Cả người Lan Dịch Hoan giống như bị đóng băng, một lúc lâu không thể động đậy, trong lòng không biết là buồn hay vui, khó chịu hay hận thù, thất vọng hay kinh ngạc.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Trăn, nhưng lúc này hai mắt hắn có chút mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng người không rõ ràng.
Trong ánh mắt mông lung, khuôn mặt kia thanh tuấn, thân hình kiên cố, cùng với hoa văn rồng bốn móng trên bào phục hạnh hoàng sắc của Thái tử, tất cả như chìm trong sương mù, bên tai chỉ có tiếng hít thở của hai người, lúc lên lúc xuống, có thể nghe một cách rõ ràng.
Hắn không nhịn được bắt lấy áo Lan Dịch Trăn, lặp lại:"Sao lại là ngươi?! Hả?"
Lan Dịch Trăn kinh ngạc nhìn Lan Dịch Hoan, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ lên, trên mặt có chút kích động, vốn tưởng rằng hắn đang khóc, nhưng khi y đưa tay chạm vào khóe mắt Lan Dịch Hoan, y nhận ra ở đó không hề có nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Lan Dịch Hoan nhìn qua có vẻ mềm mại ôn hòa, diện mạo cũng văn nhã nhu mỹ, nhưng trên thực tế, Lan Dịch Trăn biết rằng tính cách của hắn vô cùng cứng rắn, hầu như chưa bao giờ thực sự rơi nước mắt, dù có xảy ra chuyện gì, trên mặt hắn vẫn tràn đầy ý cười.
Nhưng lúc này, không biết đã xảy ra chuyện gì, hốc mắt của Lan Dịch Hoan đỏ hoe, biểu tình cũng đại biến, làm Lan Dịch Trăn đột nhiên luống cuống.
Nhìn bộ dáng của đệ đệ, y cảm thấy trái tim mình như vỡ thành nhiều mảnh, tay chân luống cuống, đau lòng không thôi, đôi tay đang ôm bả vai Lan Dịch Hoan cũng bất tri bất giác mà tăng thêm lực đạo.
"Tiểu Thất, ngươi sao vậy, có gì không vui thì có thể nói cho ca ca, dù ngươi muốn làm cái gì, ta đều cho phép ngươi làm."
Lan Dịch Trăn vắt óc suy nghĩ xem vì sao Lan Dịch Hoan không vui, nói:"Ngươi đừng khổ sở, là còn có người nào khác ức hiếp ngươi sao? Ta thay ngươi xử lý bọn họ nhé? Vô luận là ai, chúng ta đều sẽ xử lý hết.... Hay là có chỗ nào khó chịu? Hay là ngươi mệt? Ngươi đừng làm ta sợ."
Trong lòng có nhiều uỷ khuất cùng không cam lòng như vậy, tất cả những ảo tưởng về tình thương của mẹ cùng với tình thân ở kiếp trước đều tan thành tro khi hắn nhìn thấy bông Thiên Sơn Tuyết Liên này, thì ra hết thảy đều là do hắn tự mình phán đoán.
Lan Dịch Hoan muốn hét thật lớn, muốn tức giận mà chửi mắng, nhưng mùi hương của Lan Dịch Trăn đã quen thuộc với hắn từ nhỏ bao quanh thân hắn, cánh tay kiên định kia gắt gao mà ôm vai hắn, nâng đỡ hắn, giống như kiếp trước, chỉ là hắn chưa từng nhận ra.
Lan Dịch Trăn cẩn thận nâng mặt Lan Dịch Hoan lên, giống như có sự kiên nhẫn vô tận, nhẹ giọng nói:"Trong rương có vật ngươi không thích sao, ngươi giận ta?"
Lan Dịch Hoan dùng sức mà lắc đầu.
Dừng một chút, hắn lại lắc đầu sau đó xoay người ôm lấy Lan Dịch Trăn:"Không có, không phải."
Giọng hắn cực kỳ nhỏ:"Cảm ơn ngươi."
Lan Dịch Trăn lập tức gắt gao mà ôm lấy hắn.
Lúc Lan Dịch Hoan vùi đầu vào cổ Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn nghĩ, hắn vẫn còn khóc sao?
Bởi vì y cảm nhận được bên gáy mình có vài giọt ấm áp, làn da giống như bị bỏng, đau đớn như cắt.
Đêm đến, Lan Dịch Trăn lại lần nữa gặp mộng.
Cung uyển sâu thẳm và màn đêm tối tăm, vẫn là cảnh tưởng quen thuộc như mọi lần, Lan Dịch Trăn đi về phía trước.
Ngay sau đó, y nhìn thấy một người đang ngồi dưới đất, tay ôm đầu gối khóc thút thít, bộ dáng cô đơn vô cùng.
Vì thế, y đến gần người nọ, phát hiện trên người đối phương mặc một bộ long bào.
Long bào truỳ châu nạm ngọc đè trên đôi vai gầy của người nọ, như đang mang đầy những gánh nặng chồng chất, giống như một hài tử trộm mặc áo của người lớn.
Sự đau lòng, phẫn nộ, vô lực quen thuộc như từng cây kim đâm vào trong ngực, đem cảnh trong mơ và hiện thực may vào nhau.
Lan Dịch Trăn không nhịn được đặt tay trên vai người nọ, thấp giọng nói:"Bệ hạ, đừng khóc, thần ở đây."
Bỗng dưng, thân thể kia hét lên rồi ngã gục xuống.
Lan Dịch Trăn cúi đầu nhìn, phát hiện—-kia thế mà là một khung xương mặc long bào!
"Bệ hạ!"
Cảnh tưởng nháy mắt tan vỡ, Lan Dịch Trăn lập tức tỉnh lại, thở hổn hển ngồi dậy, lại một lần nữa vì gặp mộng mà không ngủ được.
Đầu y đau như muốn nứt ra, đè lại thái dương, gần như vội vàng mà chuyển hướng nhìn sang bên cạnh, muốn liếc nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, mới nhớ Lan Dịch Hoan hiện tại không ở Đông Cung, sau khi tâm tình bình phục đã rời đi.
Chiếc giường được cố ý làm to rộng hơn thường, bên kia giường lại trống không.
Hiện tại Lan Dịch Trăn càng thêm hoài nghi—-
Từ thời niên thiếu cho đến bây giờ, người xuất hiện trong mơ của mình, có phải Lan Dịch Hoan không?
Đã vô số lần có những giấc mơ tương tự, tuy chưa từng thấy rõ khuôn mặt kia, chỉ dựa vào hình dáng mơ hồ mà nhìn ra đối phương là ai thật sự rất khó, nhưng giống nhất cũng không phải bộ dáng, mà là.... Sự rung động khi y nhìn thấy đối phương.
Trên đời này, thật sự có nhân duyên và hứa hẹn kiếp trước kiếp này sao?
Mà trong mộng hay ngoài mộng, y đều cô độc một mình, chẳng lẽ thật sự là do thói quen?
Hay là, trong lòng có người?
Nếu có thể lựa chọn, Lan Dịch Trăn kỳ thật không muốn người đó là Lan Dịch Hoan, hắn không thể tin được người đệ đệ mà mình xem là bảo bối sẽ có kết cục như vậy.
Nhưng cảnh trong mơ cứ quỷ dị lặp đi lặp lại đã làm y dao động, đặc biệt gần đây còn xuất hiện thường xuyên hơn.
Hơn nữa lời nói và việc làm gần đây của Lan Dịch Hoan cũng khác thường, điều này làm Lan Dịch Trăn lo lắng hắn rốt cuộc muốn làm gì, hay là có người gây bất lợi gì với hắn.
Nghĩ đến đây, Lan Dịch Trăn bỗng nhiên giương giọng nói:"Người đâu!"
Rất nhanh đã có người từ bên ngoài bước vào, thấy Lan Dịch Trăn khoác áo ngồi ở chỗ kia, lo lắng hỏi:"Điện hạ, ngài lại khó ngủ sao?"
"Không sao."
Lan Dịch Trăn nói:"Từ nay trở đi, ngươi tìm mấy ám vệ, thay Cô chú ý——"
Y nói tới đây liền dừng lại, thị vệ đợi ở cửa nửa ngày, nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn y.
Lan Dịch Trăn đột nhiên thấp giọng nói:"Nếu Cô lệnh các ngươi âm thầm bảo hộ Tiểu Thất thì đó có tính là giám thị hắn không? Như vậy nếu hắn biết thì có tức giận không?"
Thị vệ theo Lan Dịch Trăn nhiều năm, chưa từng nghĩ tới vị Thái tử sát phạt quyết đoán sẽ có ngày vì nguyên nhân này mà do dự, thấp giọng nói:"Thuộc hạ sẽ hành sự cẩn thận, không để Thất Điện hạ biết? Điện hạ, ngài cũng chỉ là muốn tốt——"
Lan Dịch Trăn nói:"Nhưng như vậy là không tôn trọng hắn."
Chỉ là hành động cùng biểu tình gần đây của Lan Dịch Hoan vô cùng dị thường, làm y có chút không yên lòng, không có ai hiểu hắn như y, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chủ ý, ngoài mặt thì cười hì hì nhưng không chừng là muốn làm ra cái đại sự gì đó.
Y sợ mình làm vậy hắn sẽ đau lòng, sợ hắn thấy phiền, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Ngàn vạn cân nhắc nhưng là bởi quý trọng yêu thương cùng cực.
Lan Dịch Trăn suy nghĩ hồi lâu mới nói:"Ngươi tìm mấy người đáng tin lại trầm mặc ít lời, âm thầm bảo hộ hắn, chỉ cần hắn an toàn là được, cho dù hắn làm cái gì cũng không được nói với người khác, kể cả Cô."
"Tuân lệnh, Điện hạ."
*
Thị vệ đi rồi, Lan Dịch Trăn lại một mình nằm trên giường thật lâu mới đi vào giấc ngủ.
Lúc này, y đột nhiên nhớ tới Lan Dịch Hoan lúc còn bé khi mới tới Đông Cung, ngày nào cũng phải dính lấy y ngủ cùng.
Y hiện tại đã hiểu, nằm một mình trong màn đêm như vậy, thật sự sẽ rất sợ hãi khi có những giấc mộng kia, sẽ hy vọng có một người có thể tới bầu bạn bên cạnh.
——Nhưng thật ra, Lan Dịch Trăn cũng không biết, thời gian y tỉnh lại có chút không đúng.
Không lâu trước đó, Lan Dịch Hoan vẫn ở Đông Cung, bởi vì Lan Dịch Trăn đau đầu không ngủ được, cho nên vào buổi đêm, Lan Dịch Hoan cố ý tới xem y một hồi, nhìn thấy Lan Dịch Trăn chìm vào giấc ngủ thì hắn mới yên tâm.
Hắn vốn định ở lâu một chút nhưng lại bị thủ hạ gọi đi.
Nếu Lan Dịch Trăn tỉnh dậy sớm một chút, còn có thể nhìn thấy Lan Dịch Hoan, không cần phải như một lão nhân cô đơn tịch mịch ngủ một mình.
Một đầu kia, Lan Dịch Hoan nghe thủ hạ báo tin, liền vội vàng trở về điện của mình.
Vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy một người bị trói, thân trên trần trụi, quỳ gối cạnh cửa thư phòng của hắn.
Người này không đến hai mươi, dáng người tinh tráng, tướng mạo anh tuấn.
Nghe được tiếng cửa mở, người nọ rõ ràng bị hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Lan Dịch Hoan một cái, sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt.
Lan Dịch Hoan vốn đang lạnh mặt, lúc này cười một tiếng, đi đến cạnh bàn, ngồi xuống rồi chậm rãi nói:"Ngươi là Tề Bằng?"
Hắn nhấp một ngụm trà sau đó để chén xuống, nói:"Ngươi nhận ra ta không?"
Người này đúng là quản gia trong viện của Tề Thì, Tề Bằng.
Tề Bằng cũng là người hầu của Tề gia, cũng coi như là người thân tín nhất bên cạnh Tề Thì, thủ hạ của Lan Dịch Hoan lúc trước muốn hối lộ để thu thập tình báo từ miệng Tề Bằng, nhưng đều bị cự tuyệt.
Tề Bằng không ngờ bọn họ hối lộ không thành công liền chơi trò bắt người như vậy, lúc này cắn răng nói:"Thất Điện hạ, xin hỏi ngài bắt trói ta đến đây là có ý gì?"
Lan Dịch Hoan nói:"Nhận ta ta, tốt, đó chính là duyên phận. Ta thích nhất là nói chuyện với người có duyên, đặc biệt là đêm khuya thắp nến tâm sự chuyện phong nguyệt, càng lịch sự tao nhã."
Tề Bằng bất giác rụt rụt thân thể đang trần trụi của mình, còn muốn mạnh miệng:"Ta không hiểu Điện hạ đang nói cái gì."
"Nghe nói tiểu thiếp Oanh Oanh cô nương mà Tề Thì mới nạp là một nữ tử ôn nhu, xinh đẹp như hoa, ngươi mê muội vì nàng cũng là chuyện bình thường."
Lan Dịch Hoan dù bận vẫn ung dung cười:"Chỉ là hơn nửa đêm không mặc quần áo ngủ trên giường ái thiếp của chủ tử, hình như.... Không quá thích hợp lắm thì phải."
Tề Bằng vốn đang muốn mạnh miệng, không nghĩ tới Lan Dịch Hoan cái gì cũng biết rõ, hiển nhiên đã có mưu tính từ trước, không nhịn được có chút kinh hoảng.
"Các ngươi, các ngươi làm gì nàng?"
"Cái này sao...."
Lan Dịch Hoan mỉm cười mà nhìn đối phương, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt cằm, nếu người không rõ nội tình nhìn thấy có lẽ còn tưởng hắn đang nhìn tình nhân mà hắn yêu sâu đậm.
"Oanh Oanh cô nương thế nào, còn phải dựa vào quản gia. Nếu là ngươi bức gian không thành rồi giết người, thì nàng chính là nữ tử vô tội đáng thương. Nếu các ngươi sớm đã có ý với nhau, nành chính là cùng ngươi thông dâm, sẽ giao cho Tề gia xử lý. Hoặc là, nếu ngươi thật sự có chí khí——"
Lan Dịch Hoan lười biếng chỉ vào góc tường:"Ta không cho người trói chặt chân ngươi, hiện tại ngươi ở chỗ này khai hết tất cả, ta cũng sẽ không cần dùng Oanh Oanh cô nương để ép bức ngươi, nàng tự nhiên sẽ bình an trở về Tề gia."
Nói đến đây, vô luận là lựa chọn thế nào thì cũng chỉ là lời của hắn, không biết Tề Bằng có nghe theo hắn nói không.
Có quyền lực, có địa vị thì tức khắc có thể làm mưa làm gió.
Tề quản gia cắn răng nói:"Ta biết ngươi có ý gì nhưng ta sẽ không phản bội Tề gia!"
Lan Dịch Hoan nói:"Hay cho một tên nô tài trung thành. Chỉ là, ngươi không phản bội hắn, hắn cũng sẽ thành tâm đối đãi với ngươi? Hắn biết rõ ngươi và Oanh Oanh cô nương là thanh mai trúc mã, lại không để bụng mà lập nàng làm thiếp, không được mấy ngày mất đi sự mới mẻ rồi nàng cũng phải chịu cảnh bị bỏ mặc. Lúc làm như vậy, hắn có chú ý tới cảm nhận của ngươi không?"
Sắc mặt của Tề quản gia thay đổi, một hồi lâu mới nói:"Ván đã đóng thuyền, ta còn có thể làm gì? Có thể trở thành thị thiếp của thiếu gia, được mặc lụa là áo ấm, được ở trong nhà lớn, vẫn tốt hơn theo ta làm một nô tài."
Lan Dịch Hoan nói:"Vừa rồi ta đã nói, Oanh Oanh cô nương thế nào đều dựa vào ngươi. Nếu ngươi có tâm, nàng tự nhiên có thể thay đổi thân phận, thoát khỏi nhà giam, một chút tiền tài như vậy tính là gì."
Tề quản gia lập tức ngẩng đầu:"Thật sao?"
Lan Dịch Hoan khẽ mỉm cười, hỏi:"Ngươi nghi ngờ ta?"
Tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy ý cười của hắn, trong lòng Tề quản gia bỗng nhiên phát lạnh, lúc này mới nhớ mình đang nằm trong tay Thất Điện hạ.
Nếu hôm nay đáp ứng thì phú quý cùng mỹ nhân sẽ về tay, còn nếu không đáp ứng thì chắc chắn sẽ chết.
Tề Bằng cắn răng nói:"Ta.... Nô tài xin nghe theo phân phó của Thất Điện hạ."
Mặc kệ thế nào, cứ đáp ứng trước, quan trọng nhất là bảo toàn tính mạng.
Lan Dịch Hoan cười nói:"Vậy là tốt rồi, Tề quản gia và Oanh Oanh cô nương một thời gian sau này cứ nói chuyện qua thư từ trước đi, tín vật đính ước đều đã chôn dưới một viên gạch trong thư phòng của Tề Thì, nếu bị hắn phát hiện, ngươi về Tề gia thì chắc chắn phải chết, ta là cứu ngươi đó."
Tề quản gia hơn nửa ngày không nói được lời nào, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống đất, giống như nỗi sợ hãi đang ngày càng mở rộng trong lòng.
Tề quản gia sửng sốt nửa ngày, đột nhiên tiến tới trước:"Tiểu nhân đương nhiên không dám hai lòng, xin Điện hạ cứ phân phó!"
Lan Dịch Hoan nhàn nhạt nói:"Tề Thì hôm nay ăn mệt, định sẽ trả thù ta thế nào?"
Hắn cư nhiên đoán được Tề Thì sẽ tiếp tục hành động.
Thật ra lúc nghe Tề Thì căm giận nói muốn gây phiền toái cho Lan Dịch Hoan, Tề quản gia có chút không thể lý giải.
Vì sao Tề Thì lại thích đối nghịch với Hoàng tử như vậy, mỗi lần đều uổng phí rước lấy phiền toái vào mình mà đối phương lại chẳng hề hấn gì.
Nhưng đối với hành động của Tề Thì, Lan Dịch Hoan hình như không cảm thấy ngoài ý đoán, giống như đều đã tính hết trong lòng.
Nhưng sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, Tề quản gia thấy được sự lợi hại của vị Hoàng tử trẻ tuổi đang ở trước mặt, cho nên sau một hồi do dự, Tề quản gia quyết định thành thật nói ra những gì mình biết.
"Điện hạ, thiếu gia nhà ta đã biết được một phần trong tiên lâu là sản nghiệp của ngài."
Lan Dịch Hoan nói:"Tin tức của hắn nhanh nhạy đó. Thế nào, muốn đến đập phá tiên lâu?"
Tề quản gia nói:"Cụ thể thì thiếu gia chưa nói, nhưng hắn đã nói, hắn muốn động tay vào hội Bảo Hoa."
Bởi vì sẽ có các sứ thần của các nước khác tới chơi, cho nên Hoàng thượng đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn tổ chức hội Bảo Hoa trên tầng cao nhất của Đắc Tiên Lâu, bày biện các loại kỳ trân dị bảo trong cung, triển lãm quốc uy của Đại Ung.
Thịnh hội như vậy, tự nhiên không thể chấp nhật được chút sai lầm nào.
Tề quản gia nói:"Thiếu gia nói, nếu hội Bảo Hoa sinh loạn, như vậy cũng sẽ có liên hệ với Điện hạ, lúc đó Điện hạ sẽ bị Hoàng thượng và Thái tử trách cứ. Nhưng vẫn chưa phân phó phải làm thế nào."
Có thể ra được chiêu này, đúng thật rất độc ác.
Nói đi nói lại, Tề Thì dám làm như vậy, gã chính là cậy vào việc gã là người của Tề gia.
Chỉ cần Lan Dịch Hoan muốn cùng gã so đo, chính là đại biểu cho việc muốn đối nghịch với mẹ đẻ Tề Quý phi, chính là không màng lễ pháp, bất hiếu bất kính, đến lúc đó sẽ có nhiều người chỉ trích hắn.
Một khi hội Bảo Hoa xảy ra vấn đề, cho dù Lan Dịch Hoan đến Tề gia tính sổ mười lần thì cuối cùng hắn cũng phải tự mình dọn dẹp hết mọi hỗn độn.
Tề Thì làm như vậy, rõ ràng chính là muốn ghê tởm Lan Dịch Hoan, làm Lan Dịch Hoan thấy rõ tình cảnh của chính mình.
Lan Dịch Hoan cười cười, nói:"Thì ra là vậy, rất tốt, đa tạ Tề quản gia đã báo cho ta."
Hắn phất phất tay, ý bảo thủ hạ đem Tề quản gia ra ngoài, còn mình thì đứng dậy chậm rãi dạo bước trong phòng.
Hình ảnh kiếp trước kiếp này đan xen hiện lên trước mắt, có lúc là tình thân ít ỏi trong đời hắn, có lúc là vô số lần thất vọng cùng cô đơn.
Cuối cùng, bước chân của Lan Dịch Hoan dừng lại trước cửa sổ.
Hắn đẩy cửa sổ ra, để gió đêm lùa vào.
"Người đâu, ngày mai truyền tin đến phủ của Tam Hoàng tử*, nói rằng ta muốn mời hắn đến Đắc Tiên Lâu dùng cơm. Hỏi xem hắn khi nào có thời gian."
*từ chỗ này đến hết chương tác giả dùng Nhị Hoàng tử, nhưng mà Nhị Hoàng tử rõ ràng là Thái tử, mình thấy không hợp lý. Theo tình tiết ở bên dưới thì mình thấy Tam Hoàng tử mới đúng hơn nên sửa lại.
Nếu không nhầm.... Đắc Tiên Lâu không chỉ có mỗi hắn?
Hắn muốn nhìn xem, Tề Thì có thể đắc tội với bao nhiêu người, lại có thể nhẫn nại được bao lâu với cái "Thân phận bí mật" kia.
*
Lan Dịch Hoan mời Tam Hoàng tử bữa cơm này, tuy rằng có dụng ý khác, nhưng cũng là muốn báo ân.
Rốt cuộc ngày đó bị Ngũ Hoàng tử và Đặng Tử Mặc truy đuổi, dù muốn hay không thì Tam Hoàng tử cũng đã giúp Lan Dịch Hoan một phen.
Hiện tại Lan Dịch Hoan nghĩ lại vẫn thấy có chút buồn cười.
Rốt cuộc Tam ca là người tính toán chi ly, vắt chày ra nước, lại luôn bị hắn chiếm tiện nghi, điều này làm hắn cảm thấy có thành tựu hơn việc trêu chọc một người hào sảng.
Nghe nói mấy ngày gần đây trong phủ của Tam ca có nhiều thêm mấy gian tế.
Thiếu người ta cái ân tình lớn như vậy, Lan Dịch Hoan cũng cảm thấy ái ngại nếu không trả hết, vừa đúng lúc này có kế hoạch cùng một số sắp xếp, hắn muốn mang theo Tam Hoàng tử, chiếm một chút tiện nghi của Tề gia.
Yến hội Lan Dịch Hoan chuẩn bị vô cùng phong phú, rượu ngon được dâng lên, mỹ vị được bưng tới, Lan Dịch Hoan tự mình rót rượu cho Tam Hoàng tử, nói:"Tới, Tam ca, tiểu đệ kính ngươi một ly!"
Tam Hoàng tử lúc nào cũng bưng bưng vẻ thanh cao trên mặt, theo bản năng cầm lấy ly rượu, lại có chút cảnh giác hỏi Lan Dịch Hoan:"Ta nói này Lão Thất, ngươi đây là thật lòng đúng không? Rượu này không có gì bên trong chứ?"
Lan Dịch Hoan bất lực mà nói:"Tam ca, không phải chứ, ta ở trong mắt ngươi là hình tượng như vậy sao?"
"Không lẽ ngươi còn tưởng mình có hình tượng gì tốt sao?"
Tam Hoàng tử trừng mắt nhìn Lan Dịch Hoan một cái, dừng một chút, sau đó cũng nhàn nhạt mà uống một ngụm rượu, để ly rượu xuống bàn, nói:"Hiện tại ta thấy ngươi liền sợ, ngươi vô sự hiến ân cần như vậy, ta liền lo lắng bản thân sẽ bị ngươi hố. Còn có...."
Tam Hoàng tử chỉ tay ra bên ngoài, lười biếng mà nói:"Mặt khác, ngu huynh có một ý kiến này cho ngươi, lần sau ngươi ra ngoài ăn cơm, tốt nhất là đừng tìm vị trí cạnh cửa sổ. Hoặc là, bên kia có nhiều người nguyện ý nhảy vào hố của ngươi, ngươi đi gây tai hoạ cho họ cũng được."
Lan Dịch Hoan nghe lời này mà sửng sốt, quay đầu nhìn, phát hiện ngoài cửa sổ là một con sông, giờ phút này trên mặt sông eo hẹp có ước chừng hai mươi chiếc thuyền, đầu thuyền hoặc nam hoặc nữ, tất cả đều nhón chân lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ này.
Phát hiện Lan Dịch Hoan chú ý tới họ, người trên thuyền đều hét chói tai hoan hô.
Lan Dịch Hoan:"...."
Hắn giơ tay kéo bức màn xuống.
Sau khi không còn nhìn thấy được vị tuyệt thế mỹ nam kia, mấy con thuyền trên sông mới lưu luyến rời đi, còn mơ hồ nghe thấy có người hỏi thăm danh tính của Lan Dịch Hoan.
Lan Dịch Hoan gắp một hạt đậu phộng lên, ném vào chén của Tam Hoàng tử:"Tam ca, ngươi cũng đừng có ở đây nói mát. Lần này là ta muốn báo đáp ngươi!"
Tam Hoàng tử nói:"Vậy sao, nói ta nghe thử xem?"
Lan Dịch Hoan nói:"Ừm.... Tam ca, ngươi thấy Đắc Tiên Lâu này thế nào?"
Tam Hoàng tử nói:"Không tồi, tráng lệ huy hoàng, đứng đầu kinh thành. Lão bản nơi này rất biết làm ăn."
Lan Dịch Hoan ha ha cười, nâng ly lên, nói:"Đa tạ Tam ca khích lệ!"
Tam Hoàng tử nói:"Ai khích lệ ngươi, ta nói là lão bản của Đắc Tiên Lâu——"
Tam Hoàng tử nói tới đây liền dừng một chút, giật mình nhìn Lan Dịch Hoan:"Ngươi?"
Lan Dịch Hoan nói:"Kẻ hèn này đúng là một trong số đó."
Bộ dáng của hắn không giống nói đùa, cho đến lúc này, Tam Hoàng tử mới thật sự thấy hứng thú, nói:"Ngươi còn có sinh ý lớn như vậy?"
Lan Dịch Hoan nói:"Cũng không hẳn, thật ra là do vận khí tốt, nhặt được của hời."
Lời này là thật, mấy năm trước xuất hiện một nhóm cướp ở kinh thành, tác quai tác quái khắp nơi, triều đình hạ lệnh đóng cửa chợ đêm, thực thi nghiêm ngặt vấn đề trị an, qua bốn năm mới một lần nữa mở ra.
Nơi giống như Đắc Tiên Lâu, nếu ban đêm không thể hoạt động thì họ sẽ mất phân nửa nguồn thu vào, như vậy rất khó để tiếp tục làm ăn.
Lan Dịch Hoan nhân cơ hội đó đổ vào chút bạc, giúp Đắc Tiên Lâu phục hồi một phần, hắn cũng bởi vậy mà trở thành một lão bản ở đây.
Mấy năm nay, việc làm ăn của Đắc Tiên Lâu ngày càng tốt, nhưng người chủ ban đầu tuổi đã lớn, lại không có con cái, muốn về quê, cho nên đã hỏi Lan Dịch Hoan có muốn thu mua nửa phần còn lại luôn không.
Sau khi Lan Dịch Hoan nói xong chuyện này, cười nói:"Tam ca đã thấy nơi này rồi đó, ta chỉ muốn hỏi ngươi, có muốn chia miếng bánh này không."
Tam Hoàng tử từ đầu còn mang theo vài phần hài hước, càng nghe càng thêm nghiêm túc, cúi đầu trầm tư.
Là một Hoàng tử không có mẫu tộc làm chỗ dựa, cũng không được tính là sủng ái, vậy chắc chắn không thể nào dư dả được, cũng may Tam Hoàng tử đầu óc thông minh, giỏi về kinh doanh, bao nhiêu năm qua cũng có chút thành tựu.
Nhưng nơi cần dùng đến tiền cũng quá nhiều.
Muốn thu mua nhân tâm, duy trì thể diện, có chuyện nào không cần tiền, có ai sẽ ngại việc mình có thêm nhiều tiền chứ?
Ai cũng có thể nhìn ra Đắc Tiên Lâu phát triển rất tốt, hơn nữa nếu Lan Dịch Hoan là lão bản ở đây, nói cách khác hắn có thể nắm giữ mọi hướng đi trong triều, Thái tử cũng sẽ phá lệ mà chiếu cố nhiều hơn, nếu bỏ ra một số tiền vào đây thì nhất định sẽ kiếm lại được mà không mất gì.
Đúng là một chuyện tốt....
Cho nên vì sao lại do dự? Lấy tính cách của Tam Hoàng tử, hẳn là nên lập tức đáp ứng, không để Lan Dịch Hoan có cơ hội đổi ý.
Có thể là bởi vì sau khi thấy Lan Dịch Hoan và Thái tử ở cạnh nhau, Tam Hoàng tử vẫn luôn tự hỏi một chuyện, tự hỏi trong Hoàng thất rốt cuộc có chân tình hay không, nghĩ nghĩ, ngay cả bản thân mình mà còn máu lạnh tính kế người khác, nên không khỏi có chút rối rắm.
Thậm chí còn sinh ra ý niệm "Là ca ca thì không nên chiếm tiện nghi của đệ đệ".
Chỉ là, ở một nơi muốn sống thì phải chém giết, một người có sự bắt đầu muộn hơn những người khác, có tư cách mơ tưởng đến ấm áp cùng phẩm cách sao?
Cuối cùng, Tam Hoàng tử cười nói:"Ngươi làm như vậy, không sợ Thái tử không đồng ý sao?"
Lan Dịch Hoan nói:"Hắn không biết việc này, dù biết cũng sẽ không quản."
Sự phóng túng này khả năng lớn là nguyên nhân sinh ra cường giả.
Tam Hoàng tử nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế:"Được!"
Ngón tay gõ trên mặt bàn một cái, giống như đang gõ vào những cảm xúc không nên xuất hiện, Tam Hoàng tử nói với Lan Dịch Hoan:"Ta sẽ nhanh chóng đem bạc đến cho ngươi."
Lan Dịch Hoan cười, đang muốn nói chuyện thì chợt nghe một giọng nói rét căm vang trên đầu họ, nói:"Đem cái gì bạc, cùng làm cái gì?"
Một tiếng này làm Lan Dịch Hoan và Tam Hoàng tử giật mình hoảng sợ.
Hai người quay đầu, không nhìn thấy ai, vừa nhấc đầu lên, phát hiện Bát Hoàng tử đang dựa vào tấm bình phong bên cạnh ghế bọn họ, khuôn mặt tuấn tú ló ra, như hổ rình mồi mà nhìn hai vị huynh đệ của mình.
Lan Dịch Hoan:"......"
Tam Hoàng tử "Này" một tiếng, nói:"Lão Bát! Ngươi xuất quỷ nhập thần như vậy, cũng quá doạ người đó!"
"Doạ người sao? Được quá ha! Ta còn không phải vì thấy hai vị ca ca của mình ở chỗ này, nhất thời hưng phấn nên mới quên chào hỏi sao?"
Bát Hoàng tử không chút để ý mà đáp một câu, vòng qua bình phong đi tới, cũng không cần người tiếp đón, trực tiếp kéo ghế ra rồi ngồi xuống, hỏi:"Các ngươi vừa rồi đang nói gì vậy? Muốn quyên tiền?"
Nói xong nhìn Lan Dịch Hoan một cái:"Không có tiền tiêu? Không có tiền tiêu liền tìm Tam ca, có chút không quá hiểu chuyện đi?"
Tam Hoàng tử hơi nhăn mi.
Thường ngày Tam Hoàng tử không thân với Bát Hoàng tử nên không quá hiểu biết tính cách của vị đệ đệ này, lúc này có chút lo lắng đối phương tới đây không có ý tốt, trong lòng đang nghĩ xem cách đối phó.
Lan Dịch Hoan lắc đầu với Tam Hoàng tử, sau đó nói với Bát Hoàng tử:"Ta cùng Tam ca đang muốn bỏ chút tiền vào Đắc Tiên Lâu làm sinh ý, hiện tại còn chưa bàn xong, ngươi muốn tham gia không?"
Điểm chú ý của Bát Hoàng tử đương nhiên khác với Tam Hoàng tử, cũng không hỏi sinh ý cái gì, nhịn không được chỉ chỉ mũi mình, nói:"Ngươi đây là mời ta?"
Lan Dịch Hoan nói:"Nếu ta nói phải thì ngươi sẽ làm?"
Bát Hoàng tử xoa xoa tay, nhịn không được mà cười.
Sau khi cười xong liền tự thấy phản ứng của mình không thích hợp, Bát Hoàng tử vội vàng nói:"Ta vốn dĩ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của hai ngươi, cái gì mà sinh ý với không sinh ý, ta cũng không có hứng thú. Nhưng nếu ngươi đã chủ động tìm ta hỗ trợ, ta.... Ta chủ yếu nhìn vào cái lợi cho Tam ca thôi....."
"Nếu như vậy, được thôi!"
Bát Hoàng tử do dự một chút, cuối cùng đem mấy câu còn lại nói ra:"Ta miễn cường bỏ tiền, tham gia một chút! Bao nhiêu?"
Bát Hoàng tử nghĩ nghĩ, nói:"Mười vạn lượng có đủ không?"
"....."
Một phen biểu hiện của Bát Hoàng tử quả thực làm Tam Hoàng tử trợn mắt há mồm.
Tam Hoàng tử không nhịn được nhỏ giọng nói với Lan Dịch Hoan:"Hắn vẫn luôn như vậy à?"
Lan Dịch Hoan cũng nhỏ giọng nói:"Ngày thường hắn còn khoa trương hơn."
Trong lòng Tam Hoàng tử liên tục lắc đầu, nhịn không được mà nghĩ, cái Hoàng thất xúi quẩy này đúng là không có ai bình thường.
(Sầu Riêng:Anh Ba à, bộ anh không phải người trong Hoàng thất à?:))))
Nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi của Lão Bát, có thể tham gia cùng rõ ràng vui muốn chết, còn muốn mạnh miệng nói không thích, cho rằng không có ai nhìn ra sao.
Trên thực tế, ai còn không biết tâm tư của tên tiểu tử này?
Tên đại ngốc!
Sao mình lại có người huynh đệ như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT