Tất nhiên là Cố Thắng Thiên nghe được mấy câu mà Lưu Chiêu Đệ lải nhãi, cậu lạnh lùng cười, bĩu môi: “Ai thèm gà nhà bác chứ, thật là biết vu oan cho người tốt.”
Cố Vệ Quân cau mày nhìn người cháu gái này của mình. Đương nhiên là anh ấy tin tưởng cháu gái nhưng mùi hương gà hầm từ trong bếp bay ra thật khiến người khác đau lòng.
Lưu Quế Chi thấp thỏm nhìn con trai và con cái mình. Cô không tin, không tin Phúc Bảo ngoan ngoãn như vậy sao lại có thể cùng Thắng Thiên đi ăn trộm gà về hầm? Đứa nhỏ Thắng Thiên này dù đôi khi hơi nghịch ngợm nhưng Phúc Bảo thì không, Phúc Bảo luôn ngoan ngoãn mà.;
Không thể nào, không thể như vậy được. Cô dùng ánh mắt xác nhận nhìn Phúc Bảo.
Cố Dược Tiến không nhịn được hỏi: “Phúc Bảo, đến cùng là có chuyện gì chứ? Chỉ cần em nói là em không trộm tiền thì anh đây sẽ làm chủ cho em.”
Cố Dược Hoa cũng tin tưởng Phúc Bảo: “Phúc Bảo, Thắng Thiên đừng sợ gì cả, ai dám đổ oan cho hai em, anh dùng nắm đấm dạy họ làm người.”
Tất cả ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Phúc Bảo, Phúc Bảo nghi ngời hỏi: “Vì cái gì bác dâu ba lại nghĩ cháu trộm gà nhà bác. Sao cháu phải đi ăn trộm gà chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play