Chỉ cần có viên đá này này trong tay, con bé còn phải sợ cái gì. Thứ này thuộc về nhà họ Nhiếp, chung quy vẫn là của nhà họ Nhiếp.
Sinh Ngân nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn viên đá trong tay, lại phát hiện màu sắc của viên đá hình như nhạt hơn trước một ít.
Sinh Ngân cau mày cúi đầu nhìn kĩ, hình như lại không nhạt đi nữa rồi? Do đứng dưới ánh sáng mặt trời nên sinh ra ảo giác hay gì?
Hàng xóm xung quanh nhìn Nhiếp Lão Tam hãnh diện ôm theo con heo nhỏ đi về nhà, có người trong bóng tối lẩm bẩm: “Lẽ nào thật sự do Phúc Bảo ám nhà họ Nhiếp? Như vậy không đúng lắm thì phải?”
Vợ của Vương Phú Quý ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng: “Thôi đi, ông nhìn Phúc Bảo đến nhà họ Cố đi, Cố gia ngày đó hưng thịnh náo nhiệt, lần này bắt heo cũng có sự góp mặt của nhà họ Cố, mới có một lúc đầu người ta đã bắt được một con heo nái vừa mập vừa sáng bóng tròn trịa, nếu như vận khí tốt thì đến cuối năm không chừng sẽ thu được cả một đàn heo con. Đó mới thật sự là vận khí tốt.”
Mọi người cũng có suy nghĩ như vậy, thật sự thì nhà họ Cố vận khí tốt hơn nhà họ Nhiếp nhiều.
Chuyện lão Nhiếp bắt được heo con cũng truyền đến tai nhà họ Cố, Miêu Tú Cúc vừa nghe đã hừ lạnh một tiếng: “Nhà bọn họ gặp may, ai ngờ cũng bắt được heo, nhưng mà tôi thấy vợ của Nhiếp Lão Tam xui xẻo như vậy, nuôi heo cũng không lớn được, cứ chống mắt lên mà xem.”
Ngưu Tam Ni nghe người khác nói về vợ Nhiếp Lão Tam như vậy, cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp nuôi heo nhà mình thật béo khỏe, lúc đó lấn áp con heo nhà bọn họ, xem cô ta còn vênh mặt đắc ý được nữa không?”
Thẩm Hồng Anh cũng đồng tình: “Đúng thế, chúng ta chăm con lợn thật tốt, bảo trẻ con ngày ngày lên núi cắt cỏ cho heo, nuôi heo thật mập.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT