải giữ thật kỹ, nói không chừng sau này một ngày nào đó nhờ nó, cháu và gia đình của mình có thể nhận ra nhau.”
Phúc Bảo chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm lại người thân, cô bé cũng không dám nghĩ mình còn có người thân trên đời này.
Tuy nhiên những lời Lý Minh Thuyên nói đã khiến cô bé cảm động, thậm chí sinh ra một chút kỳ vọng.
Cô bé mím môi cười: “Cháu sẽ luôn luôn đeo nó.”
Cô bé dùng tay vê viên ngọc bích, viên ngọc bích lúc này trong suốt sáng trong, khi dùng tay vê còn có thể nhìn xuyên qua còn có thể thấy được màu hồng nhạt của ngón tay.
Một viên ngọc bích tuyệt đẹp, tuy không quá đáng giá nhưng đối với Phúc Bảo mà nói, nó quý báu.
Lý Minh Thuyên vươn tay xoa xoa mái tóc của Phúc Bảo, lại đứng lên hỏi Lưu Quế Chi thêm vài vấn đề nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play