Buổi sáng hôm sau, đoàn xe hộ tống Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực tập trung trước cửa cung, chuẩn bị xuất phát.
Hàn Trực là cháu trai duy nhất của Thái phó, tuy rằng gia phong Hàn gia thanh chính, Hàn Thái phó ngày thường quản giáo nghiêm khắc, nhưng thực tế vô cùng yêu thương đứa cháu này, lúc này cùng con trai và con dâu đến tiễn Hàn Trực.
Hàn phu nhân Tần thị không yên tâm mà sửa sang lại quần áo cho Hàn Trực, tuy đã dặn dò rất nhiều lần nhưng vẫn không nhịn được nói:".....Ngươi chưa từng đi ra ngoài thời gian dài như vậy, cũng không biết có quen không. Các tăng nhân thường ngày ăn uống kham khổ, ngươi đang tuổi lớn, không được ăn thịt thì...."
Hàn Trực nói:"Nương, không sao đâu."
Hàn Thái phó nói:"Không được nói bậy. Kính Văn đại sư là cao nhân, có thể đi theo học tập chính là phúc khí, khổ chút cũng được, nam tử hán sao lại sợ khổ?"
Lão nhân lại nói với Hàn Trực:"Thất Điện hạ nhỏ tuổi hơn ngươi, thân thể cũng không tốt, ngươi trông chừng hắn một chút. Nhưng đầu óc hắn linh hoạt hơn ngươi, nếu ngươi gặp chuyện gì, có thể thương lượng trước với hắn———chỉ là không được theo hắn quấy rối."
Hàn Trực gật đầu nói:"Ta sẽ, thưa ông nội."
Hàn Thái phó dừng một chút, nhìn thoáng qua Lan Dịch Hoan, thấy Lan Dịch Trăn ở bên cạnh hắn, lúc này mới quay đầu lại, thấp giọng nói một câu:"Đừng cho hắn biết lời ta vừa nói."
Hàn Trực nghiêm túc đáp lời:"Vâng."
Nhưng Hàn Thái phó nói xong lời này liền cảm thấy có chút mất mặt, mặt già đỏ lên, quay đầu nói với con trai và con dâu:"Được rồi, không nên chậm trễ, chúng ta cũng nên trở về thôi."
Ở chỗ khác, Lan Dịch Trăn cũng cẩn thận dặn dò Lan Dịch Hoan.
Y xưa nay thời điểm phân phó các đại thần không bao giờ nói lần hai, từ sau khi dưỡng hài tử, tuổi còn trẻ lại sắp bị cải tạo thành một người cha rồi.
Lan Dịch Trăn nói câu cuối cùng:"Sau khi đi, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái muốn chạy, có thể sai người đến tìm ta."
Lan Dịch Hoan cười nói:"Không đến mức đó, ngươi thường xuyên đến thăm ta là được."
Hắn vốn dĩ thuận miệng đùa một cái, Lan Dịch Trăn lại thống khoái đáp ứng:"Được."
Lan Dịch Hoan nói:"Thôi, ta nói bừa đó. Hôm qua Trương sư phó nói, không được tùy tiện ra ngoài gặp người, sẽ nhiễu loạn sự thanh tĩnh của chùa."
Nếu như so sánh, hắn không giống Lan Dịch Trăn lưu luyến chia tay, đầu tiên, Lan Dịch Trăn ở Đông Cung, chẳng cần hân phải lo lắng gì.
Tiếp theo, là nhiệm vụ của hệ thống.
Nếu là nơi khác, Lan Dịch Hoan còn phải vì hoàn thành nhiệm vụ mà lo lắng, nhưng ở trong chùa Hộ Quốc, hắn có một người quen cũ ở đó, nhiệm vụ hệ thống cũng không phải khó, việc này có thể giải quyết dễ dàng.
Cho nên Lan Dịch Hoan thống khoái lên xe ngựa, lại xoay người vẫy tay với Lan Dịch Trăn, cười nói:"Nhị ca, ngươi mau về đi. Yên tâm, ta ở trên núi chắc chắn sẽ ăn tốt, ngủ ngon, mỗi ngày luôn vui vẻ."
Lời này nghe không tồi, nhưng nhìn bộ dáng không tim không phổi của Lan Dịch Hoan, trong lòng Lan Dịch Trăn thầm nghĩ "Vật nhỏ vô lương tâm".
Rời khỏi y mà lại cao hứng thế à?
Lúc này, Lan Dịch Hoan lại dang tay về phía y, Lan Dịch Trăn không cần nghĩ nhiều, phản xạ có điều kiện tiếp được Lan Dịch Hoan, hắn ôm Lan Dịch Trăn, dán mặt mình vào mặt y:"Nhị ca, ta đi rồi, ngươi phải bảo trọng."
Lan Dịch Trăn ôm chặt hắn, thấp giọng nói:"Ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi."
Một lát sau, màn xe buông xuống, bánh xe lộc cộc di chuyển.
Thật lâu sau, Lan Dịch Trăn mới xoay người rời đi.
*
Lan Dịch Hoan ngồi trên xe ngựa có dấu ấn Hoàng tộc đi dọc đường núi, xe phía sau là Hàn Trực. Xe ngựa dần xóc nảy, tới nơi rồi lại không thể ngồi xe đi lên, phải thay thành cỗ kiệu.
Lan Dịch Hoan lặng lẽ xốc màn kiệu lên nhìn ra ngoài, con đương này mơ hồ quen thuộc, thời điểm ấn tượng sắp đến, ven đường có một thiếu niên cao gầy cõng hai bó củi, đi từng bước lên núi.
Thị vệ cưỡi ngựa phía trước liền hô:"Nhường đường! Nhường đường!"
Thiếu niên kia như tập mãi thành quen, đầu cũng không ngoảnh lại, cúi đầu né sang một bên.
Lúc cỗ kiệu đi qua người thiếu niên, Lan Dịch Hoan thấp giọng nói:"Tam ca."
Thiếu niên kia chấn động, ngay sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về cỗ kiệu.
Người này cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, thân hình thon gầy, màu da hơi vàng, đôi mắt sắc bén lạnh băng mang theo biểu tình lạnh nhạt cùng cảnh giác, nhìn chằm chằm Lan Dịch Hoan.
Ánh mắt kia hiện lẻn một cỗ hung ý, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ra vẻ cung kính.
Người này đúng là Tam ca của Lan Dịch Hoan, Tam Hoàng tử, Lan Dịch Chỉ.
Mẫu thân Tam Hoàng tử là một Đáp ứng, năm đó sau khi được sủng hạnh không lâu, liền bởi vì trong nghi thức tế lễ cho năm mới không cẩn thận đánh nát linh vị tổ tiên, mọi người cho nàng là điềm xấu, biếm nhập chùa Hộ Quốc.
Nhưng không ai biết, lúc ấy nàng đã có thai, bởi vậy Lan Dịch Chỉ sinh ra ở ngôi chùa này.
Năm Lan Dịch Chỉ mười tuổi, mẹ đẻ qua đời, lại về cung trong thời gian ngắn, khi ấy được một vị nương nương không có con nhận nuôi, nhưng lại vô tình khiến mèo của nương nương kia sợ hãi, sau lại trở về chùa.
Ai cũng biết Lan Dịch Chỉ là Hoàng tử, cũng biết Hoàng thượng ghét bỏ mẫu tử hai người, cho nên Tam Hoàng tử ở chỗ này không khác gì một tạp dịch.
Đến khi Tam Hoàng tử thành niên, mới dựa vào thực lực của mình trở lại cung, được chạm đến công vụ, dần dần cũng có quyền lực cùng nhân mạch. Sau khi Lan Dịch Hoan kế vị, Tam Hoàng tử mưu nghịch thất bại, cuối cùng uống thuốc độc chết trong nhà lao.
Lan Dịch Hoan đã từng ghé qua nhà lao trước khi Tam Hoàng tử chết, lúc ấy Tam Hoàng tử cùng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, biểu tình giống như lúc này, có không cam lòng, quật cường hung ác, còn có chút gì đó phức tạp không rõ.
Lúc ấy, Tam Hoàng tử không biết rằng, thuốc độc mà mình hao tâm mua từ cai ngục, chính là thuốc giả chết Lan Dịch Hoan chuẩn bị từ trước.
Sau lại hôn mê bị Lan Dịch Hoan bí mật cho người đưa ra khỏi kinh thành, chờ tỉnh lại, liền sẽ phát hiện mình đang ở một thôn trang cách xa vạn dặm.
Lan Dịch Hoan cũng không biết vị Tam ca đầy bất bình và oán hận của mình sẽ chọn sống như dân thường, hay là tự sát, hay là dã tâm bừng bừng tính toán Đông Sơn tái khởi.
Dù sao từ đó về sau, Lan Dịch Hoan cũng chưa từng gặp lại Tam Hoàng tử.
Hắn buông màn xuống, ngồi dựa trong kiệu, thở một hơi.
Ân oán kiếp trước đã qua đi, lúc này gặp lại, thật tốt.
Ở trên núi mấy ngày, hắn sẽ đơn phương để Tam ca thay Nhị ca trở thành lao công thực hiện nhiệm vụ cho hắn.
*
Một đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến cửa chùa Hộ Quốc.
Lan Dịch Hoan xuống kiệu, thấy Kính Văn cùng một đám tăng nhân đứng chờ ở đó, nghênh đón bọn họ.
Cây cỏ tĩnh lặng, ánh mặt trời yên tĩnh, mang theo ấm áp chiếu vào những tăng nhân trước chùa, mang vẻ trang nghiêm, an tường mà từ bi.
Cảnh tượng này làm người cảm thấy như đã từng quen biết, phảng phất như những gì đã trải qua ở đời trước.
"A di đà phật."
Kính Văn tiến lên, nói:"Thất Điện hạ, Hàn công tử, hai người vất vả rồi. Mời vào trong."
Kính Văn tự mình dẫn họ vào, mang theo Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực đến thiện phòng, rồi lần lượt giới thiệu chỗ nghỉ ngơi, tả đoạ, tế bái.
Giống như đời trước, phòng của Lan Dịch Hoan cũng Hàn Trực cách nhau rất xa, Lan Dịch Hoan muốn ở gần Hàn Trực, liền hỏi:"Đại sư, hai người bọn ta có thể ở một phòng không?"
Hắn nói xong lại nhìn Hàn Trực, Hàn Trực luôn nghe theo Lan Dịch Hoan, thấy thế lập tức nói theo:"Đại sư, ta muốn cùng, Thất Điện hạ, ở cùng nhau."
Kính Văn đại sư lộ thần sắc áy náy, nói:"Cái này chỉ sợ không được. Hai phòng kia của các vị là dựa theo bát tự chọn ra, nếu sửa lại, sợ rằng việc cầu phúc sẽ không có hiệu quả."
Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt:"Đại sư, buổi tối ngủ một mình, ta sợ tối sợ quỷ."
Lời nói trẻ con, xứng với khuôn mặt nhỏ kia, thật đáng yêu, Kính Văn đại sư không nhịn được cười, nói:"Yên tâm đi, ở đây là chùa miếu, cho dù có quỷ, Phật tổ cũng sẽ phù hộ hai ngươi."
Kính Văn hạ lưng, nhẹ nhàng sờ đầu Lan Dịch Hoan:"Thất Điện hạ xinh đẹp đáng yêu như vậy, nhất định sẽ là hài tử Phật tổ thích nhất, sẽ không có thứ gì dám tổn thương ngài."
Biểu tình Kính Văn ôn nhu, ngữ khí kiên nhẫn, dễ làm người ta thấy thân thiết, cũng không biết vì sao, cảm giác chán ghét của Lan Dịch Hoan lại nổi lên.
Hắn cảm thấy, tăng nhân trước mặt bên ngoài đeo một lớp da người, đem trong túi da ấy, giấu diếm thứ gì đó cổ quái, tướng mạo quỷ dị, hư thối.
Loại liên tưởng không nguyên nhân này làm Lan Dịch Hoan thấy không thoải mái, hắn cười một tiếng, làm bộ dáng tiểu nam hài nghịch ngợm đùa giỡn, nghiêng đầu tránh tay Kính Văn, trốn sau Hàn Trực làn mặt quỷ:"Ta không tin."
Kính Văn cũng không tức giận, nói:"Ở đây một thời gian, Thất Điện hạ sẽ tin."
Vị tăng nhân hơi cười nói:"Chờ đến khi cầu phúc kết thúc, tất cả cùng chung yên vui, hết thảy——-đều sẽ như ước nguyện."
*
Cứ như vậy, Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực ở trong chùa Hộ Quốc.
Nếu không đề cập tới nhân tố khác, kỳ thật đối với hài tử mê chơi mà nói, ở chỗ này cầu phúc đều rất tốt.
Thời điểm bọn họ ở thư phòng đọc sách, mỗi ngày đều phải dậy sớm, sau một ngày đọc sách phải trở về làm bài tập, nhưng ở chùa Hộ Quốc, chỉ cần theo các hoà thượng cùng nhau niệm kinh vào sớm khoá cùng vãn khoá, thời gian còn lại đều tự do.
Tính tình Kính Văn đại sư phi thường khoan dung, Lan Dịch Hoan muốn lôi Hàn Trực đi chơi lúc nào cũng không nói gì họ.
Nhưng Lan Dịch Hoan không có dục vọng chơi đùa, hắn chỉ muốn thăm dò ngôi chùa này.
Lúc hắn quen thuộc đại khái địa hình của chùa Hộ Quốc, cũng một lần nữa nhìn thấy Tam ca Lan Dịch Chỉ.
Suốt buổi sáng, Lan Dịch Chỉ vẫn luôn bận rộn gánh nước đốn củi, tựa như một tạp dịch trong chùa, vô luận những người mới tới đây hay những tăng nhân trong chùa Hộ Quốc, giống như không nhớ đến thân phận Hoàng tử của người này.
Lan Dịch Hoan nhỏ tuổi hơn Lan Dịch Chỉ, cơ hồ không có quá nhiều ấn tượng với Tam Hoàng tử ở thời điểm đáng thương này, hắn chỉ nhớ rõ nhiều lần người này trên triều đối nghịch hắn, một bộ dáng oai phong, liền cảm thấy mới mẻ.
Hắn lượn lờ trước mặt Tam Hoàng tử một chút chứ không tùy tiện đi qua nói chuyện.
Lan Dịch Hoan vẫn biết, những năm gần đây Hoàng thượng hết lòng tin Đạo giáo, Phật giáo bên này vẫn luôn chịu đè ép.
Toàn bộ chùa Hộ Quốc bởi vì đón họ đến mà đẩy nhanh tốc độ qua loa sửa chữa một phen, nhưng vẫn như cũ tương đối rách nát.
Tựa như chỗ thiện phòng Lan Dịch Hoan ở kia, tuy đã trải chăn đệm mà hắn mang từ cung đến, nhưng giường lại chỉ có một tầng ván gỗ mỏng chống đỡ, lảo đảo lắc lư, nghiêng người một cái liền kẽo kẹt vang lên, cùng với giường gỗ trầm hương của Thái tử đúng là một trời một vực.
———"Này đối với ta lúc sáu tuổi chân chính, đúng thật là ác mộng."
Lan Dịch Hoan nằm thẳng tắp trên giường, không dám lộn xộn, nhìn đỉnh màn nghĩ như vậy.
Nhưng chừng này không thể nào làm hắn chán ghét chùa Hộ Quốc như vậy, chắc chắn là có điều gì khác.
Sau khi trưởng thành hắn hành quân đánh giặc, bùn đất cùng hố xác cũng từng nằm qua, giường không thoải mái cũng chỉ là chuyện nhỏ, Lan Dịch Hoan suy nghĩ một hồi, vẫn là mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Không biết có phải vì xa Lan Dịch Trăn hay không, hắn lại thấy ác mộng.
Lần này cảnh tượng trong mơ cũng không có gì đặc biệt, chính là nhìn thấy Kính Văn đại sư từ xa đi tới, chân bước đi, trên mặt nở nụ cười như lúc sáng.
Nhưng ban ngày nhìn nụ cười kia vô cùng thánh khiết ôn hoà, lúc này lại có chút quỷ dị không nói nên lời, như là một tầng da người, cứng đờ treo trên mặt.
Theo từng bước Kính Văn đến gần, Lan Dịch Hoan muốn né tránh, thân thể lại như bị đóng đinh ở đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đến gần mình.
Kính Văn chậm rãi đưa tay về phía hắn.
Đồng tử Lan Dịch Hoan co chặt, lúc ngón tay Kính Văn sắp đụng đến mặt hắn, Lan Dịch Hoan đột nhiên bừng tỉnh.
Tiếng bước chân kia vẫn như cũ vọng bên tai.
Trong đầu Lan Dịch Hoan một trận hỗn loạn, hắn đưa tay che mắt, chờ một hồi lâu, mới phát hiện thật sự có tiếng từ bên ngoài cửa truyền đến.
Nhưng không phải tiếng bước chân, càng giống như.... Có người kéo thứ gì đó trên đất.
Lan Dịch Hoan ngồi dậy mặc thêm xiêm y, rón rén xuống giường.
Hắn lặng lẽ thông qua khe cửa nhìn ra ngoài, thấy ngoài đình viện đúng là có một hoà thượng, đầu trọc dưới ánh trăng phản xạ rõ ràng, trong tay còn kéo một bao bố trắng, từ trong sân đi vào một lối nhỏ.
Lan Dịch Hoan ngừng lại rồi thở một cái, không nhúc nhích đứng ở cửa, chờ tên hoà thượng kia hoàn toàn biến mất sau tán cây, hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, do dự một lát, liền theo sau.
Đối phương thập phần cảnh giác, đi được hai bước lại nhìn xung quanh, Lan Dịch Hoan một đường đi theo cũng cẩn thận, có chút khẩn trương như lần theo dõi thám tử quân địch năm đó.
Hắn hiện tại công lực không còn, nhưng cũng may vóc dáng nhỏ, tùy tiện co lại sẽ rất khó nhìn ra, dọc đường cũng chưa bị phát hiện.
Theo một đoạn này, Lan Dịch Hoan cũng từ sườn mặt đối phương mà nhận ra, tên này chính là hoà thượng thân tín thường xuyên đi bên cạnh Kính Văn đại sư.
————Đang khuya khoắt, rốt cuộc đang kéo thứ gì?
Thời điểm đối phương chuyển qua một chỗ rẽ, Lan Dịch Hoan chờ đúng cơ hội, bước nhanh tiến lên, đột nhiên tập trung nhìn vào túi vải bố trắng trên mặt đất.
Sau đó, hắn từ một góc túi nhìn ra hình dáng một đôi chân.
Lan Dịch Hoan trong lòng chấn động, lui ra sau một bước.
Lúc này, hắn nghe thấy âm thanh kéo đồ kia dừng lại, trong lòng Lan Dịch Hoan khẽ động, lập tức nhanh chóng quyết định ngồi xổm xuống, nấp sau một bụi cây.
Hắn ngồi xổm ở đó, không nhúc nhích mà vẫn có thể tưởng tượng ra hoà thượng kia đứng tại chỗ, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp nơi.
Đợi một lúc, âm thanh kéo vật lại vang lên.
Nhưng Lan Dịch Hoan không nhúc nhích.
Quả nhiên, qua một hồi, hoà thượng kia buông túi trong tay, tay chân nhẹ nhàng vòng trở về, đến chỗ vừa rồi nhìn lần nữa, xác định không có ai, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Hoà thượng này cũng thật gian xảo, chỉ cần Lan Dịch Hoan phản ứng chậm một chút, hoặc là suy nghĩ không thấu đáo, liền sẽ bị phát hiện.
Sau khi xác nhận đối phương đã hoàn toàn rời đi, Lan Dịch Hoan mới ra nhìn, cuối cùng hoàn toàn mất dấu hoà thượng.
Các chiêu thức võ nghệ đời trước học được vẫn ở trong đầu, nhưng trước mắt Lan Dịch Hoan chỉ mới sáu tuổi, sức lục không theo kịp, cuối cùng đành mau chóng về thiện phòng của mình.
Sau khi vào cửa, Lan Dịch Hoan thay quần áo, một lần nữa nằm vào ổ chăn, cảm thấy cả người lạnh lẽo, không nhịn được quấn chăn hồi lâu.
————Chùa Hộ Quốc này còn ẩn chứa nhiều bí mật hơn hắn tưởng, hắn không hiểu đám lừa trọc này muốn làm gì.
Không riêng các hoà thượng, còn có lá thư kia của Tề Diên, cũng không biết mục đích là gì, chuyện này cũng làm Lan Dịch Hoan không tin tưởng các thị vệ theo hắn cùng Hàn Trực.
Rốt cuộc nếu bọn họ đáng tin, Hàn Trực đời trước đã không bị tàn tật.
Nguy cơ bốn phía, tính toán thật mạnh, nhưng hắn còn có hệ thống.
Lan Dịch Hoan hỏi hệ thống, có cách nào để biết hoà thượng kia đi đâu không, hệ thống kiểm tra một hồi liền nhảy ra nhiệm vụ mới.
[Khen thưởng nhiệm vụ: một tấm "Bản đồ bí mật".
Nội dung nhiệm vụ: Đồ chay có lợi cho thân thể, cơm chay không thịt, mỹ vị như cũ, mời ăn uống thoả thích.
Người hoàn thành nhiệm vụ: 1 bản thân ; 2 người khác (lựa chọn người khác hoàn thành nhiệm vụ, cần thiết lập kết nối.)]
Tại chùa Hộ Quốc, mặc dù Lan Dịch Hoan là Hoàng tử cũng phải ăn chay như mọi người, chỉ khác ở chỗ đồ chay của hắn sẽ do đầu bếp chuyên môn nấu, ngoài trừ không có thịt thì phương diện hương vị hoàn toàn không thể bắt bẻ.
Lan Dịch Hoan vì dạ dày không tốt, ngồi trên bàn ăn cơm đều luôn thong dong dùng đũa chọt chọt thức ăn, tất nhiên không thể "Ăn uống thỏa thích" được.
Cho nên nhiệm vụ lần này, hắn tìm tới vũ khí bí mật mà hắn giấu trong chùa Hộ Quốc———-tiểu Tam ca thời kỳ đáng thương.
Sau khi đồ ăn bưng lên, Lan Dịch Hoan liền đem đồ ăn cùng chén cơm đầy, lúc không ai chú ý, bưng ra cửa.
Chỉ có Hàn Trực phát hiện hắn, mau chóng tiến lên hỏi:"Điện hạ, ngươi, đi đâu?"
Lan Dịch Hoan nói:"Đi gặp bằng hữu. Đúng lúc, Hàn đại ca, chúng ta cùng đi đi, ta giới thiệu hắn cho ngươi."
Lan Dịch Hoan nói xong, Hàn Trực thành thực bưng theo bát cơm của mình, đuổi kịp hắn.
Lúc hai người tìm được Tam Hoàng tử sau núi, cũng thấy đối phương đang ngồi ăn cơm trên một tảng đá, nhưng so sánh với thức ăn tinh xảo trong chén của Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực, trong tay Tam Hoàng tử đáng thương chỉ có màn thầu cùng dưa muối.
Bên chân còn nửa bó củi chưa chẻ xong.
Lan Dịch Hoan ngó bó củi kia một cái, không thể nào đồng tình với tình cảnh trước mắt của Tam Hoàng tử.
Có câu nói trải qua khổ trong khổ, mới có thể ở trên đỉnh cao nhân sinh, Lão Tam khi lớn lên dựa vào thủ đoạn của mình một bước thượng vị thành Vương gia, ăn uống đều là những thứ người thường không thể có được, lúc này còn trẻ, ăn chút màn thầu dưa muối cũng không tính là gì.
Phải dỗ Tam Hoàng tử hoàn thành nhiệm vụ là được.
Biểu tình vi diệu trên mặt Lan Dịch Hoan thu lại, đổi thành vẻ mặt ngây thơ đáng yêu tươi cười, đi ra phía trước, trực tiếp hạ mông ngồi xuống cạnh người Tam Hoàng tử, gắt gao dựa gần.
Lan Dịch Hoan hỏi:"Tam ca, ta có thể cùng ăn với ngươi không?"
Tam Hoàng tử căn bản không nghĩ tới hắn nói điều này, trong thâm tâm luôn cảm thấy ghê tởm với người của Hoàng thất, nhàn nhạt trả lời:"Điện hạ đừng đùa ta, ta nào xứng."
Nói xong, Tam Hoàng tử liền đứng dậy, đi tới chỗ khác ngồi xuống, đưa lưng về phía Lan Dịch Hoan và Hàn Trực, thái độ kháng cự biểu hiện rõ ràng.
Lan Dịch Hoan đối với sự lãnh đạm này hoàn toàn không để ý, cười tủm tỉm đi theo qua, ai ai cọ cọ mà ngồi cạnh Tam Hoàng tử, lấy lòng nói:"Tam ca, ngươi ăn thế này sao có thể no được? Cơm ta ăn không hết, cho ngươi nha?"
Hắn cùng Tam Hoàng tử đấu nhau từng ấy năm, biết rõ đối phương thích nghe gì không thích nghe gì, biết mình nói vậy, trong lòng Tam ca chắc chắn cảm thấy chua lòm, cảm thấy bị bố thí, bị thương hại, bị trào phúng gì đó.
Không sao, cứ việc nghĩ, có thể gặp Tam Hoàng tử lúc đáng thương thế này, Lan Dịch Hoan thấy thật cao hứng, rốt cuộc Lão Tam sau này luôn để hắn cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Quả nhiên, lời nói mềm mại này của hắn hỏi ra, Tam Hoàng tử lại đen mặt, lần này không nói gì, lập tức đứng dậy, ngồi ở chỗ khác.
Lan Dịch Hoan không chút nóng nảy, dù sao hắn có nhiều thời gian, người buổi chiều phải đốn củi cũng không phải hắn.
Vì thế, hắn như một cái đuôi nhỏ đi theo ngồi cạnh Tam Hoàng tử, lại đề cử:"Tam ca, ngươi ăn một chút cơm của ta được không? Ta thật sự không thể ăn hết."
Tam Hoàng tử cúi đầu gặm màn thầu, Lan Dịch Hoan cũng cong thân tới, từ phía dưới nghiêng đầu nhìn mặt Tam Hoàng tử, hỏi:"Ngươi không biết ta sao? Ta là đệ đệ ngươi nha, ta là Lan Dịch Hoan, lần trước trong bữa tiệc năm mới chúng ta có gặp qua."
Hắn đúng là một người phiền phức!
Tam Hoàng tử bỗng nhiên đứng dậy, Lan Dịch Hoan liền bắt được ống tay áo mà quơ quơ:"Tam ca, ngươi nói hai câu thôi cũng được, xin ngươi! Chúng ta ăn cơm xong thì chính là bạn tốt, ngươi không cần thẹn thùng!"
Thẹn thùng cái con mẹ nhà ngươi, ta chính là thấy ngươi phiền!
Tam Hoàng tử rốt cuộc phát hiện, ở chỗ này phân cao thấp cùng một tiểu tử sáu tuổi, đúng là hành vi ngu xuẩn vô nghĩa, đành hít một hơi thật sâu, rốt cuộc mở miệng thoả hiệp:"Ngươi thành thật ngồi ở chỗ này, không cần lộn xộn."
Lan Dịch Hoan nháy mắt:"Kia....."
Tam Hoàng tử lạnh lùng nói:"Ngươi nghe lời ta, ta liền ăn cơm của ngươi."
Lan Dịch Hoan cao hứng nói:"Được!"
Sau đó hắn đem bát cơm của mình cho Tam Hoàng tử, ánh mắt lấp lánh tràn đầy chờ mong, giống như chú chó nhỏ chờ được sờ đầu, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu.
Biểu tình của Tam Hoàng tử lại rất lạnh nhạt.
Không giống như Lan Dịch Trăn, Thái tử mạnh miệng mềm lòng luôn cảm thấy Lan Dịch Hoan đáng yêu, lại nỗ lực khắc chế không biểu hiện ra ngoài, còn Tam Hoàng tử xem tất cả mọi người hết thảy đều giống heo chó.
Lan Dịch Chỉ đặc biệt hận, chính là loại người cùng huyết mạch với bản thân, lại có cuộc sống tốt gấp trăm lần so với mình.
Ở chỗ này khoe cái gì? Giả vờ giả vịt muốn để mình ăn cơm đúng không?!
Được, Lan Dịch Chỉ quyết định ăn sạch toàn bộ, làm Lan Dịch Hoan một ngụm cũng không ăn được, cho vật nhỏ này tức chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT