Trong nháy mắt, vô số ý niệm hiện lên trong lòng Tam Hoàng tử.

Bỗng nhiên, Tam Hoàng tử bị một người dùng lực mạnh đẩy ra, cả người ngã xuống đất.

Tam Hoàng tử ngã trên đất, ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy đạo nhân ảnh kia không chút do dự đã đẩy ngã Lan Dịch Hoan.

——-Tam Hoàng tử thấy rõ ràng, người đó là Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Hoan bị hai ca ca một kéo một đẩy, chưa kịp nói một lời nào, cả người đã nằm trên sàn nhà.

Dưới tình hình này, Lan Dịch Trăn còn lo lắng dùng tay đỡ ót hắn, cả người ghé vào trên thân thể Lan Dịch Hoan, trực tiếp dùng lưng đỡ lấy xà nhà đang rơi xuống.

"Rầm!"

Cái đỉnh ngọc của Đại Hoàng tử đã bị vỡ một nửa, lại đúng lúc đỡ được một phần của xà nhà, thanh gỗ nặng trĩu treo phía trên lưng của Lan Dịch Trăn, chỉ còn chút xíu nữa là chạm đến quần áo y.

Mặt Lan Dịch Hoan đầy vẻ ngạc nhiên, bởi vì Lan Dịch Trăn xuất hiện quá nhanh:"Ngươi——"

Lan Dịch Trăn thở dồn dập, chỉ gắt gao nhìn mặt Lan Dịch Hoan.

Tam Hoàng tử chậm rãi ngồi dậy, nhìn một màn trước mắt, hậu tri hậu giác phát hiện, cả người mình đầy mồ hôi lạnh.

Trong lòng Tam Hoàng tử cứ nghĩ đi nghĩ lại, nếu lúc ấy Lan Dịch Trăn không đẩy mình ra, trong nháy mắt kia mình sẽ lựa chọn thế nào, là một mình chạy trốn hay xả thân cứu người?

Tam Hoàng tử hoàn toàn không biết.

Thậm chí lúc nãy mình rõ ràng có thể xuống lầu, lại quay lại kéo Lan Dịch Hoan, này không phải dự kiến trước, mà hết thảy là do bản năng cơ thể mà thôi.

Trái tim đập loạn, trong đầu Tam Hoàng tử có vô số hình ảnh lưới qua, thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm xúc đau xót lên xuống phập phồng trong đó, lại không có cách nào bắt giữ được bất cứ hình ảnh cụ thể nào.

Chỉ là trong đầu có một ý niệm không biết từ đâu mà đến, càng ngày càng rõ ràng.

Cái ý niệm kia nói:

Lan Dịch Hoan đã chết.

Thật vớ vẩn, nhưng trong lòng Tam Hoàng tử lại xác thực đây là sự thật.

Đệ đệ đang sống sờ sờ cách đó không xa, kỳ thật là người chết hành tẩu ở dương gian.

Ban ngày ban mặt, giống như quỷ quái dữ tợn bị vạch trần bộ mặt, hoa đoàn cảm thốc chốc lát biến thành khói nhẹ mà bay đi, Tam Hoàng tử chợt hoảng hốt.

Ở bên kia, Lan Dịch Trăn đang dò hỏi Lan Dịch Hoan:"Ngươi không sao chứ?"

Thật ra lúc này y cũng đầy ngập nghi ngờ, nhưng căn bản là không rảng nghĩ nhiều, đôi tay vội vàng xem xét một vòng trên người Lan Dịch Hoan, luống cuống tay chân kiểm tra tình huống của hắn.

"Có bị thương không? Bị thương ở đâu? Nói chuyện đi!"

Lan Dịch Hoan dám khẳng định, nhất định Lan Dịch Trăn phái người âm thầm đi theo hắn, cho nên y mới đến đây kịp thời như vậy.

Hắn không nhịn được thở dài:"Ài, sao ngươi luôn là....."

Dừng một chút, thấy nơi này không thích hợp để nói chuyện, đành phải trả lời:"Ta không sao."

Nghe ngữ khí của Lan Dịch Hoan vẫn như thường, trên người cũng không có chỗ bị thương, Lan Dịch Trăn mới thả lỏng.

Lúc vừa rồi y cảm thấy có một thân ảnh chặn ánh sáng trước mắt mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tam Hoàng tử lúc nãy bị mình đẩy ra không biết khi nào đã đứng lại đây, thất hồn lạc phách mà nhìn chằm chằm Lan Dịch Hoan.

Lan Dịch Trăn biết bình thường hai người này hay gặp nhau, cho nên cũng không quá để ý.

Nhưng lúc này ánh mắt của Tam Hoàng tử vô cùng kỳ quái, chăm chú nhìn thẳng vào Lan Dịch Hoan, tựa buồn tựa vui, tựa kinh tựa nghi, phảng phất hận không thể đem cốt nhục của Lan Dịch Hoan xem thấu.

Cái này làm Lan Dịch Trăn không thoải mái.

Y nhíu mày, trầm giọng nói:"Lão Tam."

Tam Hoàng tử như từ trong mộng tỉnh dậy, quay đầu nhìn Lan Dịch Trăn, vẻ mặt mờ mịt.

Lan Dịch Trăn nhàn nhạt nói:"Đi xuống đi."

Thì ra vào lúc này, cả toà lâu đong đưa như muốn sụp xuống đã dừng lại.

Bọn thị vệ cẩn thận mà nâng mấy vị Hoàng tử xuống.

Lần này gặp vạn hạnh trong bất hạnh, chính là tuy tầng cao nhất của Đắc Tiên Lâu cơ hồ đã sụp xuống hoàn toàn, nhưng lại hình thành một góc nghiêng, đúng lúc chắn người bên trong.

Hơn nữa sàn nhà vững chắc, không bị hủy hoại, cũng sẽ không làm người rơi từ trên cao xuống, cho nên không có thương vong.

Hết thảy có thể nói là trời xanh phù hộ, chỉ là việc này cũng làm cho toàn bộ châu báu được mang tới đây triển lãm trở thành bột phấn.

Nghe được tin tức, Kinh Kỳ Vệ mau chóng đuổi tới, sơ tán bá tánh ở gần tới xem náo nhiệt, kiểm tra tình trạng thương vong, chung quanh có khóc, có la hét, cũng có tiếng dò hỏi nghị luận, loạn thành một đoàn.

"Thấy không? Đây là mệnh!"

Chưởng quầy ở trà lâu đối diện đi ra, vươn cổ xem náo nhiệt, đồng thời lớn tiếng với mấy người bên cạnh:"Mấy ngày trước lão Trương có nói hâm mộ lão bản của Đắc Tiên Lâu này, được trong cung uỷ thác làm chuyện đại sự, chắc chắn thu được nhiều lợi! Hiện tại thế nào? Cái gì cũng xong rồi!"

Những người khác cũng sôi nổi phụ hoạ:"Ài, có ai nói không phải đâu. Nhiều bảo bối bị vỡ nát như vậy, nếu bồi thường cũng không biết phải bồi đến lúc nào, đây chính là đồ vật của Hoàng thượng! Không chỉ vậy, hôm nay còn đắc tội toàn bộ lão gia cùng tiểu thư đến lâu, thật là xui xẻo!"

Lan Dịch Hoan đang đứng không xa gần đó, đúng lúc nghe được những lời này, ánh mắt loé loé, không nói gì.

Đột nhiên, trên vai hắn có chút nặng xuống, bị người ôm thật mạnh, Lan Dịch Hoan quay đầu tới, Lan Dịch Trăn trầm giọng nói:"Không sao, có ta ở đây."

Thái tử Điện hạ ở chỗ này, vừa lúc chủ trì đại cục, không ít người đến chỗ y dò hỏi tình huống, xin chỉ thị hiệu lệnh, trong lòng Lan Dịch Trăn vẫn còn sợ hãi, mặc kệ nói cái gì, cũng không cách xa Lan Dịch Hoan dù chỉ một bước.

Lúc này y lo lắng mà an ủi Lan Dịch Hoan, lại phát hiện đệ đệ không nôn nóng hoảng loạn như mình tưởng tượng, mà lại nói:"Ta thật sự không sao, Nhị ca yên tâm."

Lan Dịch Trăn ngẩn ra, quay đầu, thấy biểu tình Lan Dịch Hoan bình tĩnh mà chăm chú nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, nụ cười bên môi còn có một tia châm chọc.

Ánh mắt lúc này của hắn làm Lan Dịch Trăn thấy có chút xa lạ, giống như tấm băng trong suốt vào đông với ánh mặt trời, đạm mạc, xa cách, xa xôi.

Lan Dịch Trăn từ lúc nãy đã chú ý tới sự bình tĩnh của Lan Dịch Hoan, nhưng y chỉ cho rằng chuyện này quá mức bất ngờ nên Lan Dịch Hoan bị doạ cho choáng váng, lúc này mới cảm thấy không thích hợp.

Lan Dịch Trăn yên lặng nhìn Lan Dịch Hoan, lấy sự thông minh của y, ý niệm vừa chuyển, đã loáng thoáng đoán ra được, mà Lan Dịch Hoan nhìn y một cái, yên lặng dời mắt.

Sắc mặt Lan Dịch Trăn từ từ trầm xuống, dừng một chút, y quay người lại, nói:"Tam đệ, nơi này giao cho ngươi xử lý."

Nói xong, không đợi Tam Hoàng tử trả lời, Lan Dịch Trăn nói với Lan Dịch Hoan:"Cùng ta trở về."

Lời nói của y chân thật đáng tin, Lan Dịch Hoan do dự một chút, như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gật gật đầu, nói:"Được."

Hai người ngồi trên xe một đường không nói gì, tới Đông Cung, Lan Dịch Trăn kéo Lan Dịch Hoan ra khỏi xe ngựa, một đường kéo vào thư phòng của mình, cửa phòng đóng lại.

Bọn hạ nhân đều thức thời mà lui xuống.

Lan Dịch Trăn lúc này mới trầm giọng hỏi:"Chuyện này ngươi có động tay vào? Ngươi biết những gì?"

Y nói thẳng như thế, Lan Dịch Hoan trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói:"Nhị ca, ngươi không cần hỏi chuyện này, cũng không cần nhúng tay. Ngươi vướng vào chuyện này đối với ngươi không phải chuyện tốt, ngươi chỉ cần biết ta có thể xử lý thích đáng là được."

Lan Dịch Trăn đột nhiên đập bàn một cái, tức giận nói:"Hồ nháo, ngươi thích đáng cái gì!"

Tính cách của y xưa nay trầm tĩnh, chưa từng dùng khí thế lạnh lùng sắc bén như vậy để nói chuyện với Lan Dịch Hoan, ngày thường ở trước mặt người khác, bộ dáng thất thố mất khống chế thế này cũng rất ít khi nhìn thấy.

"Ta nói vừa rồi sao ngươi bình tĩnh như vậy, ngươi căn bản đã tính được lâu này hôm nay sẽ sụp, cũng sẽ đem những thứ kia đánh nát, đúng không?"

Lan Dịch Trăn nói:"Được, ta không quan tâm ngươi làm vậy là vì có tính toán gì, ngươi làm cũng được, nhưng vì sao lại gạt ta, chẳng lẽ có còn chuyện ta không giúp ngươi sao?"

Lan Dịch Hoan không nói gì.

"Ngươi lại tự mình mạo hiểm, ngươi lại tự mình mạo hiểm...."

Lời nói của Lan Dịch Trăn chậm lại:"Rõ ràng ngươi muốn cái gì, muốn đối phó ai, chỉ cần nói một câu với ta, ta đều sẽ không cự tuyệt ngươi—-"

Lan Dịch Trăn bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời y:"Nhị ca."

Lan Dịch Trăn dừng lại.

Lan Dịch Hoan nói:"Ngươi không rõ sao? Ta có chuyện khó xử của ta, cũng có việc mà ta phải làm, chúng ta là hai người không giống nhau, chẳng lẽ ta cả đời đều phải dựa vào ngươi? Ta đã trưởng thành, không thể mãi mãi là hài tử trốn ở sau ngươi."

"Làm ngươi lo lắng, ta xin lỗi ngươi, làm những người đó chấn kinh, ta xin lỗi bọn họ, nhưng ta cũng không còn cách nào, ta đã tận lực chuẩn bị chu đáo rồi."

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói:"Nhị ca, quá mức tin vào mặt ngoài tốt đẹp, tin tưởng, tín nhiệm, tình cảm, ỷ lại mấy thứ này tựa như đụng vào chân cầu vòng, chỉ có hoa lệ trong chớp mắt chứ không cách nào mọc rễ nở hoa. Nếu bị mấy thứ này che đậy đôi mắt, chỉ có thể rơi vào vận mệnh bi kịch, người, chỉ có thể dựa vào bản thân, dựa vào chính mình."

Những lời này, thật ra Lan Dịch Hoan vẫn luôn giấu ở đáy lòng, chưa từng biểu lộ trước mặt Lan Dịch Trăn.

Mấy ngày nay hắn lao tâm lao lực, tâm tình rung chuyển, vẫn luôn thấy áp lực, hôm nay thấy Lan Dịch Trăn như vậy liền phát tác, cũng không nhịn được nữa.

Sau khi nói xong, Lan Dịch Hoan cũng không biết mình đây là đang vui sướng hay đau khổ.

Hắn muốn để Lan Dịch Trăn về sau đừng động đến hắn, hiện tại Lan Dịch Trăn cứ trói chặt hắn bên cạnh như vậy, nếu vậy thì làm sao hắn hạ quyết tâm rời đi được?

Hơn nữa, mỗi lần có chuyện gì, Lan Dịch Trăn đều không quan tâm mà cứ xông tới chống đỡ cho hắn, chẳng lẽ hắn lại không có chút lo lắng nào được?

Chỉ là, hắn thật sự hy vọng Lan Dịch Trăn về sau sẽ không bao giờ quản hắn sao?

Lan Dịch Trăn nghe hết lời của Lan Dịch Hoan, cũng trầm mặc.

Sau đó y đi nhanh tới gần Lan Dịch Hoan, giơ tay lên.

Lan Dịch Hoan cho rằng y muốn đánh, theo bản năng nhắm mắt lại, lại không trốn.

Chỉ là đợi một hồi, cơn đau không đến, mà chỉ có xúc cảm nhẹ nhàng nơi gò má.

Lan Dịch Hoan mở to mắt.

Lan Dịch Trăn nâng mặt hắn lên, thấp giọng nói:"Ngươi đập vài thứ thì cũng thôi đi, không muốn nói cho ta cũng được, nhưng vì sao lúc đó không chạy? Nguy hiểm như vậy, nếu chậm chút nữa thì ngươi sẽ mất mạng."

Y gằn từng chữ mà hỏi:"Ngươi không nghĩ tới, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, thì ta phải làm sao?"

Lan Dịch Hoan chấn động, bỗng nhiên nói:"Ca!"

——-Hắn phát hiện, lúc Lan Dịch Trăn nói chuyện, giọng nói thế mà mang chút nghẹn ngào.

Giờ khắc này, Lan Dịch Hoan lập tức nghĩ đến thời khắc hắn chết ở kiếp trước.

Lúc ấy chỉ có Lan Dịch Trăn ở bên cạnh hắn, còn mình thì dựa vào ngực huynh trưởng, dùng chút sức lực cuối cùng, bày ra một cái vui đùa ác liệt.

Lúc ấy biểu tình của Lan Dịch Trăn lại giống như giờ khắc này.

Hốc mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào, vô lực phẫn nộ, biểu tình vô cùng bi ai tuyệt vọng.

Lúc ấy, Lan Dịch Hoan không biết là y thật sự thương tâm.

Hắn vừa mới nghe thấy mẫu thân cùng huynh trưởng mong ngóng mình chết, đối với thân tình mà hắn luôn ước ao cũng biến mất triệt để, căn bản không tin vị Thái tử ca ca xưa nay lạnh lùng xa cách sẽ bởi vì hắn chết mà khổ sở.

Hắn cảm thấy đối phương nửa thật nửa giả mà khóc, cũng đã hoàn thành chút tình nghĩa huynh đệ, chờ thêm mấy ngày tang sự của hắn kết thúc, Tư Vương ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, chỉ sợ còn cảm thấy hắn chết rất hay, chết rất đúng lúc.

Nhưng hiện tại hắn đã biết, Lan Dịch Trăn kiếp trước tốt thế nào, hắn biết, Lan Dịch Trăn không phải người như vậy.

Thì ra khi đó y cũng thương tâm như lúc này, sau khi mình chết, thật sự chỉ còn lại một mình y.

Thật ra, ở trong Hoàng cung, cách làm như Lan Dịch Hoan mới là chính xác.

Hai người đều đã trưởng thành, một người là trữ quân, một người là Hoàng tử, từng người có lợi ích và mục đích riêng, hai bên chỉ có thể kịp thời điều chỉnh lại vị trí cùng bổn phận của mình, quan hệ mới có thể gắn bó dài lâu.

Nhưng điều duy nhất Lan Dịch Hoan phán đoán sai, chính là tình cảm mà Lan Dịch Trăn đối với hắn.

Tình cảm như vậy, thật sự có thể tin tưởng cùng dựa vào sao?

Hắn đã, từng thua.

Lan Dịch Hoan thấp giọng nói:"Nhị ca, xin lỗi."

Lan Dịch Trăn lẳng lặng mà nhìn hắn, nắm lấy bờ vai Lan Dịch Hoan, sau đó ấn hắn vào ngực mình.

Y ôm chặt đếm mức Lan Dịch Hoan thấy có chút đau, Lan Dịch Hoan nằm trong cái ôm này, hít một hơi thật sâu.

Thật lâu sau, Lan Dịch Trăn mới nói:"Là ta không tốt. Ta vừa rồi quá mức gấp gáp, không nên phát giận với ngươi. Ta biết ngươi có điều khó xử, là ta không bảo vệ tốt cho ngươi."

Y buông Lan Dịch Hoan ra, nghiêm túc nói:"Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ngươi đừng lấy thân mình mạo hiểm là được, có thể chứ?"

Thật ra y có lòng tham, y muốn có được nhiều thứ từ Lan Dịch Hoan hơn, trong lòng y có cái hố đen không đáy, tham lam muốn cắn nuốt hết thảy, cho dù thế nào cũng thấy không đủ.

Nhưng y có thể ẩn nhẫn, có thể khắc chế, có thể đem tất cả điểm mấu chốt đều thu lại hết.

Bởi vì càng muốn Lan Dịch Hoan vui vẻ hơn.

Lan Dịch Hoan nhẹ giọng nói:"Được."

Lan Dịch Trăn vỗ vai hắn:"Vậy là tốt rồi."

Y lại nói:"Chuyện này, có còn gì mà ta có thể giúp không?"

Lan Dịch Hoan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:"Không còn, ta đã bố trí hết rồi."

Lan Dịch Trăn nhẫn nại, không truy cứu xuống:"Ừm....... Lúc này không còn sớm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Hôm nay, dưới sự thay đổi rất nhanh của cảm xúc, xác thật làm người có cảm giác thoái lực mệt mỏi, Lan Dịch Hoan đáp ứng một tiếng, nói một câu "Vậy ngươi cũng ngủ sớm đi" rồi đứng dậy đi tới phía cửa.

Một chân đã bước ra khỏi cửa, Lan Dịch Hoan ma xui quỷ khiến quay đầu lại, phát hiện Lan Dịch Trăn vẫn duy trì tư thế như cũ, không nhúc nhích mà ngồi đó, nhìn bóng dáng của mình.

Cô đơn, ủ dột, khát vọng.

Bóng của y kéo dài dưới ánh nến, lay động, kiếp trước kiếp này đều là bóng hình cô đơn như thế.

Cái chân còn lại bỗng nhiên không thế nào động được.

Một cỗ chua xót xuất hiện trong lòng, Lan Dịch Hoan cuối cùng từng bước từng bước quay trở lại, nửa ngồi xổm ở bên chân Lan Dịch Trăn, giống như hồi nhỏ ôm lấy eo y, dúi đầu vào ngực y.

Lan Dịch Trăn có chút kinh ngạc, lại có chút thủ sủng nhược kinh:"Tiểu Thất?"

Lan Dịch Hoan lầm bầm:"Nhị ca, ta chỉ là không muốn làm ngươi lo lắng, không muốn làm ngươi khó xử, ta cũng là vì....... Thực để ý ngươi."

Thân thể Lan Dịch Trăn như chấn động, ngay sau đó, Lan Dịch Hoan cảm giác được đôi tay run nhè nhẹ của y ôm lấy mình, mang theo vô vàn ôn nhu cùng quý trọng.

Lan Dịch Trăn thấp giọng nói:"Ngươi cũng không cần đối với ta.... Tốt như vậy....."

Một tiếng này nhẹ tới mức như không, rồi lại mang theo trong đó sức nặng ngàn cân.

Vì sao ta lại thích ngươi như vậy, vì sao cố tình ngươi lại tốt như vậy, làm ta vô vọng vô lực, càng lúc càng khó khống chế mình.

*

Đêm đó Lan Dịch Hoan ở lại Đông Cung, ngày hôm sau mới trở về điện của mình, phát hiện hai người Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử đều chờ ở đó.

Hai người tính tình không hợp, tuổi tác cũng kém nhau, thế mà lại đến cùng nhau, chuyện này đúng là hiếm lạ.

Lan Dịch Hoan một bên nhanh chóng đi vào, một bên chắp tay nói:"Chà, khách ít đến, khách ít đến, nhìn thấy hai vị huynh đệ đây, ta đây hết sức vui mừng. Người đâu, còn không mau dâng trà."

Bát Hoàng tử lập tức đứng lên, đứng trước mặt hắn, bắt lấy tay hắn mà nói:"Uống trà cái gì? Đến lúc này ngươi còn giỡn! Ngươi không biết sao, sau khi Phụ hoàng biết chuyện này, tức giận lôi đình, yêu cầu Đắc Tiên Lâu trong ba ngày nhất định phải cho một lời giải thích thoả đáng!"

Lan Dịch Hoan nói:"Ta biết."

Hắn ngồi xuống, cầm lấy một khối điểm tâm trên bàn, vừa ăn vừa nói:"Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, ta cũng không thể chỉ vì chuyện này mà ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, khóc lóc tới gặp các ngươi."

Bát Hoàng tử nhếch miệng nói:"Ta phục. Ta đúng thật muốn xem loại người như ngươi khi khóc lên sẽ có bộ dáng như thế nào!"

Nói xong, Bát Hoàng tử lấy ra một tập giấy từ trong tay áo ra, ném trước mặt Lan Dịch Hoan, nói:"Đây."

Lan Dịch Hoan cúi đầu nhìn, phát hiện thứ Bát Hoàng tử tùy tiện ném ra, lại là một tập ngân phiếu.

Hắn nói:"Ngươi đây là....."

Bát Hoàng tử nói:"Vài thứ kia của Phụ hoàng giá trị liên thành, chỉ mình ngươi chắc chắn không bồi thường nổi, mấy nay ta kiếm được chừng này, mấy ngày sắp tới hẳn sẽ có thêm, ngươi xem có thể bù vào được bao nhiêu thì bù, tóm lại phải bình ổn lại lửa giận của Phụ hoàng trước đã."

Lan Dịch Hoan nghe lời này, có chút ngoài ý muốn, nói:"Hội Bảo Hoa được định ra trước khi các ngươi nhập bọn, có sai sót thì cũng là do ta sắp xếp có vấn đề, phần tổn thất này các ngươi không cùng nhau gánh vác."

Hắn kéo Tam Hoàng tử và Bát Hoàng tử nhập bọn đúng thật là vì có điều tính kế, nhưng cũng không muốn bọn họ coi tiền như rác cùng hắn bồi thường, nếu không thì Bát Hoàng tử khả năng còn tốt một chút, diễn ra chuyện như vậy, Tam Hoàng tử không có của cải gì, chỉ sợ tức tới hộc máu.

Cho nên Lan Dịch Hoan còn định hai ngày sau sẽ đi tìm họ, không ngờ chuyện mới xảy ta hôm qua, hôm nay hai người đã tự mình tới cửa.

Bát Hoàng tử nghe Lan Dịch Hoan nói vậy thì lập tức nghẹn họng.

Một lát sau, Bát Hoàng tử mới khô khan nói:"Không cần ta bỏ ra à? Ha ha, sao ngươi không nói sớm, ngay từ đầu ta không biết. Vậy ta cầm về vậy."

Lan Dịch Hoan gật đầu, đưa ngân phiếu cho đối phương, còn không quên dặn dò một câu:"Thu lại đi, đây là số tiền lớn với ngươi, đừng ném."

Bát Hoàng tử:"........"

Cuối cùng Bát Hoàng tử vẫn không nhịn xuống được, nói:"Vậy bây giờ ngươi định làm sao, ngươi có thể bỏ ra nhiều vậy sao? Cái kia.... Dù sao tiền này ta cũng lấy ra rồi, mang trên người cũng nặng, nếu ngươi cầu xin ta một chút, ta liền cho ngươi mượn."

Lan Dịch Hoan ôm tay như đang suy tư gì đó.

Trong lòng Bát Hoàng tử nghĩ thầm, có lẽ lời này mình nói hỏng rồi, Lan Dịch Hoan chắc chắn sẽ không cầu xin, tiền này không lẽ không thể đưa ra? Đương nhiên mình không phải nhất quyết phải cho, chỉ là Lan Dịch Hoan đi đâu lấy ra tiền?

Bát Hoàng tử nhịn không được lại lạy ông tôi ở bụi này mà bổ sung một câu:"Thật ra, thật ra là Tam ca tới tìm ta....."

Phong cách sinh tồn của Tam Hoàng tử là không tranh phong đầu tiên, để cho người khác xuất đầu, ban nãy đem cơ hội nói chuyện trước cho Bát Hoàng tử, lúc này cũng thật sự có chút không chịu nổi.

Vì thế Tam Hoàng tử nói:"Là, là, hết thảy là ta làm, ta vì sợ ngươi bôn ba khắp nơi gom tiền, thậm chí còn mang Bát đệ vô cùng không tình nguyện kéo tới đây.... Tới, cho ngươi cái này."

Tam Hoàng tử kéo tay Lan Dịch Hoan lại, trực tiếp để một vật gì đó trên tay Lan Dịch Hoan:"Cầm đi."

Bát Hoàng tử cùng Lan Dịch Hoan cùng nhìn vào vật mà Tam Hoàng tử đưa cho, đồng thời ngẩn ra.

Thế mà lại là ngân phiếu.

Bát Hoàng tử kinh ngạc nói:"Tam ca, sao ngươi cũng....."

Sự thật đúng lúc ngược lại, kỳ thật Tam Hoàng tử là bị Bát Hoàng tử kéo tới.

Tam ca này dọc đường không nói gì, không nghĩ tới cũng chờ ở đây, cáo già, giả vờ hay lắm.

Của cải của Tam Hoàng tử ít hơn các Hoàng tử khác, ngày thường đều tính toán chi li, cho nên Lan Dịch Hoan cùng Bát Hoàng tử không ngờ Tam ca sẽ làm như vậy.

Tam Hoàng tử liếc nhìn Lan Dịch Hoan với ánh mắt thật sâu, buông tay hắn ra, nghĩ thầm, cơ thể có nhiệt độ.

Cũng có thể cảm nhận được mạch đập.

Tam Hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, thấy hai vi đệ đệ lộ ra thần sắc kinh ngạc, liền cười cười:"Lấy ra từng này, ta cũng đã táng gia bại sản. Nhưng gần đây ta nghĩ, có Thái tử Điện hạ cơ mà, tuyệt đối sẽ không mặc kệ Thất đệ, nguy cơ lần này nhất định sẽ vượt qua, lúc này quăng tiền vào sớm muộn gì cũng huề vốn."

Bát Hoàng tử:"Hả?"

Tam Hoàng tử bổ sung:"Mặt khác, nhìn biểu tình cử chỉ của Thất đệ, mặt không mang nét buồn, khí thần nhàn nhạt, nói vậy là chuyện này hẳn đã có cách giải quyết, vậy thì ta liền yên tâm giao số tiền này ra, nói không chừng nhờ họa được phúc, còn có thể dính chút hào quang thì sao!"

Lời nói đĩnh đạc của Tam Hoàng tử làm Bát Hoàng tử cơ hồ sinh ra chút xúc động muốn đánh người.

Không nhịn được mà nói:"Ngươi thế này mà vẫn có thể tính kế!"

Tam Hoàng tử nói:"Được chứ, ngươi không phải ban đầu không muốn giúp mới bị ta kéo tới sao? Mọi người đều thế cả thôi, tất cả chỉ vì lợi ích."

Biểu tình của Bát Hoàng tử cứ như ăn phải ruồi:"Ta, ta cũng không phải ngươi....."

Tam Hoàng tử kinh ngạc nói:"Không phải đây là tự ngươi nói sao?"

Bát Hoàng tử:"......"

Nhìn bọn họ lời ra lời vào không ai chịu nhường ai, Lan Dịch Hoan ngồi bên cạnh cũng không đáp lời, thong thả ung dung mà tự rót cho mình chén trà, bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn cười, hai người đều dừng lại, quay đầu nhìn hắn:"Ngươi cười cái gì."

Lan Dịch Hoan nói:"Cười vì các ngươi có lòng."

Ký ức đời trước ngày càng mơ hồ, Tam Hoàng tử âm hiểm tính kế, tâm cơ âm trầm, Bát Hoàng tử kiêu ngạo khó thuần, táo bạo oán giận, lúc này đều mang thiện ý ngồi trước mặt hắn.

Không biết là do họ thay đổi, hay là do tâm cảnh của chính mình.

Một câu thơ bỗng xuất hiện trong đầu——"Nếu gió xuân thương tiếc đóa hoa kia, cho ta về thời niên thiếu được không?*"

*gốc là 春风若有怜花意,能否许我再少年 (XUÂN PHONG NHƯỢC HỮU LIÊN HOA Ý, NĂNG PHỦ HỨA NGÃ TÁI THIẾU NIÊN). Mình tra trên Baidu thì câu này có ở trong thơ của tác giả 璞言và cũng có trong lời bài hát 春风若有恰花意 của 刊火火. Các bạn có thể tự tìm hiểu thêm, còn bản Edit trên mình chém thôi nên không có vần thơ gì đâu:v nếu ai biết viết lại hay hơn thì chỉ mình với nha~

Nếu lúc nào cũng như lúc này, vậy thì tốt biết bao.

Đáng tiếc, quỷ quyệt nhất chính là vận mệnh, dễ đổi nhất chính là nhân tâm.

"Tam ca nói đúng, về người đứng sau chuyện này, ta đúng thật đã có chút manh mối."

Lan Dịch Hoan cười buông chén trà* xuống:"Các ngươi có muốn cùng đi xem không?"

*chỗ này gốc là rượu nhưng bên trên rõ ràng là uống trà nên mình sửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play