Hàn Thái phó không thấy được một màn làm người hả giận này.

Ông hốt hoảng bị thị vệ của Đông Cung đưa về đến nhà, vào tận phòng của mình.

Tới bây giờ, ông nhất thời xúc động không phải vì kẻ điên vặn vẹo Kính Văn ôm ý niệm như vậy với mình, mà là mấy câu nói kia của Lan Dịch Trăn.

———Những lời nói này, giống như lúc ông nói với Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực khi hai người họ lên án Kính Văn.

Ông không nghĩ tới, hai đứa nhỏ này thiếu chút nữa bị khi dễ, nếu không có tràng lửa lớn kia nổi lên, khả năng không may mắn như vậy.

Mà Kính Văn không kiêng nể gì, ngay cả Hoàng tử cũng dám xuống tay, chính là xem việc này bọn nhỏ không dám nói ra, hoặc là, có nói cũng không ai tin, đều cảm thấy hài tử bướng bỉnh, hồ ngôn loạn ngữ.

———Giống như ông.

Trên đời này sao lại có người ghê tởm như vậy! Ngay cả hài tử cũng không tha!

Hơn nữa mình cũng từng này tuổi rồi, gã thích mình ở chỗ nào?

Nhớ tới những việc Kính Văn làm với mình, nghĩ đến những chuyện này nếu rơi xuống đầu bọn nhỏ, Hàn Thái phó một trận ghê tởm, một trận hối hận, nghĩ lại mà sợ.

Hàn Thái phó tắm đi tắm lại nhiều lần, đem quần áo mặc lúc ấy ném đi, râu cũng cắt đi một nửa.

Hàn Thái phó từ chỗ Kính Văn trở về, liền tự nhốt mình trong phòng, người Hàn gia cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đều không hiểu ra sao.

Đi hỏi Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực, hai đứa nhỏ cũng không nói rõ, chỉ nói Hàn Thái phó cùng Kính Văn đánh nhau một trận, người Hàn gia không dám hỏi nhiều, đành tự nghị luận trong lòng.

Mãi đến giờ cơm, Hàn Thái phó cũng không ra khỏi phòng, ông cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, cũng không biết nói sao với người nhà, nhất là hai đứa nhỏ.

Ông ngồi trong phòng lăn đi lội lại nghĩ đến chuyện hôm nay, nghĩ đến liền không thể đối mặt, nhịn không được dậm dậm chân, dùng tay đấm bàn rồi lại nắm tóc.

Trời ạ trời ạ trời ạ, ông thế nào lại ngu xuẩn như vậy! Ông thế mà cứ nhất quyết cho rằng Kính Văn là cao tăng đắc đạo!

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang lên.

Hàn Thái phó nói:"Ai?"

Ngay sau đó, chưa được ông cho phép nhưng cửa đã mở ra, Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực đi đến.

Trong tay hai đứa nhỏ đều mang một cái khay, bên trên có thức ăn.

Lan Dịch Hoan để khay đồ ăn lên bàn, nói với Hàn Thái phó:"Thái phó, lão phu nhân nói ngài vẫn chưa dùng thiện, nhanh ăn cơm đi, chúng ta tin tưởng lời ngài nói."

Hàn Thái phó nhìn khuôn mặt nhỏ của hắn, nhất thời ngơ ngẩn.

Lan Dịch Hoan quay đầu nói với Hàn Trực:"Có phải không?"

Hàn Trực cũng gật đầu, lần trước biện giải giúp Lan Dịch Hoan, từ đó cũng nói chuyện lưu loát hơn nhiều:"Ta tin tưởng tổ phụ."

Nhìn hai đứa nhỏ này, Hàn Thái phó trăm mối cảm xúc ngổn ngang, môi giật giật chưa nói gì, Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực đưa thức ăn xong liền đi rồi.

Hàn Thái phó trầm mặc hồi lâu, lặng lẽ lau nước mắt, cũng không ăn gì.

Mãi đến giờ cơm chiều, cả nhà vây quanh một bàn, trao đổi ánh mắt với nhau, đang thắc mắc có nên cho người gọi Hàn Thái phó đến không, không ngờ ông tự mình đi tới, không nói lời nào ngồi ở vị trí của mình.

Hàn thị lang cao hứng nói:"Cha, ngài lại đây. Tới, tới, chúng ta ăn cơm."

Hàn Thái phó ngồi xuống, trầm mặc một lát, cầm đũa lên, gắp cho Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực mỗi người một cái đùi gà, đặt vào trong chén, lại do dự nâng tay lên, xoa xoa đầu hai người.

"Là ta trách oan các ngươi."

Một lát sau, ông mới suy sụp nói:"Lần này là ta không đúng, hiểu lầm các ngươi, phải xin lỗi các ngươi mới phải."

"Lộc cộc" hai tiếng, là Hàn thị lang há to miệng nhìn cha mình, đôi đũa trong tay rơi trên mặt đất.

Hàn thị lang như nằm mơ nhìn thê tử, nhỏ giọng hỏi:"Ta có đang nằm mơ không, cha ta thế mà xin lỗi?"

Tần thị cũng vẻ mặt không dám tin, nhỏ giọng nói:"Có lẽ là mơ, ta nhéo chân mình nửa ngày rồi, mà vẫn không thấy đau."

Hàn thị lang:"Đó.... Là chân ta...."

Nghe được lời hai người thầm thì, Hàn Thái phó quen tính mà trừng hai mắt, liền muốn tức giận, nhưng dừng một chút, nghĩ đến sai lầm của mình, vẫn là suy sụp từ bỏ, thở dài một tiếng, nói:"Là ta đối với các ngươi quá mức lộng quyền...."

Thái phó phu nhân nói:"Ngươi đã biết mình cố chấp bao nhiêu thì tốt. Lần tới đừng không phân rõ trắng đen như vậy! Trực Nhi chưa bao giờ giải thích vì mình, nếu không có Thất Điện hạ, còn chưa biết ngươi sẽ oan uổng cháu mình đến khi nào đâu!"

Tần thị cũng nhanh chóng thu hồi tay đang nhéo trên đùi trượng phu, cười nói:"Nương, ngài không nên tức giận, sự tình qua rồi thì tốt. Chỉ không ngờ Kính Văn kia xưng là cao tăng, thế mà lại đánh trẻ con, loại người này ngồi ở vị trí Quốc sư...."

Nàng cũng không biết nội tình việc này, chỉ là nói nhiều sợ Hàn Thái phó răn dạy, câu kế tiếp không dám nói.

Lúc này, Hàn Thái phó lại nói:"Kính Văn xảo trá vô sỉ quả thực không xứng với vị trí Quốc sư."

Một người nghe xong mà ngơ ngẩn.

Hàn Thái phó nhìn Lan Dịch Hoan, lại nhìn Hàn Trực, trong ánh mắt xẹt qua tia xấu hổ, ngay sau đó lạnh xuống, nói từng chữ:"Từ nay trở đi, ta với hắn không chết không ngừng!"

Phạm sai lầm, chỉ xin lỗi cũng không có tác dụng gì, ông cần phải làm ra hành động thiết thực hơn, mới có thể đền bù cho sự tổn thương của bọn nhỏ!

"Cô có thể tìm người phù hợp tiến cử ngươi lên Hoàng thượng."

Sau khi về Đông Cung, Lan Dịch Trăn trực tiếp nói với người vừa gọi tới.

Hoành An Đạo có chút kinh ngạc:"Không biết Điện hạ nói là——?"

Lan Dịch Trăn nói:"Hàn Thái phó."

"Chờ lúc ngươi vào cung gặp Bệ hạ" Lan Dịch Trăn nói:"Hẳn là nhớ rõ nhiệm vụ của mình đi?"

Hoành An Đạo nói:"Điện hạ yên tâm, thần nhất định lấy được lòng tin của Bệ hạ, làm Kính Văn mất đi sự sủng tín của Hoàng thượng."

"Chờ đã."

Nhớ tới những việc Kính Văn làm, trong mắt Lan Dịch Trăn mang theo sát khí dày đặc, người này mang ý đồ đáng chết, tội đáng chết vạn lần!

Y nói từng chữ:"Cô là muốn hắn thân bại danh liệt, chết không chỗ chôn."

*

Hoàng thượng đã nhiều năm không thượng triều.

Ông tính cách chây lười, phần lớn chính sự đều để Thái tử xử lý, bình thường thần tử thậm chí còn không thấy mặt ông, cũng chỉ có trọng thần như Hàn Thái phó có thể thỉnh an gặp mặt.

Sau khi Hàn Thái phó bước vào, liền thấy Hoàng thượng ốm yếu nằm trên ghế dựa.

Chính Bình Đế chưa đến bốn mươi, thân hình mảnh khảnh, tướng mạo văn nhã, trên người còn mặc đạo bào, nếu không ai nói, thậm chí không ai có thể nhận ra đây chính là đương kim Hoàng thượng.

Nhìn Hàn Thái phó bước vào, Chính Bình Đế liền nói với thái giám bên cạnh:"Ban ghế cho Thái phó."

Hàn Thái phó tạ ơn, ngồi xuống, quan tâm nói:"Thần mấy hôm không gặp Bệ hạ, liền muốn đến hỏi một câu Thánh thể an khang không. Thân thể Bệ hạ có việc gì sao?"

Chính Bình Đế nói:"Ai, đúng như thế. Lúc trước Trẫm thấy thân thể đã khá lên rất nhiều, ai ngờ sau khi chùa Hộ Quốc bị cháy, thân thể lại khó chịu, thuốc của thái y kê cũng không có tác dụng gì."

Hàn Thái phó nói:"Không bằng phái người tìm thử một ít danh y ở nhân gian?"

Chính Bình Đế nói:"Thôi. Trẫm thấy là thời tiết không tốt, đại phu bình thường không làm được gì. Trẫm đã truyền Quốc sư vào cung, nói hắn dùng pháp thuật đuổi phong tà cho Trẫm."

Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, Chính Bình Đế vui vẻ nói:"Nhìn xem, không phải tới rồi sao?"

Nói xong, ông liền truyền Kính Văn vào.

Kính Văn đại sư vừa vào cửa, thấy Hàn Thái phó ngồi bên cạnh, chân dừng một chút, trong lòng ảo não mình ngày đó sao lại như mất hồn, cử chỉ càn rỡ, đắc tội lão nhân khó chơi này.

Nhưng chỉ cần có sự sủng tín của Hoàng thượng, Hàn Thái phó không thể làm gì gã.

Kính Văn đại sư làm như không có gì, hướng Hoàng thượng hành lễ, chào hỏi Thái phó, cũng phụng mệnh ngồi xuống.

Chính Bình Đế nói:"Trẫm thấy Quốc sư mới qua mấy ngày mà gầy đi rồi. Trẫm nghe nói mấy ngày trước chùa Hộ Quốc cháy lớn, ngươi thi triển thần thông, mới không có người thương vong. Quốc sư vất vả rồi."

Kính Văn đại sư nói:"Đa tạ Bệ hạ quan tâm, đây cũng là điều tiểu tăng nên làm. Chỉ là lửa tuy đã dập, nhưng tai tinh hoạ quốc vẫn chưa trừ, không thể thiếu cảnh giác."

Chính Bình Đế nói:"Tai tinh?"

Kính Văn đại sư sắc mặt nghiêm trọng nói:"Đúng vậy. Đại Ung xuất hiện một tai tinh họa quốc, trời cao bởi vậy hạ xuống hoả hoạn trừng phạt. Nếu không trừ bỏ tai tinh kịp thời, chỉ sợ đe doạ đến an nguy xã tắc."

Gã nói quá chuẩn, vừa lúc giải thích gì sao gần đây cơ thể Chính Bình Đế không khỏe, Chính Bình Đế không nhịn được nói:"Thật thế nào?"

Kính Văn đại sư nói:"Tiểu tăng cho rằng, có thể làm một pháp sự trong cung, tìm ra rồi diệt trừ tai tinh kia, như vậy, vận mệnh quốc gia tự nhiên hưng thịnh, bệ hạ cũng sẽ bách bệnh tiêu biến."

Chính Bình Đế nghe xong liên tục gật đầu, đang muốn nói cái gì, Hàn Thái phó bên cạnh đột nhiên cười lạnh.

Chính Bình Đế nói:"Thái phó vì sao bật cười?"

Hàn Thái phó không nóng không lạnh mà nói:"Thần không nghĩ tới, Quốc sư thần thông như vậy, thế cũng có lúc tính sai, cảm thấy kinh ngạc thôi."

Chính Bình Đế nói:"Thái phó nói lời này là có ý gì?"

Hàn Thái phó nói:"Thần nói như vậy, vì thần phát hiện chùa Hộ Quốc không phải tự nhiên cháy, mà là bị người phá núi dẫn đến hoả hoạn. Này rõ ràng là nhân hoạ, Quốc sư lại nói là trời phạt, nguyền rủa vận mệnh quốc gia, chẳng phải quá buồn cười sao."

Chính Bình Đế nói:"Ngươi chắc chắn?"

Hàn Thái phó nói:"Chứng cứ xác thực, chỗ chôn giấu hoả dược cùng cặn thuốc nổ đã được tìm ra, việc này thần cũng đã báo cho Thái tử Điện hạ."

Chính Bình Đế nghe xong, nhớ tới cái gì, vội vàng lật tìm trong đống tấu chương.

Thái tử thường xuyên báo cho ông một ít chính sự quan trọng, nhưng Chính Bình Đế rất ít khi xem, lúc này cố ý tìm, mới phải hiện trong một phần tấu Thái tử nhắc tới nguyên nhân hoả hoạn, còn đang điều tra thủ phạm.

Kính Văn đại sư trong lòng cả kinh.

Gã không nghĩ tới Hàn Thái phó nhìn trung hậu chính trực, thế như có thể ra chiêu tàn nhẫn vậy, thình lình đánh mình không kịp trở tay.

Nhưng gã phản ứng nhanh, sau lúc hoảng loạn ngắn ngủi, lập tức trả lời:"Thái phó hiểu lầm, kỳ thật thiên tai cũng vậy, nhân hoạ cũng vậy, vốn là không có phân chia rõ ràng, tiểu tăng vừa rồi nói vậy, là bởi vì đúng là trời giáng tai tinh xuống chùa Hộ Quốc. Mà hiện tại quan trọng nhất, chính là làm một trận pháp sự, tìm ra tai tinh."

Hoàng thượng nói:"Thái phó, ngươi cảm thấy xử lý như vậy có thoả đáng không?"

Hàn Thái phó khom người nói:"Bệ hạ, thần chỉ là người phàm thế tục, đối với việc này không dám nói nhiều, nhưng nói như vậy, thần gần đây cũng gặp một cao nhân, là người đó nói thần ở phía tây bắc chùa Hộ Quốc có thể tìm ra dấu vết thuốc nổ. Có thể nói là liệu sự như thần."

Là người nào, chẳng lẽ có thể tính ra chuyện mình không biết?

Nghe được Hàn Thái phó nói, Kính Văn lập tức sinh ra cảm giác nguy cơ, Hoàng thượng lại thấy hứng thú, nói:"Lại có người thần thông vậy sao? Thái phó, mau mời hắn đến, để Trẫm gặp một lần."

Hàn Thái phó lộ vẻ khó xử nói:"Này——-"

"Có gì không tiện sao?"

Hàn Thái phó nói:"Cũng không phải, chỉ là vị đạo trưởng này tính cách cao ngạo, thần không biết hắn có nguyện ý đến không."

Nói xong, Hàn Thái phó liền sai người đi mời, qua thật lâu, Hoành An Đạo mới một thân đạo bào, tiên khí phiêu phiêu mà tới.

Hàn Thái phó đứng dậy nói:"Bệ hạ, vị này là Hoành đạo trưởng. Đạo trưởng, mau tới bái kiến Bệ hạ."

Hoành An Đạo không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, hai mắt nhìn thẳng Hoàng thượng hồi lâu, mới hít sâu rồi thở dài nói:"Bệ hạ có bệnh, dạo này thiếu ngủ, nhiều mộng, thể hư, phổi nóng."

Hoành An Đạo nói xong một câu, nêu ra không ít bệnh, Hoàng thượng mắt sáng rực lên, vội vàng nói:"Không biết đạo trưởng có cách giải quyết không?"

Hoành An Đạo cười nói:"Cái này sao, thật ta không khó, tiểu đạo ở đây có hai viên thuốc...."

Sắc mặt nhu hoà từ bi của Kính Văn đại sư dần trở nên khó coi.

Gã cũng làm thế này mà nhận được sủng tín của Hoàng thượng, tự nhiên cũng hiểu, dạng người nào chân chính uy hiếp đến địa vị của mình.

Nếu trước kia thì không tính, nhưng gần đây, gã đắc tội quá nhiều người, không thể mấy đi sủng tín của Hoàng thượng.

Kính Văn đại sư đứng ngồi không yên, không nhọn được mở miệng:"Bệ hạ...."

Gã ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó với Hoàng thượng, muốn thay đổi cái nhìn của Hoàng thượng với Hoành An Đạo, nhưng vừa nhấc mắt lên, Kính Văn đại sư lại thấy, ngồi trên long ỷ không phải Chính Bình Đế, mà là một nam đồng sáu bảy tuổi.

Diện mạo đứa trẻ non nớt, thoạt nhìn quen thuộc, có lẽ là một trong những đứa trẻ gã đã giết, nhưng tên họ cụ thể thì Kính Văn không nhớ nổi.

Lúc này, thất khiếu đứa trẻ chảy ra máu đen, mở miệng cười với Kính Văn, còn thấy rõ ràng phần lợi có vết hoại tử.

"Hì hì hì hì.... Hì hì hì hì...."

Bên tai Kính Văn đều là tiếng cười của nam đồng này, như hình với bóng, không tránh nổi.

"Câm miệng!"

Gã rốt cuộc không nhẫn nại được, lớn tiến rít gào: "Câm miệng!"

Chung quanh cuối cùng cũng an tĩnh.

Kính Văn mờ mịt nhìn mọi thứ, phát hiện hết thảy đều trở lại bình thường.

Hoành An Đạo cùng Hàn Thái phó kinh ngạc nhìn gã, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, bên trên căn bản không có tiểu quỷ, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.

Chính Bình Đế nhàn nhạt nói:"Quốc sư, ngươi cũng giữ thể thống quá!"

Hoành An Đạo cũng nói:"Quốc sư, nếu ngài không tán đồng lời nào của tiểu đạo, ngài có thể nói ra, chúng ta cùng bàn luận. Tiểu đạo cũng chỉ là người ngoài, cũng không tranh sủng cùng đại sư, đại sư cần gì phải như thế?"

Thì ra, vừa rồi Hoành An Đạo nói được một nửa, Kính Văn đột nhiên hô lên một câu "Câm miệng". Làm mọi người cho rằng gã là ghen ghét Hoành An Đạo.

Có chuyện này, trong lòng Hoàng thượng cũng nảy ra nghi ngờ với Kính Văn.

Vị cao tăng này thường ngày nhìn ôn nhu từ bi, sâu không lường trước, nhưng lần này, không làm tốt việc cầu phúc, thậm chí thấy người khác tham luận đạo thuật còn thất thố, thật sự không giống biểu hiện thường ngày.

Chính Bình Đế nói:"Quốc sư, Trẫm thấy trận pháp sự lúc sau, ngươi cùng Hoành đạo trưởng cùng thực hiện đi, như vậy đại sư cũng tiết kiệm được chút sức, cũng càng thêm ổn thoả, ngươi thấy thế nào?"

Kính Văn đại sư siết chặt tay áo, một hồi sau miễn cưỡng nói:"Tuân theo ý chỉ của Bệ hạ."

Đáng giận, đáng giận, gã nhiều năm che dấu tốt như vậy, đến tột cùng bị ma xui quỷ khiến thế nào đắc tội với Hàn Thái phó, hiện giờ lại bị ác quỷ quấn thân, lúc này, lại có thêm phiền toái mới.

Tràng pháp sự kia, gã phải nắm lấy cơ hội, diệt trừ những người gây bất lợi với mình.

*

Hoành An Đạo có chuẩn bị mà đến, đàm luận những điều mà Hoàng thượng thích nghe, cũng hiến đan cho Chính Bình Đế, sau khi cho người thử độc Chính Bình Đế liền sử dụng, Hoành An Đạo cũng lui xuống, qua không lâu, quả nhiên cảm thấy toàn thân thư thái, tinh thần tốt hơn nhiều.

Chính Bình Đế nhất thời thích thú, phân phó:"Trẫm muốn đi dạo Ngự Hoa Viên một lát."

Mùa này, Ngự Hoa Viên không ít hoa héo tàn, thời tiết cũng không tốt, gió thu thổi qua, hiện ra vài phần hiu quạnh.

Chính Bình Đế đi trong vườn một hồi, nói:"Năm đó trong cung tuyển tú, hoa yến hằng năm đều làm ở chỗ này, vô cùng đẹp mắt. Hiện giờ, hoa tàn, người trong cung cũng càng thêm thưa thớt."

Vương công công bên cạnh cười:"Cũng là do mấy năm nay Bệ hạ không mở rộng hậu cung. Kỳ thật một khoảng thời gian vừa rồi, Lễ Bộ Phương đại nhân còn đề cập đến chuyện này."

Chính Bình Đế ít hứng thú nói:"Thôi, hiện giờ Trẫm có Hoàng hậu, Quý phi mà cũng không gặp các nàng được mấy lần, cần gì phải tuyển thêm người để các nàng chịu vắng vẻ. Cung đình là một nơi lạnh lẽo, mỹ nhân hoạt sắc sinh hương tới đây cũng trở thành tượng đất hết, Trẫm cũng thấy đáng thương."

Vương công công nói:"Bệ hạ đúng là nhân từ vô cùng."

Đúng lúc này, Chính Bình Đế nghe được tiếng nói chuyện cách đây không xa, liền dừng chân lại, nhìn qua.

"Ai ở bên kia?"

Vương công công duỗi cổ nhìn một hồi, nói:"Bệ hạ, là Thái tử Điện hạ cùng Thất Điện hạ đang chơi bên hồ."

Nghe được phía trước còn có tiếng cười, Chính Bình Đế vài phần hứng thú, nói:"Thái tử tính tình như vậy, lại có thể ở với Hoan Nhi tốt như thế, đi đi, theo Trẫm đi qua nhìn xem."

Chính Bình Đế đi qua liền thấy, phát hiện Lan Dịch Hoan chạy phía trước, phía sau có thái giám cầm áo choàng nhỏ đuổi theo hắn, một bên đuổi một bên nói:"Thất Điện hạ, hôm nay trời lạnh, ngài mặc lại ít, xin ngài mặc áo choàng này vào!"

Lan Dịch Hoan không muốn mặc, nói:"Không cần, trên người ta mặc nhiều rồi! Ta không lạnh."

Hắn nói xong lời này, lại bị một bàn tay lạnh nắm sau cổ, vừa vặn bắt được.

Lan Dịch Hoan theo bản năng rụt cổ lại, buồn bực nói:"Nhị ca, ngươi cũng quá nhanh đi."

Lan Dịch Trăn cười như không cười, nhéo nhéo tay hắn, thuận thục lật cổ áo hắn ra, liền biết hắn mặc ít áo, trực tiếp đem Lan Dịch Hoan cho thái giám cầm áo choàng, nói:"Mặc vào cho hắn."

Lan Dịch Hoan bên trong là người trưởng thành, lại cứ bị y xách tới xách lại, không hề phản kháng, chỉ có thể bị bày bố, buồn bực làm mặt quỷ với Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Trăn nhìn nhóc con kiêu ngạo này, nói:"Lầm sau ngươi không nghe lời, Cô lại đưa ngươi đến chỗ Thái phó, để Hàn Thái phó dạy dỗ ngươi."

Lan Dịch Hoan không cho rằng đây là sỉ nhục mà còn xem là vinh hạnh:"Ta nghe quen rồi, dạy dỗ thì dạy dỗ thôi."

Hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói:"Thái tử, ngài là trữ quân, gương tốt cho vạn dân, ngày thường phải để tâm đến đại sự trong triều, không cần cả ngày quan tâm đến những chuyện vụn vặt không đâu."

Từ lời hắn nói có thể nghe ra, ngày thường chắc chắn bị Hàn Thái phó giáo huấn không ít, miệng lưỡi bắt chước y như đúc, người chung quanh e ngại Thái tử, muốn cười lại không dám, chỉ có thể cúi đầu nhịn xuống.

Lan Dịch Trăn cũng bị tiểu tử này chọc cười, duỗi tay niết mặt Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan vội vàng trốn sau thái giám đang mặc áo cho mình.

Chính Bình Đế cảm thấy mới mẻ nhìn một màn trước mắt.

Thái tử luôn ưu tú, từ khi y còn nhỏ đến lớn Chính Bình Đế chưa từng nhìn thấy vẻ hoạt bát này của y, cứ như vậy, mới thấy được trên người y bộ dáng thiếu niên hợp với tuổi tác.

Bầu không khí thanh tịch cô lãnh ở Ngự Hoa Viên cũng bị hai huynh đệ này nháo chẳng còn gì, Chính Bình Đế liền từ núi giả đi ra ngoài.

"Hoàng thượng giá lâm——-"

Tất cả mọi người dừng động tác mà quay đầu lại nhìn, thấy Chính Bình Đế, không nhịn được kinh ngạc.

Mọi người đều biết, Hoàng thượng xưa nay trầm mê tu tiên vấn đạo, ít khi ra cửa, đặc biệt gần đây thân thể còn khó chịu.

Mọi người hướng Chính Bình Đế hành lễ.

Chính Bình Đế nói:"Miễn lễ, không cần câu thúc, Trẫm chỉ tuỳ tiện đi dạo thôi."

Nói xong, ông liền hạ lưng xuống, cười nhìn Lan Dịch Hoan mà nói:"Tiểu Thất, lần này từ chùa Hộ Quốc trở về, Phụ hoàng còn chưa gặp qua ngươi đi?"

Lan Dịch Hoan nói:"Thưa Phụ hoàng, đúng vậy."

Giọng nói của hắn non nớt đáng yêu, Chính Bình Đế cười vươn tay ra, đem Lan Dịch Hoan ôm lên.

Ông sờ đầu Lan Dịch Hoan, nói:"Vậy mấy ngày qua có vui không? Có bị lửa lớn doạ sợ không?"

Lan Dịch Hoan nghĩ thầm, người này sáng nay uống lộn thuốc à?

Hắn cùng phụ thân không thân cận.

Từ đời trước, Chính Bình Đế đói với hắn cứ như đạo ký hiệu mơ hồ, ngày thường không có cảm giác tồn tại, phụ tử nhiều năm, chỉ giao lưu được mấy lần.

Ấn tượng sâu nhất, vẫn là đời trước Thái tử xuất chinh gặp nạn, mất liên lạc với kinh thành, Lan Dịch Hoan phái thân vệ ra ngoài tìm cũng không thấy, đến khi không giấu được sự tình nữa, chỉ có thể bẩm báo cho Hoàng thượng đang nằm trên giường bệnh.

Đối phương lại dùng cách tay khô gầy mà nắm lấy tay hắn, nói:"Như vậy kể từ lúc này, ngươi chính là Thái tử."

Mọi chuyện quá mức đột ngột, Lan Dịch Hoan sửng sốt, lại thấy vị phụ thân xưa nay không chú ý đến mình, lại cười hướng hắn gật gật đầu, khen hắn:"Lan đình phương thảo, can đảm vô song, con trai của ta phải như thế, nên kế thừa đại thống!"

Nói xong, hai ngày sau, ông liền băng hà, từ đây, cuộc đời Lan Dịch Hoan hoàn toàn thay đổi.

Sau này chính sự không thuận lợi, hắn thường xuyên nhớ đến câu này của phụ thân, tự hỏi vì sao Chính Bình Đế lại chọn hắn, nhưng đều không có đáp án.

Nói tóm lại, đối với Chính Bình Đế, Lan Dịch Hoan có chút tình cảm phụ tử, nhưng trong đời hắn dày đặc yêu hận tình thù, phần cảm tình này, có chút phai mờ đi.

Lan Dịch Hoan lắc lắc đầu nói:"Tạ Phụ hoàng quan tâm, nhi thần vẫn tốt, cũng không sợ hãi. Nổi lửa không lâu, Nhị ca liền đem nhi thần xuống núi."

Chuyện này Chính Bình Đế đã nghe qua, nhưng không nghĩ tiểu tử này trấn định như vậy, liền nói:"Hoan Nhi của chúng ta còn nhỏ mà can đảm hơn người, cũng nhờ Nhị ca chiếu cố ngươi thoả đáng."

Chính Bình Đế lại nói với Lan Dịch Trăn:"Thái tử vất vả rồi."

Ông không gọi tên của Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Trăn lại trở về bộ dáng cung kính lãnh đạm, không thể bắt bẻ mà nói:"Phụ hoàng quá khen, đây đều là việc nhi thần nên làm."

Lúc Chính Bình Đế mới tới, trên mặt còn mang ý cười, lúc này nhìn đến bộ dáng của Lan Dịch Trăn, đột nhiên thấy tẻ nhạt vô vị, không còn chút vui sướng nào.

Chính Bình Đế phát hiện đứa con này của mình thật khó thân cận, ban đầu còn thấy Lan Dịch Trăn bản tính lãnh đạm, hôm nay xem thấy, y đối với Lan Dịch Hoan hoàn toàn bất đồng.

Chỉ tiếc, quan hệ tốt, nhưng không giống cùng mẹ sinh ra, vậy rốt cuộc là vì sao?

Chính Bình Đế liếc mắt nhìn Lan Dịch Hoan một cái, thấy tiểu nhi tử nghiêng đầu nhìn mình, không biết suy nghĩ cái gì, rõ ràng là hài tử, lại cố tình bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua đặc biệt đáng yêu.

Chính Bình Đế nhịn không được giống như Lan Dịch Trăn vừa rồi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Lan Dịch Hoan, lúc này mới thả hài tử xuống, nói:"Bất quá, một thời gian trước Quý phi có gặp Trẫm, nói với Trẫm là rất nhớ ngươi, chỉ là ngươi ở Đông Cung nên không thể đến thăm được. Chờ đến khi làm xong trận pháp sự, ngươi liền về bồi nương ngươi đi."

Lan Dịch Hoan nói:"Nương có Ngũ ca bồi rồi, chỉ là Thái tử ca ca không có người bồi cạnh."

Chính Bình Đế cười nói:"Được rồi, Trẫm biết, ngươi là vì bị nương trách oan, cố ý giận dỗi nàng. Người không lớn mà tính tình không nhỏ, ngươi vẫn luôn ở Đông Cung, Nhị ca ngươi chiếu cố ngươi không vất vả sao?"

Lan Dịch Trăn nói:"Phụ hoàng, Thất đệ vô cũng nghe lời, nhi thần chiếu cố hắn cũng không mệt, ngược lại có người làm bạn ở Đông Cung, cũng náo nhiệt rất nhiều."

Chính Bình Đế nói:"Ngươi mấy năm nữa cũng thành thân, chẳng lẽ Thái tử phi tới, ngươi vẫn cứ để hắn ở đây? Hơn nữa, Quý phi mới là mẫu thân hắn."

Nói xong, Chính Bình Đế vỗ vỗ vai y.

Lan Dịch Trăn hơi chấn động, Chính Bình Đế nói:"Được rồi, Trẫm cũng mệt rồi, hai người các ngươi chơi tiếp đi."

Mắt thấy Chính Bình Đế đã đi xa, Lan Dịch Trăn chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua bóng dáng ông.

"Không sao" Y thu hồi ánh mắt, khẽ nói với Lan Dịch Hoan:"Ngươi cứ an tâm ở đây, Phụ hoàng chỉ nói vậy thôi."

Lan Dịch Trăn biết, Hoàng thượng đối với Tề Quý phi có vài phần thương tiếc, còn đối với Hoàng hậu, lại nhiều phần kính sợ cùng kiêng kị.

Y liền nghĩ, nếu Tề Quý phi nói với Hoàng thượng về Lan Dịch Hoan, bà làm mẹ ruột, Hoàng thượng khẳng định đáp ứng tất cả, đến nỗi hiểu lầm cùng trách cứ Lan Dịch Hoan lúc trước, tự nhiên cũng trở thành "Sai lầm nhỏ".

Chỉ là hiện tại, vấn đề này không phải lo lắng, bởi vì khi pháp sự kia qua đi, hết thảy chân tướng sẽ lộ rõ, Tề Quý phi cũng không thể ở trước mặt Hoàng thượng làm bộ dáng mẹ hiền.

Hiện tại Lan Dịch Trăn chỉ có chút hoài nghi, này có phải hiện tại y bị báo ứng vì ban đầu có ý nghĩ muốn đưa Lan Dịch Hoan đến chỗ khác hay không? Thế nên lúc nay muốn giữ đệ đệ lại bên mình, lại gặp các loại nhấp nhô trở ngại, ngàn khó vạn hiểm.

Mỗi người đều muốn tranh đoạt với y, thậm chí bao gồm cả cha mẹ của y.

Lan Dịch Trăn đột nhiên thấy có chút không yên tâm, nhịn không được bế Lan Dịch Hoan lên, xoa bóp mặt hắn, cảnh cáo nói:"Chờ khi ngươi lớn lên, cũng không được đem ca ca quăng đi hay quên mất, nghe chưa?"

Lan Dịch Hoan đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Lan Dịch Trăn cảnh cáo, chớp chớp mắt, có chút chột dạ, lấy lời Hoàng thượng mà qua loa nói với y:"Ngươi mấy năm nữa phải thành thân, có Thái tử phi, ta liền không có chỗ ở."

Lan Dịch Trăn lúc này trong đầu chỉ có đệ đệ, không do dự nói:"Vậy không cần Thái tử phi!"

Lan Dịch Hoan:"....."

May mắn đời trước hắn không nói qua lời này với Lan Dịch Trăn, nếu không Lan Dịch Trăn không có vợ liền trở thành lỗi của hắn, lại là một cái bằng chứng hãm hại huynh đệ.

Lan Dịch Hoan chỉ có thể vỗ đầu Lan Dịch Trăn:"Được, được, bồi ngươi là được."

Xem ra, khi lớn lên, trước khi hắn trốn khỏi cung thì phải nghĩ cách tìm vợ cho ca ca!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play