Tiêu Định Khôn nhìn Phúc Bảo cười híp mắt, khi cô bé lắc đầu, hai bím tóc sừng dê theo đó đung đưa, nhìn vừa ngoan vừa mềm vừa ngốc ngốc, không hề giống dáng vẻ người bị ngược đãi.
Chỉ có thể nói đầu óc người nhà họ Cố coi như còn dùng tốt, anh nhíu mày, hỏi: “Heo nhà em bây giờ thế nào?”
Phúc Bảo vừa nghe chuyện heo, cười: “Đã tìm được cách rồi, em đang lên núi tìm thuốc, Lý Đại Gia nói, phải tìm một loại cỏ tên là long cong.”
“Long cong?” Tiêu Định Khôn nghi ngờ: “Đó là cái gì?”
Phúc Bảo khoa tay múa chân: “Chính là loại có lông lá, cong cong, ngắn hơn cỏ đuôi chó, còn có cái đuôi nhỏ cong cong í.”
Tiêu Định Khôn nghe vậy, hình như có chút ấn tượng: “Em trước ăn mấy miếng bánh bích quy này đi, đợi chút nữa anh tìm với em.”
Phúc Bảo dạ gật đầu, ăn xong hai khối bánh bích quy, cuối cùng còn dư lại hai khối: “Anh Định Khôn ăn đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT