Trên đường đoàn người rời khỏi chùa Hộ Quốc, Lan Dịch Hoan còn đang suy nghĩ, bọn họ nếu cứ hồi cung như vậy, việc cầu phúc phải xử lý thế nào.

Hắn hỏi Lan Dịch Trăn một câu, đại khái gió lớn không nghe, Lan Dịch Trăn cũng không có trả lời hắn.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi xuống núi, bọn họ không có trở về, mà dừng chân tại một khách điếm cách chân núi không xa, sau đó xuống ngựa dàn xếp.

Lan Dịch Hoan thế mới biết, thì ra khách điếm này đã bị Lan Dịch Trăn bao toàn bộ, bên trong tất cả là người của Đông Cung.

Hắn tắm rửa thay quần áo ra ngoài, phát hiện Hoàng công công tổng quản Đông Cung cũng ở đây.

Lan Dịch Hoan gọi một tiếng "Hoàng công công", Hoàng công công thấy hắn liền tỏ vẻ vui mừng, nhìn từ trên xuống dưới, nói:"Thất Điện hạ không có việc gì thì tốt. Ai u, ngài xem khuôn mặt nhỏ của ngài, gầy rồi! Thất Điện hạ của chúng ta chịu khổ rồi!"

Lan Dịch Hoan nói:"Hoàng công công, vì sao mọi người đều ở đây?"

Hoàng công công cười nói:"Thái tử Điện hạ không phải nói sẽ thường xuyên thăm ngài sao? Ngài cũng đã đi mấy ngày, Thái tử liền sai người tìm khách điếm rồi bao hết. Thái tử đã nhìn ngài hai lần, chỉ là ngài không biết."

Lan Dịch Hoan ngẩn ra.

Lúc trước khi lên núi, hắn nói giỡn với Lan Dịch Trăn muốn y đến thăm hắn, nhưng lời nói này Lan Dịch Hoan chưa từng cho là thật, nói xong liền quên, căn bản không để trong lòng.

Nhưng Lan Dịch Trăn lúc ấy lại đáp ứng hắn, còn rất để tâm đến việc này.

Cũng không phải chưa từng chờ mong, đời trước đến nơi này, hắn cũng đã vô số lần mong ngóng Tề Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử tới tìm hắn, đón hắn về, nhưng cuối cùng đều nhận về sự thất vọng.

Thất vọng kéo dài khiến hắn không còn để tâm nữa, lần này, hắn cũng không đem hy vọng ký thác lên người khác, không ngờ lại gặp được người nghiêm túc thật lòng như Lan Dịch Trăn.

Hoàng công công cong đang nói:".... Hôm nay thấy ánh lửa từ xa, Thái tử vô cùng sợ hãi, không quan tâm gì mà lập tức chạy nhanh lên núi. Cũng không biết tại sao xuất hiện đám cháy lớn như vậy."

Cho nên Lan Dịch Trăn mới có thể tới kịp thời như vậy.

Lan Dịch Hoan nhìn khắp nơi, không thấy người liền hỏi:"Công công, Nhị ca đâu?"

Hoàng công công nói:"Điện hạ vừa rồi ở trên núi không cẩn thận bị cành cây cháy rơi trúng bị thương, lúc này đang nghỉ ngơi. Thất Điện hạ, để nô tài đưa ngài trở về phòng nhé?"

Lan Dịch Hoan nghe thấy Lan Dịch Trăn bị thương, biểu tình cả kinh, Hoàng công tử an ủi hắn:"Thái tử Điện hạ được Phật Tổ bảo hộ, bị thương không nghiêm trọng lắm, ngài yên tâm."

Hoàng công công mang Lan Dịch Hoan về phòng, sau đó rời đi.

Tuy nơi này là khách điếm, nhưng sau khi bị Thái tử bao hết, các phòng đều đã được bố trí sạch sẽ thoải mái, gian phòng của Lan Dịch Hoan là rộng nhất, ấm áp nhất.

Hắn vốn dĩ thấy buồn ngủ, nhưng nằm một hồi lại không tài nào ngủ được, trong đầu suy nghĩ linh tinh về chuyện của hai ngày nay.

Lan Dịch Trăn làm việc hắn rất yên tâm, lửa trên núi chắc chắn sẽ mau chóng được dập tắt, chuyện của Kính Văn cứ để sáng mai rồi an bài, Hàn Trực cùng Tam Hoàng tử cũng không gặp nguy hiểm.

Chỉ là vẫn cảm thấy không yên ổn trong lòng.

Nhị ca bị thương.....

Đáng lẽ được hệ thống bảo hộ, sẽ không bị thương, nhưng lúc ấy bọn họ đã rời khỏi phạm vi chùa Hộ Quốc, Lan Dịch Trăn ngay từ đầu cũng không phải người ở trong chùa, có lẽ sự bảo hộ của hệ thống đối với y cũng ít đi.

Lan Dịch Hoan nhớ rõ, một đường trở về, Nhị ca đều không nói chuyện, sắc mặt rầu rĩ, chắc có lẽ là do bị thương.

Rốt cuộc, hắn từ trên giường bò dậy, ôm gối đi sang chỗ Lan Dịch Trăn.

Lan Dịch Hoan gõ gõ cửa, lại không ai phản ứng hắn, hắn liền tự mình mở cửa, nhìn vào bên trong, phát hiện Lan Dịch Trăn nằm trên giường, mặt hướng vào trong, trên người đắp chăn, giống như đã ngủ.

Lan Dịch Hoan đánh giá thấy y không có trở ngại gì, liên để gối của mình cạnh gối Lan Dịch Trăn, ném giày bò lên giường, nằm bên cạnh ca ca.

Nhiệt độ cơ thể Lan Dịch Trăn ấm áp, ổ chăn mềm mại thoải mái, chớp mắt một cái, Lan Dịch Hoan đột nhiên có cảm giác an tâm chưa từng có, phảng phất tất cả đều trở lại như thường.

..........Nhưng, cũng không đúng lắm.

Vì sao hắn lăn lộn như vậy, Lan Dịch Trăn vẫn không tỉnh, thậm chí động cũng không động? Này không giống tác phong của y.

Là bị thương quá nặng sao? Không đúng, xem biểu tình của Hoàng công công, chắc chắn Lan Dịch Trăn không có việc gì.

Lan Dịch Hoan ngồi dậy, đỡ cánh tay Lan Dịch Trăn, nỗ lực thò người qua, duỗi tay đến trước mặt Lan Dịch Trăn, kiểm tra hô hấp của y.

Vẫn bình thường.

Lan Dịch Hoan nhẹ nhàng thở ra, ngửi thấy mùi kim sang dược trên người Lan Dịch Trăn, hắn nhịn không được thò lại gànt, ngửi ngửi mùi hương trên người y.

Ngửi nửa ngày, Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng tìm được vị trí có mùi nồng nhất, là phía sau lưng Lan Dịch Trăn.

Thì ra, Lan Dịch Trăn bị thương ở đây.

Lan Dịch Hoan vừa rồi thấy kỳ quái, lấy thân thủ của Lan Dịch Trăn, bên người lại có nhiều người bảo hộ, thế nào lại bị cành cây rơi trúng.

Hiên tại thấy vị trí vết thương, hắn bỗng nhiên hiểu được.

Khi đó, Lan Dịch Trăn tìm được hắn, thời khắc đem hắn bảo hộ trong ngực, thật ra là bảo vệ hắn khỏi bị cành cây cháy nện trúng.

Lúc đó, Lan Dịch Hoan cũng cảm nhận được thân thể Lan Dịch Trăn chấn động, nhưng Lan Dịch Trăn che giấu quá tốt, thậm chí biểu tình cũng không biến hoá, cho nên Lan Dịch Hoan lúc này mới phát hiện, thì ra Lan Dịch Trăn dùng thân thể bảo hộ hắn.

Trách không được khi hắn muốn đi cứu Tam Hoàng tử, Lan Dịch Trăn không yên tâm, còn mang bộ dáng không cao hứng.

Từ từ.

Không cao hứng.

Cho nên vừa rồi dọc đường y không nói chuyện là vì———

Lan Dịch Hoan bỗng nhiên lần nữa đứng dậy, từ dưới chân của Lan Dịch Trăn bò sang bên kia giường, tới trước mặt y, sau đó nghiêng đầu xem biểu tình đối phương.

Lan Dịch Trăn vẫn nhắm mắt, ngũ quan thâm thuý tuấn mỹ, sắc mặt bình tĩnh, mang theo loại cao quý đạm bạc cùng sự lạnh lùng băng tuyết.

Lan Dịch Hoan đẩy đẩy y:"Nhị ca? Nhị ca, Nhị ca?"

Cuối cùng, hắn thấy lông mi Lan Dịch Trăn rung rung, trở mình.

Lan Dịch Hoan cũng chuyển sang mặt khác, nghĩ nghĩ, lặng lẽ vươn tay, muốn nắm mũi Lan Dịch Trăn.

Lúc tay Lan Dịch Hoan sắp đụng tới mũi Lan Dịch Trăn, y đột nhiên mở mắt.

Lông mi của y cọ qua tay Lan Dịch Hoan, có chút ngứa.

Lan Dịch Hoan nói:"Nhị ca, ngươi thật sự giả vờ ngủ!"

"Ngươi muốn làm gì?" Lan Dịch Trăn hỏi lại.

Lan Dịch Hoan nói:"Ta gọi ngươi, sao ngươi không đáp?"

Lan Dịch Trăn nghiêng mặt đi:"Ta lười phản ứng ngươi."

"Ta biết rồi."

Lan Dịch Hoan nói ra phát hiện của mình:"Nhị ca, ngươi đang tức giận đúng không! Ngươi giận ta đúng không?"

Lan Dịch Trăn:"...."

Phản ứng cũng rất nhanh.

Lúc ấy Lan Dịch Hoan lừa y rồi chạy vào đám cháy, y cũng lạnh mặt, chờ đến khi Lan Dịch Hoan cứu "Người quan trọng" Tam Hoàng tử, Lan Dịch Trăn càng thêm khó chịu.

Cho nên sợ tiểu tử này sợ hãi, Lan Dịch Trăn từ lúc trở về chưa từng nói một câu, lúc ngủ cũng không kêu hắn.

Kết quả tới nửa đêm, Lan Dịch Hoan cũng hiểu, đây là tức giận.

Lan Dịch Trăn cũng không muốn nói gì.

Lan Dịch Hoan còn đang kinh ngạc, trừng đôi mắt tròn xoe:"Vì sao lại tức giận?"

Lan Dịch Trăn thiếu chút nữa bị hắn chọc cười:"Ngươi nói xem? Lừa ta rồi chạy đi cứu người là ai, là người tên Lan Dịch Hoan đúng không? Ngươi là kẻ lừa đảo!"

Ý thức được Lan Dịch Trăn chặn nhánh cây cho hắn, Lan Dịch Hoan xác thực cũng suy đoán, Lan Dịch Trăn chắc chắn sẽ tức giận, có thể là vì hắn lừa y rồi chạy vào đám lửa cứu người, nhưng hắn không nghĩ người này giận lâu vậy.

Rốt cuộc trong lòng hắn tính tình Lan Dịch Trăn rất tốt, lần trước hắn nướng thịt trong đỉnh của y, còn là trước mặt người y đưa tới, y cũng không tức giận như vậy.

Chỉ lừa một cái, cũng không tính là nghiêm trọng đi.

Lan Dịch Hoan nói:"Ta sai rồi, lần sau sẽ nghe lời. Nhị ca, ta xin lỗi, tha thứ cho ta nha?"

Lan Dịch Trăn liếc nhìn hắn:"Lời ngươi nói có thể tin?"

Lan Dịch Hoan nói:"Đương nhiên, đương nhiên, nếu ta nói dối, phạt ta về sau không cưới được vợ."

Lan Dịch Trăn hơi sửng sốt, không nhịn được cười:"Ngươi mới từng này tuổi mà đã nghĩ đến cưới vợ?"

Lan Dịch Hoan lắc lắc đầu:"Vậy Nhị ca, ngươi còn giận không?"

Lan Dịch Trăn khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc vươn tay, cỗ vỗ đầu Lan Dịch Hoan:"Tiểu tử thúi, ta lười so đo với ngươi."

Kỳ thật y có chút kinh ngạc, không ngờ mình sẽ vì một đứa trẻ sáu tuổi mà giận lâu như vậy.

Là bởi vì đối phương không nghe lời mạo hiểm, không biết vì sao lại khủng hoảng, giống như sốt ruột Lan Dịch Hoan không nghe lời y khuyên bảo, sợ hắn sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Cũng là vì thấy Tam Hoàng tử, cảm thấy trong lòng rầu rĩ, cảm thấy đệ đệ rời khỏi mình mấy ngày, liền để ý một vị ca ca khác, còn y cũng chỉ là một vị huynh trưởng mà thôi.

Lan Dịch Trăn thấy mình thật ấu trĩ, khả năng là dưỡng hài tử lâu ngày, bị lây bệnh ngu đần.

Không thể để mình càng ngày càng đi xuống được.

Y nghĩ như vậy nhưng vẫn hỏi:"Tiểu Thất, ngươi có thấy Nhị ca đối với Tam ca có quá đáng không?"

Lan Dịch Hoan lắc đầu, nghiêm túc nói:"Nhị ca, ta biết ngươi khó xử, cũng có suy tính của ngươi, ngươi là Thái tử, nhưng cũng chính vì ngươi là Thái tử, mới không có khả năng cứu được tất cả. Hơn nữa....."

Hắn cười cười:"Ta cùng Nhị ca là tốt nhất, cho dù có chuyện gì, ta tuyệt đối cũng sẽ đứng về phía Nhị ca."

Trong lòng Lan Dịch Trăn hơi động.

Lan Dịch Trăn thấy Lan Dịch Hoan xinh đẹp chớp chớp mắt nhìn mình, trong miệng nói ra lời không giống một đứa trẻ, khuôn mặt non nớt đáng yêu mang theo sự chân thành.

Cảm giác ấm áp ở đêm khuya yên tĩnh chậm rãi tràn ra, tựa như ngọn gió thổi đến làm cây rung động, tựa như băng tuyết ngàn năm đang dần dần tan rã.

Đôi khi Lan Dịch Trăn nghĩ, chính mình thu nhận vị đệ đệ bên địch, mẫu thân hai người chán ghét lẫn nhau, là việc quá mức tuỳ hứng, không phải tác phong của Thái tử, nhưng suy nghĩ này sẽ lần lượt trước sự ấm áp này tan biến đi.

Cho đến khi không thể chịu được sự chia cách.

Lan Dịch Hoan:"Lại nói, ta biết ngươi vì chắn cành cây cho ta nên mới bị thương, cũng biết ngươi bắt ta trở về vì tốt cho ta.... Vết thương của ngươi sao rồi?"

Lan Dịch Trăn nói:"Không có gì, nhánh cây kia đúng thật đã rơi trúng, nhưng may là lửa không đốt thấu quần áo, cho nên chỉ ứ một mảnh thôi, bôi chút dược rồi mai sẽ tốt."

Lan Dịch Hoan liền nghĩ phòng hộ của hệ thống trên Lan Dịch Trăn cũng không mất hiệu lực, nghe y nói như vậy liên an tâm.

Nói những lời này, huynh đệ hai người ai cũng ngủ không được, Lan Dịch Trăn lấy chăn đắp lên người Lan Dịch Hoan, hỏi hắn:"Tiểu Thất, hôm nay chuyện hảo hoạn rốt cuộc là thế nào, ngươi có biết không?"

Nhắc tới cái này, Lan Dịch Hoan suy nghĩ sẽ xử lý thế nào, liền cân nhắc kể cho Lan Dịch Trăn nghe những việc mấy ngày này đã trải qua.

Hắn không nhắc đến hệ thống, chỉ nói nửa đêm mình đang ngủ, nghe được tiếng kéo kỳ quái sau viện, sau đó khám phá được bí mật kinh người, cho nên muốn cùng Hàn Trực lén rời đi, còn việc hoả hoạn hắn hoàn toàn không biết.

Lan Dịch Trăn từ đầu còn tưởng vụ cháy này là ngoài ý muốn, cảm thấy thị vệ không được việc, Kính Văn cũng không quan tâm, để hai đứa trẻ tự mình chạy ra ngoài.

Y vô cùng tức giận, cũng tính toán phải tính sổ họ thế nào.

Kết quả sau khi nghe Lan Dịch Hoan nói hết thảy, Lan Dịch Trăn càng nghe càng kinh tâm, quả thực không thể tin đây chính là sự thật, hai tay bất giác nắm thành quyền.

Một lúc sau, Lan Dịch Trăn vẫn không nói gì.

Lan Dịch Hoan biết ca ca mình nhạy bén thông tuệ, nhưng Lan Dịch Trăn dù thông minh thế nào, cũng không thể liên tưởng kẻ phóng hoả là Lan Dịch Hoan, cho nên hắn cũng không chột dạ.

Sau một hồi trầm mặc, Lan Dịch Trăn đột nhiên nhẹ nhàng nói:"Tiểu Thất."

"Ừm?"

Lan Dịch Trăn nói:"Có phải trước khi lên núi ngươi đã cảm thấy Kính Văn có gì đó không thích hợp——có phải ngươi biết hắn không phải người tốt?"

Lời y nói làm Lan Dịch Hoan giật mình, nhưng trải qua nhiều năm, hắn đã học được cách dấu đi cảm xúc của mình.

Lan Dịch Hoan chỉ biểu hiện bộ dáng kinh ngạc:"A, sao lại nói vậy?"

Lan Dịch Trăn nói:"Nếu không phải thế, nửa đêm ngươi nghe được âm thành kéo vật thì cùng lắm là giật mình một chút, rồi cũng sẽ ngủ tiếp, thế nào ngươi lại đứng dậy đi xem, thậm chí đuổi theo một người xa lạ?"

"Trong chùa có người mang ít đồ vật là chuyện bình thường, vì sao ngươi lại cảm thấy hoà thượng kia mang theo không phải thứ tốt, một hai phải theo xem?"

Y quả thật rất nhạy bén.

Lúc Lan Dịch Trăn nói, trong lòng Lan Dịch Hoan nhanh chóng nghĩ xem phải trả lời thế nào, nghe y nói xong, liền đáp:"Thật ra.... Lúc trước ta có nằm mơ, mơ thấy những chuyện trong buổi tối đó, cho nên lúc sau ta tỉnh lại, ta liền tò mò.... Đuổi theo."

Lan Dịch Trăn nói:"Mơ?"

Lan Dịch Hoan gật gật đầu, nói:"Thật sự rất giống. Ca ca, ngươi nói xem có phải là ta mơ thấy chuyện đời trước không?"

Lời này từ miệng một đứa trẻ nói ra, nghe có vẻ ngây thơ, chỉ có Lan Dịch Hoan biết hắn đang nói cái gì.

Này cũng không phải lừa Lan Dịch Trăn, có đôi khi Lan Dịch Hoan cũng sẽ hoảng hốt, cảm thấy những việc đời trước là chân thật sao? Hay chỉ là một giấc mộng?

Lan Dịch Hoan vốn nghĩ Lan Dịch Trăn sẽ nói hắn kỳ lạ, nhưng Lan Dịch Trăn chỉ trầm mặc, cũng nhớ tới những cảnh tượng quái dị trong mơ của mình.

Lan Dịch Trăn không cười nhạo Lan Dịch Hoan, chỉ nhẹ giọng nói:"Mơ như thế, sợ sao?"

Lan Dịch Hoan nói:"Ừm.... Nó còn thành thật."

Lan Dịch Trăn đặt tay lên đầu hắn:"Nếu biết nguy hiểm, vì sao lúc ta hỏi ngươi có nguyện ý đi chùa Hộ Quốc không, ngươi nói ngươi nguyện ý đi?"

Lan Dịch Hoan xoa xoa mũi:"Này không phải sợ tạo thêm phiền phức cho Nhị ca sao."

Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Lan Dịch Trăn, nhỏ giọng nói:"Lại tức giận?"

Lan Dịch Trăn bất đắc dĩ nói:"Không có."

Y dừng một chút, nói:"Ngươi mới sáu tuổi thật sao?"

Lan Dịch Hoan:"....."

Hắn thiếu chút nữa cho rằng Lan Dịch Trăn thành tinh, cũng may lời nay của Lan Dịch Trăn là thuận miệng nói, nói xong liền thở dài:"Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ chút việc......"

Y dừng một chút mới nói:"Ta thật sự hối hận vì để ngươi đi chùa Hộ Quốc."

Lan Dịch Hoan ngẩn ra.

Trong mắt Lan Dịch Trăn đan xen chút ôn nhu cùng phiền muộn, rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng:"Rõ ràng biết ngươi ở đó sẽ không quen, không thoải mái, vẫn là ở lại Đông Cung tốt hơn, nhưng ta lại không cản ngươi. Ta là ca ca, chuyện này phải trách ta, không nên trách ngươi."

Lan Dịch Hoan nói:"Không phải, ta cũng không thể mãi ở Đông Cung....."

Lan Dịch Trăn xoa xoa mặt hắn:"Hoan Nhi, ngươi là một đứa trẻ thông minh, trong lòng cái gì cũng biết cái gì cũng hiểu, có đúng không?"

"Ngươi biết Đông Cung không phải là nơi phù hợp để ngươi ở, cũng biết ta tính toán đưa ngươi đến chỗ người khác. Cho nên ngươi muốn đến chùa Hộ Quốc, lòng ta nghĩ, như vậy cũng tốt, ngươi rời khỏi ta, chúng ta làm quen như vậy một thời gian, chờ ngươi từ chùa Hộ Quốc về, ta cũng tìm cho ngươi một nơi tốt để đi."

"Kỳ thật ta nghĩ sai rồi...." Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi đi rồi ta liền hối hận, ta....."

Lan Dịch Hoan có chút ngạc nhiên, còn có chút kinh nghi, nhìn chằm chằm Lan Dịch Trăn, không trả lời, biểu tình kia giống như một con mèo chán ghét nhân loại đang cầm cá khô, muốn ăn, lại không có sự tín nhiệm.

Lan Dịch Trăn thở dài, rốt cuộc không nhịn được cười rộ lên:"Ai, ta suy nghĩ nhiều rồi, người khác tức giận ngươi còn không nhìn ra, làm sao ngươi hiểu được những lời này. Phải đem ngươi nhanh chóng nuôi lớn thôi."

Y dùng tay gõ gõ đầu Lan Dịch Hoan:"Nếu những nơi khác không thoải mái, về sau ngươi cứ ở bên ca ca ngươi đi. Chờ ngươi trưởng thành, lựa chọn của ngươi, do ngươi làm chủ."

"Tóm lại, hiện tại ở Đông Cung, coi như.... Hai chúng ta là bạn, đừng đi đâu nữa, được không?"

"Này——" Lan Dịch Hoan rốt cuộc nói:"Sẽ không tạo cho ngươi thêm phiền toái sao?"

"Chuyện này ngươi không cần xen vào, ta nói cho ngươi biết, những chuyện này ta sẽ xử lý tốt." Lan Dịch Trăn nói:"Ngươi chỉ cần lo mình có nguyện ý hay không, có thích hay không."

"Ta nguyện ý."

Lan Dịch Trăn đã nói thế này, Lan Dịch Hoan đương nhiên cũng không ra vẻ, nhanh chóng đáp ứng.

Lan Dịch Trăn cười cười, đang muốn nói chuyện, thình lình Lan Dịch Hoan ôm lấy cổ, cùng y hung hăng dán chặt:"Ta thích Nhị ca, Nhị ca tốt nhất!"

Lan Dịch Trăn thiếu chút nữa bị hắn lắc chết, mặt hai người dán vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập trên người hài tử, y cũng bị lây loại bệnh vui sướng này.

Cho tời giờ không chút giãy giụa, làm ra quyết định này, nhìn qua rất tùy hứng, nhưng có thể thuận theo tâm ý của mình, y cũng cảm nhận được sự nhẹ nhàng trước nay chưa từng có.

Quyết định chăm sóc đứa trẻ này đến khi hắn lớn, về sau, tất cả phải phụ trách hắn thật tốt.

Hy vọng bản thân mình càng mạnh, càng mạnh.... Bởi vì, y là ca ca, phải vì đệ đệ mà che mưa che gió.

Ngoài cửa ánh trăng chiếu vào, lúc này đây chiếu đến hai người, đều đang an ổn tiến vào mộng đẹp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play