Để hài tử đi học, nghe có vẻ bớt lo hơn, nhưng kỳ thật rất phiền toái.
Tất cả đồ vật đều phải chuẩn bị đầy đủ, tỉ như yêu cầu có sách vở, mực viết không được dễ tan, bút phải mềm mại, giấy viết cũng rất quan trọng, nếu như quá mỏng thì sẽ khó viết.
Ngoại trừ cái này, còn có ăn mặc, cũng phải chú ý đến, thời tiết càng lạnh dần, ngồi trong phòng nghe giảng dễ bị nhiễm lạnh, cho nên quần áo giày dép bình thường phải đủ dày, còn phải mang chút điểm tâm cho đỡ đói, đúng rồi, có điểm tâm thì phải có nước trà, kẻo bị nghẹn.
Còn có, muốn đem được tất cả vật đó, thì phải có cái túi vừa rắn chắc lại vừa đẹp!
Lan Dịch Hoan thứ gì cũng chưa mang đến Đông Cung, phải chuẩn bị lại mọi thứ, Thái tử lại thường nhìn chằm mà hỏi, làm cho trên dưới cung vì Lan Dịch Hoan đi học mà thập phần khẩn trương.
Liêu Doanh xem qua một hồi, không nhịn được cười nói:"Gia hỏa này thật tốt nha, này không khác gì đang chuẩn bị của hồi môn, ta coi như đã nhìn ra, Điện hạ thật sự có ý muốn để Thất Điện hạ đọc sách thật tốt."
Lan Dịch Trăn chỉ cười nhạt, không tỏ ý kiến.
Kỳ thật y không phải muốn vậy, đọc sách đối với Lan Dịch Hoan cũng không quá quan trọng, nếu hắn nguyện ý đọc sách, tự nhiên để hắn đi học, nếu hắn không muốn, sinh ra ở Hoàng thất, cũng sẽ không để hắn không có cơm ăn.
Lan Dịch Trăn bây giờ làm như vậy, bởi vì Lan Dịch Hoan còn nhỏ, hắn lúc này nói không muốn đến Thượng Thư Phòng, rất có khả năng chưa ý thực được lựa chọn này sau này sẽ có được mất cái gì, nếu về sau hối hận, đã không kịp.
Chờ đến khi Lan Dịch Hoan thật sự thành thực lựa chọn cách lý trí, Lan Dịch Trăn cũng sẽ tùy theo ý hắn, bởi vì đây cũng là điều mà y muốn Thích Hoàng hậu hiểu được.
*
Đông Cung một phen bận rộn chuẩn bị, để nhi đồng thất học Lan Dịch Hoan trở về học đường.
Lan Dịch Hoan mấy hôm không đến Thượng Thư Phòng, nhưng chỗ ngồi của hắn mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ, nửa điểm bụi bẩn cùng không có, có không ít người đi vào nhìn vào vị trí kia, nhưng mỗi lần đều trống không.
Lan Dịch Hoan vào Đông Cung, liền giống như biến mất, quả thật làm mọi người hoài nghi hắn bị Thái tử chôn thây giếng cạn.
Có nhiều người không nhịn được hỏi thư đồng Đái Nguyên Chi của Lan Dịch Hoan:"Này, Đái Nguyên Chi, đã qua nhiều ngày như vậy, sao Điện hạ nhà ngươi vẫn chưa tới?"
Đái Nguyên Chi mấy ngày nay như gầy đi một vòng, buồn bã ỉu xìu cười khổ:"Ta cũng không biết?"
"Trời ạ, mau xem! Tới rồi!"
Hai người nói đến đó, lại đột nhiên nghe ở cửa xôn xao một trận, đồng thời ngẩng đầu lên vừa thấy, Đái Nguyên Chi đứng lên mạnh mẽ.
Một người từ cửa bước vào, đúng là Lan Dịch Hoan lâu ngày không thấy.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, khí sắc của Lan Dịch Hoan rõ ràng đã tốt lên, mặc quần áo mới, trên đầu còn có hai bím tóc nhỏ tinh xảo, dây cột tóc ngọc châu thượng hạng lắc qua lắc lại, rất là đáng yêu.
Hắn sinh ra đã đẹp, cứ như vậy, càng khiến người ta không thể rời mắt.
Chỉ là nhất thời không ai dám hé răng, bởi vì Lan Dịch Hoan là được Lan Dịch Trăn tự mình đưa tới.
"Thần thỉnh an Thái tử Điện hạ!"
"Thần đệ bái kiến Thái tử Điện hạ!"
Trong tiếng quỳ lạy sôi nổi của mọi người, Lan Dịch Trăn đáp lại "Miễn lễ", đem tất cả đồ vật cho Lan Dịch Hoan, nhìn thật sâu đệ đệ của mình.
Liếc mắt một cái, cái gì cũng chưa nói, xoay người rời đi.
Hành động này giống như y thật sự chỉ là đưa hài tử đi học bình thường, làm mọi người có chút hoài nghi hai mắt của mình.
Chờ Lan Dịch Trăn đi rồi, chung quanh vẫn yên tĩnh một lát, lúc sau mơi nghe tiếng kinh hô:
"Oa, Thất Điện hạ, ngươi đã về!"
"Trời ạ, lâu rồi không gặp ngươi, ngươi đã hết bệnh chưa?"
"Ngươi thật sự đến Đông Cung? Thái tử Điện hạ vừa rồi là đưa ngươi đi học sao? Thất Điện hạ, mấy ngày không gặp, ta phải nhìn ngươi bằng con mắt khác, ngươi ở Đông Cung làm gì? Ngươi thật lợi hại!"
Lan Dịch Hoan cười hì hì:"Hết bệnh rồi, các ngươi thế nào?... Ai, không phải, vây quang ta đông vậy làm gì! Ta lại không có đẹp, ăn cơm Đông Cung, vẫn chỉ là một cái mũi, hai con mắt."
Hắn bị một đám vây quanh đến tận chỗ ngồi, đồ trong tay đã được Đái Nguyên Chi tiếp nhận, tay còn bị nhéo một cái, làm Lan Dịch Hoan có ảo giác như mình bị bắt cóc.
Đi qua chỗ Bát Hoàng tử, hắn còn thuận tay chụp bả vai vị đệ đệ này:"Dịch ghế lên trước một chút, ta không vào được."
Bát Hoàng tử thấy Lan Dịch Hoan tới, vốn dĩ muốn nói chuyện, nhưng nhìn đến Lan Dịch Hoan đang bị đống người bao quanh, lại thôi không nói, ôm tay ngồi ở chỗ kia, ngưỡng mặt lên cao, chờ Lan Dịch Hoan chào hỏi mình.
Kết quả bị cái chụp này làm hít hà một hơi, Bát Hoàng tử cắn răng nói:"Chỗ lớn vậy mà ngươi không thể vào, ngươi là heo sao? Mấy ngày nay ngươi không ở đây, ta căn bản không đẩy ghế ra sau được không!"
Lan Dịch Hoan nói:"Cho nên ta không ở ngươi không đẩy, ta tới ngươi liền đẩy, chẳng phải càng thêm đáng giận sao?"
"Này, ta nói ngươi..."
Thấy hai người này nói được hai lời lại bắt đầu, người chung quanh lại sợ thiên hạ không loạn, bắt đầu ồn ào:"Tới đi, tới đi! Hai ngươi lại đánh một trận!"
Lan Dịch Hoan nói:"Ta cũng không phải không dám, ta chỉ sợ Thái phó nhìn chằm chằm ta thôi."
Nghe hắn nói vậy, đã có người cười nói:"Ngươi đừng nói, mấy ngày ngươi không ở đây, lão nhân gia cứ nhìn về hư không, cũng không mắng chửi người. Thấy ngươi trở lại, Thái phó nhất định cao hứng nha!"
Lan Dịch Hoan:"Không phải chứ, Thái phó sao có thể nhớ thương ta?"
Chỉ thấy Thái phó Hàn Lai Anh cầm sách vở cùng thước, đi thẳng vào lớp học, chúng thiếu niên lập tức giải tán.
Hàn Lai Anh ban đầu là lão sư vỡ lòng cho Thái tử, hiện giờ tuổi đã cao, rất nhiều lần muốn cáo lão hồi hương, nhưng vì Đại Ung khó mới có được một học giả uyên bác như vậy, cũng cùng vẫn phải ở lại dạy dỗ con cháu Hoàng thất.
Sau khi vào cửa, Hàn Lai Anh ánh mắt đảo qua, liền thấy Lan Dịch Hoan, bước chân dừng một chút, ngay sau đó ngồi phía trên, bắt đầu dạy học.
Lan Dịch Hoan cũng cúi đầu, làm bộ dáng đọc sách, nhưng trán cùng sườn mặt đều nóng rát, thỉnh thoảng cảm giác được một ánh mắt uy nghiêm quét qua.
Được Thái phó ưu ái như vậy, hắn có chút vô tội.
Lan Dịch Hoan ngay từ đầu đi học tuy không thành thật lắm, nhưng hắn tuyệt đối không phải không thành thật nhất, đó cũng là nguyên nhân hắn được quan tâm hơn.
Thái phó nhận định hắn "Rất có tư chất, nhưng tính tình khó thuần, nếu không quản giáo nghiêm khắc, tất thành niềm hoạ quốc."
Lúc Lan Dịch Hoan nghe được lời này, không biết rõ Thái phó là tán dương hay vũ nhục hắn.
Nói tóm lại, vì duyên cơ như thế, Hàn Thái phó vẫn phá lệ nghiêm khắc với Lan Dịch Hoan.
Chỉ là đối với việc duy trì chính thống, một lòng hy vọng Thái tử lên ngôi của Thái phó, cuối cùng lại là Lan Dịch Hoan ngồi lên ngôi Hoàng đế, đả kích cũng lớn ngang quốc hoạ, lão nhân gia vì chuyện này, còn tuyệt thực khá lâu.
Lan Dịch Hoan cũng không dám nghĩ sau khi mình chết, nhìn thấy Lan Dịch Trăn lên ngôi, Thái phó sẽ vui vẻ cười thế nào.
Không riêng gì Hàn Lai Anh, những khuôn mặt ở đây từng thân thiết, non nớt, mang đầy ý cười, hắn ở trên long ỷ cao cao nhìn xuống, có người hướng vũ khí về phía hắn, có người trước mặt hắn chết đi, có người cùng hắn càng lúc càng cách xa.
Bởi vì biết rõ kết cục như vậy, lúc này đứng ở giữa nhìn, phảng phất như đang ngồi trên linh đường.
Ý cười của mọi người đều che trong một màu đen tối không rõ, âm phong không tiếng động mà đến, quanh quẩn xoay quanh.
Tâm tình thoáng hoà hoãn lúc ở Đông Cung lại có chút trầm xuống, vừa rồi mỉm cười nói chuyện cùng mọi người, hắn luôn cảm thấy choáng váng đầu óc, phảng phất như thế giới đang điên đảo đong đưa.
Lan Dịch Hoan thoáng nghiêng đầu, thấy ở một góc bên trên, một hài tử cao gầy trầm mặc đang ngồi, đó là Hàn Trực, cháu trai của Hàn Thái phó.
Chính là vị chiến hữu chết vì chắn mũi tên cho hắn ở trong mộng kia.
Hàn Trực tay cầm sách, cũng đang lặng lẽ nhìn Lan Dịch Hoan, thình lình bị Lan Dịch Hoan nhìn thoáng qua, vội vàng chấn kinh dời ánh mắt.
Lan Dịch Hoan cũng quay đầu.
Ngồi ở chỗ này, hắn thấy có chút lạnh, vì thế nắm chặt áo ngoài trên người, mở sách vở trong tay.
Một buổi sáng này, Hàn Thái phó quả thực không quen.
Bởi vì học sinh cá biệt Lan Dịch Hoan đã trở lại lớp nhưng không quấy rối, làm Thái phó cảm thấy thế giới này như đang thay đổi.
Trước kia càng quản hắn, Lan Dịch Hoan càng đối nghịch, lúc này lại thành thật ngồi đó, nhìn giống như lá cải thìa héo rũ, làm Hàn Thái phó không nhịn được cứ liếc nhìn hắn.
Học được một nửa, Thái phó đọc cho mọi người viết một đoạn trích lời Khổng Tử, cố tình đứng cạnh Lan Dịch Hoan nhìn xem, phát hiện tiểu tử này từng bút quy củ mà viết, cũng không vẽ rùa lên giấy, chữ viết ra đều không tồi, lúc này mới "Hừ" một tiếng rời đi.
Đi được vài bước, sờ sờ sau lưng, cũng không thấy tờ giấy nào bị dính vào áo, Hàn Thái phó không nhịn được quay đầu nhìn Lan Dịch Hoan, trong lòng vắng vẻ, chỗ nào cũng không thích hợp.
Chẳng lẽ tiểu tử này chưa hết bệnh? Hay là thật sự bị Thái tử doạ sợ?
Cảm giác được Thái phó xoay người, Lan Dịch Hoan buông tay đang giả vờ xem sách xuống, xoa xoa tay.
Thật lạnh.
Hắn từ đầu còn tưởng tác dụng tâm lý, dần dần mới phát hiện khả năng tâm địa hắn không yếu ớt như vậy, tuy rằng thấy cố nhân mà có chút thương cảm, nhưng không thương cảm đếm mức cảm quan không nhạy.
Hắn lạnh, đơn giản vì thời tiết chuyển rét lạnh.
Tuy rằng mặc y phục dày, nhưng chưa tới lúc đốt địa long, ở chỗ này cả ngày, quần áo dày đến đâu cũng bị cái lạnh xuyên thấu, Lan Dịch Hoan xưa nay thể hư, có chút chịu không được.
Lan Dịch Hoan đã học được cách tự mình tìm nhiệm vụ để làm, mở hệ thống ra, phát hiện một cái tương đối thích hợp———
[Khen thưởng nhiệm vụ: một cái "Máy sưởi điện ẩn hình".
Nội dung nhiệm vụ: Thu hồi chứng cứ phạm tội, tiêu trừ lịch sử đen, có được tình thầy như gió xuân.
Người hoàn thành nhiệm vụ: 1 bản thân ; 2 người khác ( khi lựa chọn đối tượng khác hoàn thành nhiệm vụ, cần thành lập kết nối).]
Lan Dịch Hoan không kịp xem cái "Máy sưởi" là đồ vật gì, hắn bị cách dùng từ của hệ thống làm cho sửng sốt.
Muốn hắn từ Hàn Lai Anh có được "Tình thầy như gió xuân", chờ đến kiếp sau hắn đầu thai thành Thái tử rồi nói, mà muốn "Tiêu trừ lịch sử đen", hắn thua trong tay Hàn Lai Anh nhiều lần, thật sự không biết hệ thống chỉ việc nào.
Đúng lúc này, lão nhân gia đột ngột trở lại bên cạnh Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Hoan làm bộ làm tịch nhanh tay cầm lấy sách.
Hàn Lai Anh nheo mắt thình lình hỏi:"Làm thế nào để hoà mình cùng thiên hạ?"
Lan Dịch Hoan nhanh chóng đáp:"Chỉ cần thành tâm thành ý."
Hàn Lai Anh gật đầu:"Cuốn sách có bìa vẽ chó hoang kia, ngươi còn muốn không?"
[Kích phát từ ngữ mấu chốt "Chó hoang" tự động chuyển hóa từ ngữ cực đoan thành từ ngữ bình thường: "Hồ ly tinh"]
Lan Dịch Hoan:"..."
Có thể, có thể đem hồ ly tinh thành chó hoang, cũng chỉ lão nhân có ánh mắt này làm được.
Nói như vậy, hắn cũng nhớ tới "Lịch sử đen" kia là cái gì.
Lúc trước, hắn đi học có trộm xem một tập sách tranh "Thư sinh hồ ly tinh", bị Hàn Lai Anh bắt gặp rồi tịch thu, lão nhân nhân gia này đem "Hồ ly tinh" thành "Chó hoang", chắc là chưa xem nội bên trong.
Xem ra ý tứ của hệ thống, chính là muốn Lan Dịch Hoan lấy lại cuốn sách này.
Lan Dịch Hoan cẩn thận hỏi:"Thái phó muốn nghe đệ tử nói thật sao?"
Hàn Thái phó:"....Nói lời vô nghĩa."
Lan Dịch Hoan:"Cái kia...ta muốn?"
Cảm giác kia cuối cùng cũng trở lại, Hàn Thái phó lập tức mười phần giận dữ, lạnh lùng trách mắng:"Không biết hối cải!"
Nói xong phất tay áo rời đi.
Lan Dịch Hoan:"..."
*
Đại bộ phận nhiệm vụ trước đó của hệ thống Lan Dịch Hoan đều để người khác hoàn thành, chủ yếu là hai người Nhị ca cùng Bát đệ.
Nhưng lần này muốn cùng Thái phó quyết đấu chính diện, cướp đoạt sách tranh, nhiệm vụ này vô cùng gian khổ, mức độ trầm trọng khó có thể đánh giá, giao cho người khác lại không yên tâm.
Vì để về sau không cần chịu khổ vì lạnh, Lan Dịch Hoan không thể không tự mình ra trận.
Không thể không nói, vừa mới đi học, không ngờ lại gặp phải khảo nghiệm lớn thế này.
Vất vả run rẩy đến hết giờ học, Đái Nguyên Chi đem áo ngoài của mình khoác cho Lan Dịch Hoan, cuối cùng nghe Hàn Thái phó tuyên bố "Hôm nay dừng ở đây".
Lan Dịch Hoan chưa kịp đi, đã bị đám người vây quanh:"Thất Điện hạ, hôm nay chơi gì không?"
Lan Dịch Hoan vốn định đơn đả độc đấu, thấy thế nội tâm kích động, nói:"Chơi! Chơi gì đó kích thích đi!"
"Được nha, được nha, chơi cái gì?"
Lan Dịch Hoan thâm trầm nói:"Ta có một vật, ở trong tay Thái phó..."
Không bao lâu sau người ở lại chỉ còn bốn năm người.
Người ở lại đều là dũng sĩ chân chính, đúng huynh đệ tốt, Lan Dịch Hoan tỉ mỉ tính toán một phen, giải thích tốt nhiệm vụ, liền cùng mấy cái hồ bằng cẩu hữu, chạy đến rình coi bên ngoài nhà Thái phó nghỉ ngơi.
"Điện hạ, trời cũng giúp ngươi, lão nhân gia ngủ rồi."
Chỉ thấy Thái phó dựa trên ghế nằm vang tiếng răng rắc, nhắm mắt lại, râu nhếch lên, phát ra tiếng ngáy, bên cạnh cửa sổ treo một con anh vũ, trong miệng còn lẩm nhẩm <Đạo Đức Kinh>.
Đái Nguyên Chi nhỏ giọng:"Trách không được Thái phó nói ta không bằng con chim của lão..."
Lan Dịch Hoan nói:"Không sao, gia thế của ngươi mạnh hơn Thái phó."
"Cũng chỉ tính gia thế thôi sao?"
Lan Dịch Hoan suy nghĩ, nói:"Ngươi không có đuôi dài."
Hắn nói những lời này, đôi mắt hơi sáng ngời, hắn nhìn thấy sách tranh của mình đặt ở bàn bên cạnh.
Hắn lập tức phân rõ nhiệm vụ:"Khoảng cách này, muốn lấy quyển sách kia, cần từ cửa sổ đi vào, ta lấy sách, ngươi canh gác, ngươi đỡ cửa sổ đỡ nó gây tiếng vang...Mang đại ca, ngươi đem anh vũ xuống, che miệng nó lại!"
Lan Dịch Hoan phân chia thỏa đáng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, cẩn thận trèo vào.
Phía sau hắn, Đái Nguyên Chi tay chân luống cuống, nghe lời tháo giá anh vũ xuống, anh vũ kia vừa muốn mắng quát, đã bị bịp kín mỏ, liều mạng mổ lòng bàn tay Đái Nguyên Chi.
Đái Nguyên Chi ăn đau, người bên cạnh nhắc nhở:"Nguyên Chi, ngươi che kín con chim này thì không còn ai đọc <Đạo Đức Kinh>, sợ rằng lão nhân gia sẽ tỉnh lại."
Đái Nguyên Chi cả giận mắng:"Ta còn phải thay nó đọc sao? Ta mà làm sẽ bị lão nhân mắng a!"
"Mau mau, ai làm, ai giả mạo anh vũ đi!"
Phía sau phát ra thanh âm anh ách như tiếng anh vũ nói chuyện, Thái phó trên ghế giật giật, mày chau lại, Lan Dịch Hoan bất chấp quay đầu đánh giá khẩu kỹ biểu diễn này, bổ nhào trước bàn, muốn lấy lại sách.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn tuỳ ý thoáng nhìn, vô ý thấy được bức thư bị gió thổi lên, mặt đầu viết một tràng:"Tề Trọng Hiếu viết thư bái phụng Hàn Thái phó..."
Ngay sau đó, bên dưới lại mơ hồ có mấy chữ "Thất Hoàng tử", bởi vì thư được gấp đôi, nội dung còn lại Lan Dịch Hoan không thấy rõ.
Nhưng tên này cùng chữ viết, đã đủ để hắn biết người viết là ai——Đệ đệ Tề Quý phi, Nhị cữu Lan Dịch Hoan, Tề Diên.
Đời trước, Lan Dịch Hoan cùng vị Nhị cữu này lui tới không nhiều, chỉ cho một chút mặt mũi vì là thân thích, Lan Dịch Hoan chưa từng biết, Tề Diên còn từng viết thư cho Thái phó, còn là việc liên quan đến hắn——rốt cuộc là chuyện gì?
Khoảng khắc tâm niệm động, hắn căn bản không rảnh lo nghĩ nhiều, liền dịch dịch sách tranh, tay còn lại cầm bức thư, trực tiếp vo tròn, nhét vào trong tay áo.
Lan Dịch Hoan còn muốn lấy sách, vào lúc này, nghe thấy thanh âm của Bát Hoàng tử ở bên ngoài:"Này, các ngươi ở đây——"
Ngay sau đó, thanh âm của Bát Hoàng tử dừng lại, phỏng chừng là bị ai bịp kín miệng.
Nhưng một tiếng nói này cũng đủ ầm ĩ, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lan Dịch Hoan vang lên, liền thấy Thái phó giật mình một chút, mở to mắt.
Da đầu hắn tê dại, nghĩ thầm trong lòng lần này chết chắc rồi, vội vàng xoay người chạy.
Phía sau, Thái phó tức giận quát mắng:"Tiểu tử thúi, các ngươi muốn làm gì!!!"
Lan Dịch Hoan nghe thấy phía sau có tiếng gió úp lại, đã từ cửa sổ trèo ra, hướng về mọi người mà phất tay:"Đi mau đi mau!"
Mọi người vội vàng chạy trốn, Lan Dịch Hoan thuận tay đẩy Bát Hoàng tử một cái, thấp giọng nói:"Ta hận ngươi, ngươi lại hố ta!"
Bát Hoàng dừng bước cãi cọ:"Ta không cố ý, hơn nữa là các ngươi xứng đáng!"
Chưa nói dứt lời, chợt thấy Lan Dịch Hoan nở một nụ cười giả tạo, trong lòng thấy không ổn, ném hắn ra, lúc này đã thấy Thái phó đuổi tới, giận dữ nói:"Lại là hai người các ngươi, lúc đánh nhau thì đánh túi bụi, lúc làm chuyện xấu lại là anh em tốt!"
Bát Hoàng tử không nghĩ cái nồi này lại rơi vào đầu mình:"Thái phó, chuyện này không liên quan đến ta!"
Lan Dịch Hoan làm mặt quỷ, cười hỏi "Ai xứng đáng?", sau đó liền chạy trước.
Bát Hoàng tử đương nhiên không chạy theo hướng của hắn, hai người mỗi người một hướng, Thái phó không biết theo ai, nên không dễ dàng bắt được.
Chỉ là lần này không thể lấy được tập sách tranh, chỉ sợ lần tới không có cơ hội, sau này đi học đành phải chịu lạnh, thật là đáng tiếc.
Lão rùa đáng chết!
Lan Dịch Hoan một bên chạy, một bên đè đè tay áo, thầm nghĩ không biết thư này viết gì, đây là hắn trả giá vô cùng lớn đổi về, nếu chỉ là những dòng chữ vô nghĩa, hắn nhất định tức chết.
Đang thất thần suy nghĩ, liền đụng phải người, Lan Dịch Hoan nghiêng ngả một chút, tiếp theo cánh tay được đỡ lấy:"Cẩn thận."
Đập vào mắt đầu tiên là chuỗi vòng Phật châu.
Lan Dịch Hoan ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mặt trời xuyên qua tán lá trên đỉnh đầu, chiếu vào khuôn mặt với bộ tăng y trắng, tạo cảm giác không vướng bụi trần.
Người kia thoạt nhìn khoảng ba mươi, khuôn mặt trầm tĩnh thanh tú, đầu trọc, là một tăng nhân.
Trong nháy mắt thấy rõ Lan Dịch Hoan, người này trên mặt hiện ra tia kinh ngạc cùng với biểu cảm tán thưởng, ôn nhu nói:"A di đà phật, tiểu thí chủ chạm một chút."
Lan Dịch Hoan lùi về sau một bước.
Hắn biết người này.
Chính Bình năm thứ mười bảy, Chính Bình Đế cơ thể suy yếu, dùng các loại tiên đan Đạo gia đều không có tác dụng, cuối cùng mời một vị cao tăng Phật giáo từ xa đến, làm thuốc trừ bệnh.
Chính Bình Đế long tâm đại duyệt, phong vị cao tăng kia làm Quốc sư, hơn nữa thuận theo lời nói của đối phương, chuẩn bị tu sửa dàn tế ở chùa Hộ Quốc, cầu phúc cho vận mệnh đất nước.
Vị tăng nhân đó, chính là đại sư Kính Văn đang đứng trước mặt.
Hoàng thượng rất tín nhiệm Kính Văn, sau đại sư nói mình cầu phúc phải đến cư trú trong chùa trên núi, còn cần có đồng nam mệnh cách hiển quý hiệp trợ, Hoàng thượng cũng đều đáp ứng.
Lúc ấy, Lan Dịch Hoan cùng Hàn Trực bị Kính Văn lựa chọn đi theo mình vào núi.
Ở đó, xảy ra không ít chuyện lạ mà Lan Dịch Hoan không muốn nhớ đến, thậm chí trong một khoảng thời gian làm hắn sinh ra bóng ma về núi sâu rừng già cùng các loại vật phẩm Phật gia.
Hắn lần này thế mà gặp lại Kính Văn.
Đúng rồi...Năm nay chính là Chính Bình năm thứ mười bảy a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT