Lan Dịch Hoan vừa mới hạ sốt, thái y lại nói rằng buổi tối nghỉ ngơi không tốt cũng ảnh hưởng đến bệnh tình, không thể hoạt động tốt. Vì thế, với một chút thương hại cùng đồng cảm vi diệu, Lan Dịch Trăn quyết định để Lan Dịch Hoan tiếp tục nghỉ ngơi ở chỗ mình.
Cửa lớn bí mật bị khóa của Đông Cung cuối cùng được mở ra cách lặng lẽ mà không phát sinh điều gì.
Đương nhiên, xuất phát từ tính cách uy nghiêm lãnh khốc của Thái tử, Lan Dịch Trăn đương nhiên không có khả năng lại bồi Lan Dịch Hoan ngủ, y lệnh người bỏ thêm một chiếc giường ở gian ngoài, hai người cách nhau một cánh cửa hé mở, từng người nghỉ ngơi.
Nhưng mà lần này, người gặp ác mộng là Lan Dịch Trăn.
Trong mộng chìm trong bóng tối, y cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng có thể cảm giác được, trong ngực ôm một người, thân thể kia vừa gầy vừa lạnh, giống như vĩnh viễn không có độ ấm.
Trong bóng đêm, gió thổi phần phật, như có vô số bàn tay lôi kéo y, muốn tách y và người kia ra, y dùng hết toàn lực ôm chặt cánh tay.
Đầu gối quỳ trên mặt đá cẩm thạch lạnh thấu xương, máu trong thân thể sôi sục như muốn trào ra.
Lúc này, trước mắt xuất hiện ánh đỏ như máu, chợt sáng ngời lên.
Trong nháy mắt kia, y thấy được một khuôn mặt tái nhợt mang đầy nước mắt, như mang theo dụ hoặc, lại mang theo nỗi buồn vô tận.
Bờ môi trắng bệch khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó với y...
Ngươi muốn nói gì?
Ngươi là ai? Ngươi là ai?
Y vội vàng hạ thân xuống, phảng phất nghe được: "Ta đối với huynh..."
Trái tim chợt đau nhói như bị những lời nói chưa dứt kia xẻ mổ, nhưng bi thương áp lực trong đó ào ạt trào ra như không có điểm dừng.
Thứ gì đó rơi xuống, nện trên cánh tay y, cắt ra một đường đau nhức, ngay sao đó lại rơi xuống đất.
Mí mắt nhắm chặt của Lan Dịch Trăn khẽ run rẩy, ngay sau đó, bỗng nhiên mở ra.
Hết thảy bóng tối cùng máu đều biến mất, trong cung hoa lệ, hương khí quanh quẩn, màn trướng mềm nhẹ, ánh trăng ngoài cửa rọi vào, chiếu xuống mặt đất yên tĩnh đầy sương.
Nhưng trong lòng y một mảnh ngẩn ngơ, không tài nào bỏ qua được ác mộng này, lúc này lồng ngực rỗng tuếch, thiếu đi một cơ thể lạnh lẽo, lại như lạnh hơn, cô tịnh hơn.
Lan Dịch Trăn xoay tay sờ một lát, lại phát hiện trên mặt y đầy nước mắt——Từ sau ba tuổi, trong ấn tượng của mình, y đã không còn khóc nữa.
Từ vết thương trên tay, cả người y cứ như trúng tà, si ngốc không nói nên lời, đây cũng là nguyên nhân gần đây tâm trạng Lan Dịch Trăn không tốt.
Hơn nữa tin này không thể để lộ ra ngoài, nếu không chuyện "Thái tử thần trí thất thường" lộ ra có thể gây nên những chuyện bất ổn trong nước, cho nên Lan Dịch Trăn chỉ âm thầm phái thị vệ điều tra xem trong cung có người sử dùng đồ vật tà quái gì hay không.
"Nguyền rủa này không phá giải, sẽ khiến Điện hạ nửa đời buồn bực không vui, ba mươi ba tuổi cực kì hậm hực bi ai mà chết..."
Nhớ tới lời vu y, Lan Dịch Trăn lộ ra nét trào phúng.
Đêm hôm khuya khoắt lại gặp ác mộng, sau khi bình tĩnh lại, y cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, vì thế hạ người đắp chăn, chuẩn bị nằm xuống.
Cũng chỉ là một giấc mơ, sáng mai sẽ tự tan thành mây khói.
Kết quả không biết chăn bị thứ gì chặn lại, Lan Dịch Trăn không tài nào kéo ra, y duỗi tay ra lay một chút, lại sờ đến một đồ vật lông xù xù.
Mới vừa gặp ác mộng, đột nhiên thứ như vậy xuất hiện cũng quá khiếp người, Lan Dịch Trăn căng chặt tinh thần, cúi đầu nhìn lại, lại thấy Lan Dịch Hoan không biết từ khi nào chạy đến chỗ góc giường y.
Giường của Lan Dịch Trăn vừa lớn vừa rộng, Lan Dịch Hoan vóc dáng nhỏ bé, cuộn người chiếm phần góc giường, Lan Dịch Trăn vừa rồi tỉnh lại, hơn nửa ngày vẫn không thấy hắn, đến lúc này mới hoảng sợ.
Lan Dịch Hoan còn biết bọc lấy một góc chăn của y không để bản thân mình bị lạnh cóng, lông mi dài đáp trên mắt, ngủ say vô cùng.
Lan Dịch Trăn hơi hoài nghi, y lần này ngủ không yên giấc, nói không chừng là do tiểu tử này.
Y trải phẳng chăn, lột Lan Dịch Hoan bên trong ra, phát hiện trong lòng hắn còn ôm một con gấu diện mạo kì quái, như hai ấu tể dựa vào nhau sưởi ấm.
Chẳng lẽ bí quyết nằm ở chỗ này, có thứ gì đó ôm lúc ngủ là có thể ngủ ngon?
Lan Dịch Hoan đưa tay qua, kéo kéo gấu nhỏ kia, không kéo ra được, nhưng lại kéo Lan Dịch Hoan tỉnh dậy.
Thời điểm Lan Dịch Hoan vừa mới ngủ, mơ hồ nghe được tiếng nói mớ cùng thanh âm nghẹn ngào, hắn còn tưởng mình nằm mơ, cho đến lúc này tỉnh lại, mở to mắt, ánh mắt đầu tiên va vào hai mắt ửng đỏ của Lan Dịch Trăn.
Nhị ca trước mắt như thêm phần non nớt, một màn này lại vô cùng giống cảnh tượng cuối cùng Lan Dịch Hoan thấy trước khi chết.
Lan Dịch Hoan có chút mơ hồ, giật mình hỏi: "Nhị ca, huynh khóc sao? Tại sao..."
Thường được xưng "Nam nhi không dễ rơi nước mắt", con người cứng rắn, cư nhiên bị đệ đệ sáu tuổi thấy bộ dáng vừa khóc của mình, lần này thật sự vô cùng mất mặt, Lan Dịch Trăn theo bản năng dùng hai ngón tay nắm miệng Lan Dịch Hoan, không cho hắn nói tiếp.
Lan Dịch Hoan bị y niết thành mỏ vịt, chớp chớp mắt.
Thật ra với hắn mà nói, hình ảnh Lan Dịch Trăn rơi nước mắt đã khắc sâu trong tâm trí, dù sao thì đây cũng là người cuối cùng hắn nhìn thấy trước khi chết.
Là chủ thiên hạ lại lẻ loi một mình mà chết, chuyện cũ thành không, vậy mà vẫn còn một người thân ruột thịt nguyện ý khóc vì hắn, cho dù là bắt nguồn từ mục đích gì, đối với Lan Dịch Hoan, đây quả thực là một sự an ủi lớn.
Chính vì điều này, hắn nghĩ, hắn hẳn sẽ luôn phần nào cảm kích Lan Dịch Trăn.
Vì thế, Lan Dịch Hoan vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Lan Dịch Trăn.
Lan Dịch Trăn hơi giật mình, buông Lan Dịch Hoan ra, sau đó xách hắn lên, đối đãi như một chú gấu bông, để cạnh gối mình.
Lan Dịch Trăn lấy chăn của mình đắp cho Lan Dịch Hoan và gấu nhỏ, cũng nằm xuống, nói: "Ngủ đi."
Nói đến cũng linh, nằm xuống không lâu, y cảm thấy một trận buồn ngủ ụp xuống, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.
Lúc này, một đêm không mộng.
Cho đến ngày hôm sau Lan Dịch Trăn hạ triều, có một cung nữ đi đến trước mặt y, cung kính nói: "Điện hạ, Hoàng hậu nương nương mời ngài đến một chuyến."
Thời điểm Lan Dịch Hoan đi ra, giữa mày đang mang theo phần thư giãn, nhưng nghe đến bốn chữ "Hoàng hậu nương nương", ánh mắt y hơi trầm xuống, không khí chung quanh cũng trở nên khẩn trương.
Một lát sau, Lan Dịch Trăn nhàn nhạt nói: "Biết rồi."
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, theo Lan Dịch Hoan đến cung của Hoàng hậu.
Khác với tính tình yếu đuối, ôn hoà, trầm mê tu đạo của Chính Bình Đế, Thích Hoàng hậu là một nữ nhân tính cách cường thế, thậm chí tính cách ương ngạch như Tề Quý phi cũng bị Hoàng hậu áp chế không thể gây ra sóng gió gì.
Đối với nhi tử của mình, nàng cũng chưa từng biểu hiện chút ôn nhu nào.
Lúc Lan Dịch Trăn đi vào, Hoàng hậu đang tựa trên gối mềm đọc sách, trên tay cầm chén lưu ly ngũ sắc, bên trong là rượu đỏ, hương khí nhàn nhạt mát mẻ tản xung quanh nàng.
Hoàng hậu ngũ quan tinh xảo, mang theo khí thế sắc bén, liếc mắt nhìn cũng có thể thấy được phong thái cao quý ung dung.
Lan Dịch Trăn đứng đối diện lớn lên mang vẻ ngoài tương tự nàng, nhưng Lan Dịch Trăn lãnh đạm trầm ngưng, lại mang thêm vài phần ngây ngô của thiếu niên, Thích Hoàng hậu tươi sáng trưởng thành, khí thế bức người, khí chất của mẫu tử hai người lại một trời một vực.
Lan Dịch Trăn hành lễ, nhàn nhạt nói: "Mẫu hậu."
Thích Hoàng hậu buông chén lưu ly, nhìn về phía Lan Dịch Trăn, trên mặt mang ý cười, nhưng ý cười này có chút bức nhân, nói: "Con đến rồi."
Lan Dịch Trăn gật đầu một cái.
Thích Hoàng hậu nói: "Đã dùng cơm chưa?"
Lan Dịch Trăn lại gật đầu.
Một câu quan tâm gượng gạo này biểu đạt tình cảm giữa hai mẹ con, Thích Hoàng hậu vào thẳng chủ đề: "Lan Dịch Hoan kia còn ở chỗ con?"
Lan Dịch Trăn nói: "Đúng vậy."
"Ở chung thấy thế nào?"
Lan Dịch Trăn thần sắc bất biến: "Chỉ là ở tạm thôi, không phải ở chung."
"Nhưng ta nghe nói, hai ngày nay hắn đều ở trong nội điện của con."
Ánh mắt lạnh lẽo của Thích Hoàng hậu lướt qua mặt Lan Dịch Trăn, ngữ khí nhàn nhạt: "Ta sớm đã nói cùng con, con là trữ quân, chỉ cần bảo vệ một chữ "ổn", con sẽ luôn ở thế bất bại, không cần liên quan gì đến loại phiền toái này. Tề gia kia nếu có thể cách xa được thì cứ cách xa, mặc kệ là Lan Dịch Thắng hay Lan Dịch Hoan, đều không đáng để con phí tâm tư vào, chẳng lẽ con quên rồi?"
Ngụ ý của nàng hiển nhiên giống những người khác, cảm thấy Lan Dịch Trăn mang Lan Dịch Hoan về Đông Cung là có dụng ý gì đó.
Lan Dịch Trăn nhấc mắt: "Mẫu hậu cảm thấy, nhi thần đem Lan Dịch Hoan về Đông Cung, có thể tính kế gì?"
Thích Hoàng hậu nheo mắt phượng: "Ta không muốn phí thời gian suy đoán chuyện này, hôm nay gọi con đến đây, chỉ muốn nói cho con nhanh chóng đưa Lan Dịch Hoan trở về chỗ Tề Quý phi. Nếu con không làm, tự tay ta sẽ thay con giải quyết phiền toái này."
Trong lòng Lan Dịch Trăn xẹt qua tia lạnh lẽo.
Y biết Thích Hoàng hậu sẽ gọi y tới, sẽ nói những lời như vậy, tất cả đều là "Vì tốt cho con", giống như những lần dạy dỗ nàng dành cho y từ nhỏ đến bây giờ.
Nhưng loại "Tốt" này thực sự rất khó khiến người ta cảm nhận được từ ái mà mẫu thân dành cho nhi tử, mà càng giống như đang bồi dưỡng một thứ công cụ hợp ý.
Nàng vĩnh viễn cường thế độc đoán, cũng chưa bao giờ có ý muốn giải thích, cũng không hiểu quan tâm chân chính là như thế nào.
"Nói xong rồi?" Lan Dịch Trăn nói: "Được, lời Mẫu hậu nói, nhi tử đã nghe."
Y thong dong đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu: "Nhưng chuyện này, ngài không thể nhúng tay."
Thần sắc Thích Hoàng hậu bỗng trở nên nghiêm khắc, Lan Dịch Trăn lại như không thấy, tiếp tục nói: "Bởi vì, Cô không thích ai can thiệp vào quyết định của mình, hy vọng Mẫu hậu hiểu."
Ngữ khí của Lan Dịch Trăn làm Thích Hoàng hậu nheo mắt: "Con hiện tại trưởng thành thật rồi."
Lan Dịch Trăn bình tĩnh mà nói:"Là người đều sẽ lớn lên...Cũng sẽ già đi."
Một lúc sau, y hành lễ rồi xoay người rời khỏi.
Lan Dịch Trăn vừa đi, cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi——mẫu tử hai người này mỗi lần gặp mặt đều kết thúc trong sự không vui, hai cổ khí tràng quả thực doạ người, ép bọn họ không thở nổi.
Đại cung nữ bên người Thích Hoàng hậu đi ra phía trước, cúi đầu thay chén rượu khác cho nàng, buông ánh mắt liếc đến, thời điểm bóng dáng Thái tử hoàn toàn biến mất ngoài cửa, trong nháy mắt tay cầm ly của Thích Hoàng hậu cứng đờ.
Cung nữ này ở trong cung nhiều năm, trong lòng rõ ràng, Hoàng hậu nương nương không phải không quan tâm Thái tử Điện hạ, chỉ là tính cách nàng cường thế cố chấp, dục vọng khống chế cao, lại không biết cách biểu đạt.
Tính tình Thái tử lại lạnh lùng, hai người cương ngạch như nhau, lại không có thứ gì ở giữa hoà hoãn, tự nhiên là không tránh khỏi xung đột.
Có lẽ càng giống nhau, lại càng không thể hiểu nhau.
Nếu có một người tính cách ôn hoà ở giữa giải hoà, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, chỉ là Hoàng thượng thấy Hoàng hậu sẽ như học sinh thấy phu tử, mỗi lần đều nơm nớp lo sợ, Hoàng hậu cũng không có con gái, điều này càng không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT