Trong giấc mơ, gã nhìn thấy mình xé từng mảng từng mảng thịt từ cơ thể Đồng Sanh. Không có dụng cụ trong tay, gã dùng tay, dùng móng để lột da, tách xương Đồng Sanh, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương đẫm máu và nội tạng.
Gã thê thảm quỳ gối trong vũng máu, tai dường như vẫn còn vang vọng câu nói kia:
"Đáng lẽ các người sẽ cùng nhau thúc đẩy sự thịnh vượng của tinh vực."
"Đáng lẽ các người sẽ sống cả đời bên nhau, cho đến khi an nhàn tuổi già."
Gã đối diện với bức tường đầy vết máu, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vết máu bắn lên vách nội thất của con tàu.
Không thể chịu đựng nổi, gã tự tay móc mắt mình, nghĩ rằng như vậy sẽ không còn phải nhìn thấy nữa.
Nhưng hình ảnh đó vẫn như một giấc mộng, hiện lên trong đầu gã.
Cuối cùng, gã tự cắt cổ.
"Tí tách... tí tách..."
Từ trong khoang trị liệu, gã mở mắt ra. Máy móc bắt đầu hoạt động, chất lỏng trị liệu được rút cạn dần, gã từ từ ngồi dậy trong khoang.
Những ký ức ngày xưa tràn về như một thước phim tua chậm.
Gã nhớ lại tất cả.
Mọi thứ, từ kiếp trước cho đến hiện tại.
Càng nhớ rõ, gã càng từ từ vùi mặt vào lòng bàn tay. Nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt, nhưng gã không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ lặng lẽ khóc.
Giống như đang muốn trút sạch mọi nỗi đau đớn và hối hận, lại giống như đạt đến cực điểm của niềm vui.
Không biết bao lâu sau, gã mới ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Có lẽ số phận đã thương hại gã, để gã quay về.
Sơ Bạch...
Lần này, anh sẽ trả lại cho em tất cả, bù đắp cho em, được không?
Cảnh Lan ngồi lặng trong khoang trị liệu rất lâu, mái tóc đen ướt sũng bết vào khuôn mặt, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Một lúc sau, ánh mắt chết lặng của gã mới khẽ động.
Gã bắt đầu sắp xếp lại ký ức của kiếp này.
Gã hiểu rằng Sơ Bạch cũng đã trở về.
Đây là món quà lớn nhất dành cho gã. Gã đã từng mơ về việc quay trở lại quá khứ, để có thể bù đắp tất cả những gì gã đã gây ra cho Sơ Bạch.
Điều duy nhất đáng tiếc là gã đã sống lại quá muộn.
Những ký ức đó không cần phải hồi tưởng kỹ, gã cũng biết rõ, khi đối diện với sự ra đi của Sơ Bạch, mình đã làm ra những chuyện gì.
Bắt ép cậu trở lại bằng mọi giá, nói dối, lừa gạt, rồi đến cả việc đâm vào tàu bay...
Cảnh Lan không khỏi nhếch môi, đúng là những điều gã sẽ làm.
Sơ Bạch chắc lại bị tổn thương thêm một lần nữa.
Dù Sơ Bạch có làm gì, sự ích kỷ đã ăn sâu vào xương tủy của gã vẫn luôn khiến cậu đau lòng.
Cảnh Lan chầm chậm đứng dậy khỏi chất lỏng trị liệu, bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào cơ thể gã, từng giọt dịch vẫn rỉ ra từ khuôn mặt, cánh tay và mắt cá chân.
Gã loạng choạng bước ra ngoài, chưa thể thích nghi với cơ thể khỏe mạnh hiện tại.
Dù sao ở kiếp trước, trước khi chết, cơ thể gã đã tàn tạ, không còn nguyên vẹn, mỗi ngày không phải là đau đớn thì cũng là bệnh tật.
Nhưng gã chẳng quan tâm đến điều đó. Gã chỉ luôn nhớ đến người kia, mỗi lần nghĩ đến là lại cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Cảnh Lan không khỏi cảm tạ sự thương xót của trời cao.
Đã để Sơ Bạch sống lại, đã cho gã cơ hội bù đắp.
Gã vốn là kẻ không tin vào truyền thống hay thần tiên...
Sau đó, Cảnh Lan lặng lẽ rời khỏi nơi tối tăm, cho đến khi chân gã chạm đất, hít thở không khí bên ngoài, gã mới thật sự cảm nhận được hiện thực trước mắt.
Gã nhắm mắt lại, tận hưởng niềm hạnh phúc khi tìm lại được thứ đã mất.
Ngay lúc đó, một cuộc trò chuyện của đám hầu bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ của gã.
"Sơ Bạch thật đê tiện, Vực chủ nuôi dưỡng nó bao năm trời, thế mà quay lưng lại, chạy đến đầu quân cho Bạch Động."
"Đúng vậy, cái loại đến từ tinh cầu rác rưởi thì đúng là mang số phận của rác rưởi, đồ con chó vô ơn."
Cảnh Lan mở mắt, đôi con ngươi đen kịt khẽ động, từ từ nhìn về phía chúng.
...
"Tha mạng, Vực chủ..."
Trên mặt đất, một tên hầu miệng đầy máu, một con dao cắm chặt vào ngực gã ta. Đôi mắt đỏ ngầu trừng lớn, gã ta ngã xuống đất, miệng vẫn lắp bắp run rẩy thốt ra mấy chữ đó.
Nhưng rất nhanh, máu trào ra đã chặn ngang cổ họng tên hầu, khiến lời nói của gã ta trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
Cùng lúc đó, những người đứng sau thấy ánh sáng lóe lên từ phía gã, nhanh chóng chạy đến.
"Vực chủ!"
"Vực chủ, ngài không sao chứ?"
Những người này có thể là các nhà nghiên cứu, bác sĩ hoặc những cận vệ trung thành. Không ai trong số họ để ý đến sự sống chết của tên hầu nằm trên đất, chỉ lo lắng chạy đến kiểm tra tình hình của Cảnh Lan.
Cảnh Lan có thể gặp chuyện gì chứ? Gã hoàn toàn khỏe mạnh.
Các bác sĩ nhanh chóng sử dụng thiết bị kiểm tra chỉ to bằng bàn tay để xem xét tình trạng của Cảnh Lan. Nhưng gã chỉ cúi xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, khuôn mặt không biểu cảm, thoạt nhìn giống như một xác chết băng giá, toàn thân toát ra luồng khí lạnh lẽo.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, các bác sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cảnh Lan có ký ức của kiếp này, gã cũng rõ chuyện gì đã xảy ra lúc này.
Sơ Bạch đã tự tay hạ độc gã và còn làm tổn thương gã.
Đây đáng lẽ là một nỗi đau đớn lớn đối với gã, nhưng gã lại nhớ Sơ Bạch đến cuồng dại. Gã đã xem đi xem lại tất cả những khoảnh khắc tiếp xúc với cậu trong kiếp này, từng đoạn từng đoạn một.
Dù có những hình ảnh khiến gã đau đớn tận đáy lòng, nhưng gã vẫn không thể ngừng nhìn ngắm khuôn mặt của người ấy thêm một lần nữa.
Gã không sao, kiếp này không sao cả.
Dù sao, mục đích của gã cũng là để trả lại mọi thứ cho Sơ Bạch.
Cảnh Lan phất tay, ra hiệu cho mọi người xung quanh rời đi. Sau đó, gã gọi một cận vệ trung thành đến, thì thầm vài câu rồi quay về phòng của mình.
Nội thất trong phòng vẫn y hệt như trong ký ức của gã. Gã đứng lặng một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, thu dọn tất cả những món đồ như dây chuyền và ảnh chụp với Đồng Sanh, bỏ hết vào một chiếc hộp, giao cho cận vệ xử lý.
Sau đó, gã quay người bước vào phòng của Sơ Bạch để nghỉ ngơi.
Gã tự tắm rửa sạch sẽ, nằm xuống trên giường. Có lẽ do căn phòng luôn được đóng kín, bên trong vẫn phảng phất mùi hương quen thuộc.
Cảnh Lan siết chặt chiếc chăn vào lòng, như thể đang ôm lấy một ảo tưởng mãnh liệt.
Gã không biết đã bao lâu rồi mình không còn cảm nhận được mùi hương này nữa.
Nằm im lặng không biết bao lâu, gã mới mở thiết bị đầu cuối lên. Mục thuộc về Sơ Bạch đã trống rỗng, người kia đã xóa đi liên lạc với gã từ lâu.
Gã mở mục đó ra, trong đó vẫn còn một vài đoạn trò chuyện từ trước. Nhưng vì họ thường ở bên nhau, nên những tin nhắn qua thiết bị đầu cuối rất ít ỏi.
Những đoạn hội thoại rời rạc ấy, gã đã không còn nhớ gì, nhưng giờ khi nhìn lại, dường như mọi thứ đã được đánh thức.
Ngón tay gã nhẹ nhàng lướt qua màn hình, cho đến khi dừng lại ở dòng tin nhắn cuối cùng, Cảnh Lan mới run rẩy dừng lại.
"Sơ Bạch..."
Giọng nói của gã dường như có chút khàn đặc.
Không biết gã đã lặng im trước trang đó bao lâu, cuối cùng mới tắt đi rồi chuyển sang xem những thông tin khác.
Đó không phải thứ gì khác, mà là thiệp mời từ Bạch Động. Họ sẽ tổ chức một buổi tiệc mừng công và mời các đại diện khắp nơi tham dự.
Lần này là buổi tiệc lớn nhất toàn thành, có quy mô ngang với tiệc toàn đảo tại đảo Trung tâm.
Việc ai sẽ được khen thưởng đã quá rõ ràng.
Cảnh Lan không hề tức giận, thậm chí còn không để tâm đến chuyện này. Gã chỉ nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể gặp Sơ Bạch một cách đàng hoàng.
Người mà gã hằng mơ ước.
"Sơ Bạch, Sơ Bạch..."
Gã lẩm bẩm, ngón tay không ngừng vuốt ve màn hình, như thể đang chạm vào người trong mộng qua lớp kính.
...
Sơ Bạch thức dậy khi trời còn tờ mờ sáng.
Cậu nhắm mắt lại một lúc, sau khi tỉnh táo hơn một chút thì định ngồi dậy, nhưng vừa cử động đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Cận Văn Tu vẫn chưa dậy?
Phải biết rằng bình thường khi cậu tỉnh dậy, chiếc giường bên cạnh đã trống trơn từ lâu.
Nhưng bây giờ... đối phương vẫn ôm chặt cậu, chóp mũi cậu toàn là mùi rượu trên người hắn.
Sơ Bạch gỡ tay hắn ra rồi bò dậy. Căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín mít.
Cậu đứng dậy đi rửa mặt, lúc này bên cạnh cuối cùng cũng có động tĩnh. Cận Văn Tu không biết đã mở mắt từ lúc nào, lim dim ngồi dậy, cổ áo hắn không chỉnh tề như Sơ Bạch, trông có vẻ lộn xộn và buông lỏng.
"Chào buổi sáng." Hắn nói khe khẽ.
"Tối qua uống nhiều quá à?" Thấy người đã tỉnh, Sơ Bạch thuận miệng hỏi.
Cận Văn Tu gật đầu. "Chắc vậy."
Chắc vậy?
Sơ Bạch nhìn hắn đầy nghi ngờ.
"Tôi không say." Cận Văn Tu đứng dậy khỏi giường, chậm rãi đứng trước mặt Sơ Bạch. Dù không cao hơn bao nhiêu nhưng lại như một bóng đen phủ xuống.
Sơ Bạch biết đối phương đang nhắc đến chuyện uống rượu với hai vị Vực chủ kia lần trước.
"Chỉ là thói quen thôi." Hắn cúi xuống nói khẽ, hương trầm thoang thoảng lẫn với mùi rượu phả vào chóp mũi Sơ Bạch. Lúc này, trong bóng tối hoàn toàn không thể nhìn rõ nét mặt của đối phương, chỉ biết sau khi nói xong, hắn đi vào phòng tắm.
Khi tiếng bước chân dần xa, Sơ Bạch yên lặng đứng tại chỗ.
Cậu hiểu những gì Cận Văn Tu muốn nói. Tối qua hắn thực sự say, để quen với loại rượu mạnh như thuốc độc, hắn thường làm như vậy. Và thành quả của việc này là hắn đã chiếm thế thượng phong trong cuộc đàm phán với hai vị Vực chủ lớn kia ở lần trước.
Có lẽ còn có lý do khác.
Sơ Bạch đoán, đối phương sẽ không chỉ làm vậy vì lý do đó.
Một lát sau, Sơ Bạch kéo rèm cửa sổ, ánh sáng tràn vào phòng, rồi cậu trở về phòng mình.
Rửa mặt, thay quần áo.
Khi cậu xuống lầu, Cận Văn Tu đã đi rồi, trên bàn là bữa sáng do robot mang đến. Đầu nhỏ trơn nhẵn của robot cọ vào tay Sơ Bạch, "Chủ nhân, mời dùng bữa."
Sơ Bạch xoa đầu nó, ngồi xuống ăn.
Có lẽ do đã nhập liệu nhiều lần, thức ăn bây giờ gần như hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của cậu, cậu ăn nhiều hơn mọi khi một chút mà không hề hay biết.
Sau khi ăn xong, cậu tiếp tục vòng lặp cuộc sống của những ngày trước. Mấy ngày sau đó, Cận Văn Tu không trở về, cho đến ngày huấn luyện tiếp theo.
Lần huấn luyện này kéo dài hai mươi ngày, được chia thành ba giai đoạn nhỏ.
Hai giai đoạn đầu do Chiêm Du phụ trách toàn bộ, mãi đến những ngày cuối cùng Cận Văn Tu mới trở về.
Đối phương chắc hẳn rất bận, mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Để thuận tiện, Sơ Bạch lại chuyển đến ở tầng năm của tòa tháp nổi thứ ba. Thiết bị ở đó vẫn như cũ, thậm chí còn được dọn dẹp sạch sẽ hơn.
"Giai đoạn đầu chủ yếu là ôn tập và củng cố những kiến thức đã học, cùng với một số kỹ năng chiến đấu thực tế." Trên đường dẫn Sơ Bạch vào trong, Chiêm Du vừa đi vừa nói, "Giai đoạn hai sẽ do tôi đích thân tập luyện cùng, đối thủ của cậu sẽ là tôi. Ở đây sẽ không làm khó cậu, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, trong một khoảng thời gian nhất định có thể hòa với tôi là được."
"Giai đoạn cuối cùng sẽ do Vực chủ đích thân phụ trách."
Khi Chiêm Du nói những lời này, ít nhiều cũng có chút vênh váo của bậc tiền bối, dù sao cậu ta và Lã Tư là những người đầu tiên bên cạnh Vực chủ, một thân bản lĩnh đều do Vực chủ đích thân dạy dỗ, năng lực thực chiến càng không cần phải nói.
Sơ Bạch nghe bên cạnh, thỉnh thoảng gật đầu.
Cậu đang chăm chú lắng nghe, nhưng đôi mắt bạc vô cảm kia lại như coi lời của đối phương là gió thoảng bên tai.
Hai người đi đến một vị trí nhất định rồi im lặng tách ra, mỗi người vào một phòng để sắp xếp đồ đạc. Chiêm Du cũng không nói gì về việc nghỉ ngơi ngày đầu tiên, mà trực tiếp yêu cầu Sơ Bạch chuẩn bị cho buổi huấn luyện chiều sau khi ăn trưa xong.
Bữa trưa là một hộp cơm bình thường, bên cạnh còn có một ống dinh dưỡng.
Nhưng Sơ Bạch lại ăn rất ngon miệng, thực đơn mà robot được cài đặt lần này dường như hợp khẩu vị cậu hơn lần huấn luyện trước.
Sau đó nghỉ ngơi một tiếng rồi bắt đầu huấn luyện bình thường, mấy ngày sau cũng như vậy, không có gì đặc biệt.
Tuy nhiên, sau vài ngày tiếp xúc, hai người ngày càng thân thiết hơn, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện về Cận Văn Tu, vô tình nhắc đến chuyện say rượu hôm đó.
"Không hẳn là say." Chiêm Du xoa cằm, nói một cách mâu thuẫn, "Ý thức về nguy hiểm của Vực chủ sẽ nhạy bén hơn bình thường, nhưng những thứ khác thì không khác gì say rượu lắm. Nói ra thì đây là do trước đây ngài ấy bị lão già Liêu Lâm Sinh chuốc rượu nhiều quá."
Chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, sau khi Liêu Lâm Sinh ám hại cha mẹ Cận Văn Tu, ông ta đã nắm quyền lực tối cao, lúc đó đã hết sức đàn áp Cận Văn Tu, đừng nói là rượu mạnh, ngay cả thuốc độc cũng là chuyện thường.
Nhưng Cận Văn Tu là ai chứ, hắn coi tất cả những thứ đó là vật phẩm rèn luyện cơ thể. Phải nói rằng những người có thể ngồi lên vị trí Vực chủ đều có nhiều cách để bảo vệ mạng sống, rèn luyện cơ thể là một trong số đó.
Cũng giống như chất độc trong cơ thể Cảnh Lan, nếu không phải do đối phương rèn luyện cơ thể khiến cơ thể có sức đề kháng, thì đã mất mạng từ lâu rồi.
Chiêm Du thuận miệng kể vài câu chuyện cũ về Cận Văn Tu. Phải biết rằng người mà Liêu Lâm Sinh cảnh giác nhất khi đoạt quyền chính là Cận Văn Tu, nhưng lại muốn làm nhục đối phương nên đã giữ lại. Ai ngờ sau này Cận Văn Tu không chỉ không chịu thiệt thòi gì mà còn nhiều lần khiến Liêu Lâm Sinh khốn đốn, lại vì nhiều ràng buộc mà không thể ra tay.
Lúc đó Liêu Lâm Sinh đã hối hận vì không giết người sớm hơn.
Sơ Bạch yên lặng lắng nghe, nhận thấy Chiêm Du tuy tỏ ra thoải mái nhưng thực chất rất thận trọng, nhiều thông tin quan trọng đều được cậu ta giữ kín, không tiết lộ ra ngoài.
Nhưng Sơ Bạch cũng không để tâm, ngược lại còn nhớ ra điều gì đó rồi hỏi: "Vậy còn hình xăm trên tay Vực chủ thì sao?"
"Hình xăm?"
Chiêm Dư hơi sững sờ, sau đó bất lực nói: "Đó không phải hình xăm, mà là vết sẹo do bỏng để lại trước đây."
Vết sẹo gì mà thiết bị hiện đại không thể phục hồi được? Hay là không muốn?
Nhưng cậu ta cũng chỉ nói đến đó rồi không nhắc lại nữa, có lẽ liên quan đến một số chuyện cũ không hay ho gì.
Nói xong, hai người tiếp tục huấn luyện, mệt thì lại nói thêm vài câu, không có gì đặc biệt, chỉ là biết thêm một chút về quá khứ của Cận Văn Tu.
Xem ra người này cũng không phải sinh ra đã toàn năng mọi mặt.
Mỗi lần thấy dáng vẻ thong dong của đối phương, cậu cứ cảm thấy như không có gì trên đời có thể làm khó được hắn.
Sau khi kết thúc giai đoạn huấn luyện đầu tiên, họ bước vào thực chiến với Chiêm Du.
Ngay ngày đầu tiên, Chiêm Du đã bị kinh ngạc.
Chờ đã! Biểu hiện của Sơ Bạch có phải quá tốt không!
Sơ Bạch ngã xuống đất, ngước mắt nhìn Chiêm Du tuy đã thắng nhưng tóc tai rối bù, có chút chật vật, rồi lại đứng dậy.
Cậu phủi bụi trên áo, không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Kiếp trước cậu chỉ đi sai đường, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Khi đó, cậu đã có thể ăn trộm thẻ từ túi Chiêm Du, giết hai ký sinh trùng không có tri giác, đương nhiên là có chút bản lĩnh.
Mặc dù kiếp này ít hơn kiếp trước năm năm, nhưng cường độ huấn luyện lại gấp hàng chục lần, chưa kể bây giờ cậu còn có hướng đi phù hợp nhất, việc đuổi kịp kiếp trước cũng nhanh hơn nhiều.
"Anh Chiêm, tiếp tục đi." Sơ Bạch vén nhẹ mái tóc đã hơi dài do lâu ngày không chăm sóc, sau đó buộc gọn thành một bím tóc nhỏ, nói một cách lãnh đạm.
Chiêm Du miễn cưỡng cười, trong lòng lại dâng lên một dự cảm không lành.
Không phải chứ, Sơ Bạch chỉ mới luyện tập được vài tháng thôi mà, cậu ta nhớ rõ mà.
Mười mấy ngày sau, giai đoạn thứ hai kết thúc.
Sơ Bạch hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, đừng nói là hòa trong thời gian quy định, cậu còn đánh cho Chiêm Du mặt mày bầm dập.
Phải nói rằng cậu và Chiêm Du vốn cùng một phong cách, bây giờ bị đánh như vậy, Chiêm Du trực tiếp không còn mặt mũi gặp cậu nữa, vừa hết giờ đã lủi thủi rời khỏi tầng năm.
Không lâu sau khi cậu ta rời đi, Cận Văn Tu đến đúng giờ.
Hắn nhìn Chiêm Du đang lăn lộn bỏ chạy mà không quay đầu lại, bật cười hỏi: "Sao vậy?"
Câu này là hỏi Sơ Bạch.
Sơ Bạch lắc đầu. "Không biết."
Cậu thực sự không quan tâm, vẫn đang xem lại video trước đó.
Mấy ngày sau đó, Cận Văn Tu đã huấn luyện cậu.
Mặc dù trước đó đã được đối phương huấn luyện, nhưng có lẽ sau khi trải qua Chiêm Du, Sơ Bạch đột nhiên phát hiện ra Chiêm Du đã thực sự nương tay với cậu rất nhiều. Nếu là Cận Văn Tu, hắn hận không thể sắp xếp cho cậu kín lịch 24 giờ.
Hai giai đoạn trước còn có thời gian rảnh rỗi, giai đoạn cuối cùng này, ngoài huấn luyện ra thì chỉ có ngủ. Đột nhiên quay trở lại trạng thái kỳ lạ trước đây, luyện tập đến toàn thân đau nhức, nhưng ngày hôm sau lại tràn đầy năng lượng.
Thế nhưng, mấy ngày nay Cận Văn Tu không ngủ cùng cậu nữa.
Sơ Bạch nhất thời không quen, có lẽ là do bị đối phương cọ giường nhiều quá.
Sau khi giai đoạn thứ ba kết thúc, cũng là lúc diễn ra tiệc mừng công.
Vì đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, Cận Văn Tu cũng không bận rộn nữa, mà ở nhà với Sơ Bạch vài ngày, tiện thể mang bộ lễ phục đã đặt trước đó đến cho Sơ Bạch thử.
Nhìn bộ vest trắng cực kỳ vừa vặn trong gương, ánh mắt Sơ Bạch phức tạp.
Thực sự là, quá vừa vặn.
Sau đó lại thử thêm vài kiểu dáng, cuối cùng vẫn chọn bộ màu trắng, trên đó thêu rất nhiều hoa văn và đường nét tinh xảo, nhìn là biết giá trị không nhỏ.
"Lần này Cảnh Lan và Vực chủ Hoàn Nhũng đều sẽ đến." Cận Văn Tu nói, giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo chút thờ ơ.
Sơ Bạch cũng không còn căng thẳng như trước khi đối mặt với Cảnh Lan, cậu bình thản đáp: "Được."
Trải qua từng chuyện một, mối đe dọa từ Cảnh Lan dường như đang dần biến mất.
Có lẽ vì cậu biết rõ, Tinh vực Bạch Động sẽ không dễ dàng từ bỏ cậu, Cận Văn Tu càng không thể phản bội cậu.
Nhưng nhắc đến Cảnh Lan, gần đây có một số chuyện kỳ lạ.
Mọi người đều cho rằng Cảnh Lan sẽ tìm Vực chủ Hoàn Nhũng gây phiền phức ngay khi tỉnh lại, ngay cả Cận Văn Tu cũng không ngoại lệ, nhưng thật bất ngờ là đối phương không có động thái gì.
Không trả thù, thậm chí không có cảnh cáo hay đàm phán.
Trông có vẻ yên bình một cách bất ngờ.
Tuy nhiên, Cận Văn Tu biết rõ mọi chuyện không đơn giản như bề ngoài. Tên gián điệp mà hắn cài ở đảo Trung tâm đã bị đối phương phát hiện và loại bỏ sau khi truyền về một câu "Cảnh Lan đã giết rất nhiều người hầu".
Tất cả gián điệp và nội gián của hắn, vậy mà chỉ trong một đêm đã bị đối phương nhổ cỏ tận gốc.
Cận Văn Tu cụp mắt, đưa tay cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Điều này rất bất thường, gần đây nhất định đã xảy ra chuyện gì đó với Cảnh Lan.
Cận Văn Tu cũng không giấu diếm chuyện này, nhân lúc Sơ Bạch chọn xong quần áo và có thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, hắn đã nói sơ qua về chuyện này.
Sau khi nghe xong, Sơ Bạch không khỏi nhíu mày.
Quả thực quá bất thường.
"Nếu không phải người của tôi bị mua chuộc, thì chính là hắn bỗng nhiên thông minh ra." Cận Văn Tu cười khẽ, mang theo chút khinh miệt.
Nhưng câu nói này lại khiến Sơ Bạch giật mình.
Thông minh ra?
Chờ đã, chẳng lẽ là...
Sơ Bạch vội vàng đè nén suy nghĩ chẳng lành này xuống, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Thấy vậy, Cận Văn Tu cũng không quấy rầy, hắn đại khái đoán được Sơ Bạch đã có chút suy nghĩ, nhưng hắn cũng không hỏi, hắn biết những điều cần nói Sơ Bạch sẽ tự nói ra.
"Không cần lo lắng." Hắn chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chỉnh lại quần áo một cách tùy ý, cười khẽ một tiếng: "Hắn không sánh bằng tôi được."
Dòng suy nghĩ của Sơ Bạch bị cắt ngang, cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Hình ảnh Cận Văn Tu kiếp trước dù ở đảo Trung tâm vẫn không quên khiêu khích, khiến Đồng Sanh, cục cưng của Cảnh Lan, bị thương nặng đột nhiên hiện lên.
Thực sự là, kiêu ngạo như mọi khi.
"Thư giãn vài ngày, đừng nghĩ quá nhiều, cứ vui vẻ trong tiệc mừng công thôi." Cận Văn Tu buông câu này rồi rời khỏi phòng một cách thờ ơ.
Thái độ đó, sống động như một nhân vật phản diện sẽ lật xe vào thời khắc quan trọng.
Sơ Bạch bất lực thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT