Thẩm Hồng Anh nóng nảy, không khỏi giậm chân nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Lỡ như có chuyện bất trắc xảy ra, chúng ta lại mang nợ đại đội sản xuất một trăm cân thịt heo! Chúng ta hoàn toàn không có khả năng trả! Tại sao chúng ta lại gặp phải chuyện này chứ?”
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên than phiền: “Bọn mày cho heo ăn như thế nào mà để nó bị như thế này, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ai chịu trách nhiệm!”
Công việc hôm nay của Cố Vệ Quốc là đến đất nông nghiệp phía sau cày cấy, so với mấy người lớn khác thì anh ta về sớm hơn các em trai. Nghe những lời của Thẩm Hồng Anh, anh ta liền đanh mặt lại: “Phúc Bảo và Thắng Thiên đều là trẻ con. Bọn trẻ chắc là cắt cỏ cho heo ăn, còn có thể cho ăn kiểu nào nữa? Chúng nó có thể cho heo uống thuốc độc hay sao? Chúng nó muốn heo bị bệnh hả? Em nghĩ xem khi có chuyện xảy ra như này thì có ai vui vẻ nổi, em mắng chúng nó thì có ích gì?”
Thẩm Hồng Anh lo lắng muốn chết, nhưng cô ta không dám nói nhảm trước mặt Miêu Tú Cúc, đành phải bịa chuyện: “Đây không phải là vì em đang lo lắng cho heo đang bị bệnh hay sao? Bây giờ đến cả chuyện này mà em cũng không được nói hả?”
Lưu Chiêu Đệ đứng bên cạnh có vẻ ngập ngừng rồi chậm rãi nói: “Không ai muốn heo bị bệnh cả, nhưng chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân. Ai cho nó ăn khẳng định sẽ biết rõ nhất... Nhưng thực ra, em đã muốn nói từ lâu rồi, chuyện như vậy không nên để bọn nhỏ làm. Rồi đến lúc lại có chuyện xảy ra? Thực ra, em không sợ điều gì khác đâu... Em chỉ sợ rằng con heo có thể sẽ ốm nặng hơn, bệnh tiêu chảy nói nặng không nặng nhưng nói nhẹ cũng không nhẹ. Đến lúc đó, chỉ sợ con heo sẽ không...”
Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên cúi đầu không nói gì.
Bọn nó không biết tại sao con heo bị bệnh, bây giờ mà con heo bị bệnh, đó thực sự là vấn đề của anh em bé.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT