Thiếu niên trả lời:
"Tỷ tỷ, đường còn rất dài, sau này đi cẩn thận một chút.”
Lâm Tịch Thiến dừng một chút, sững sờ nhìn thiếu niên.
Ngũ Điểu thiếu niên có chút quen thuộc, nhưng ánh đèn hành lang lờ mờ, cô nhất thời không nhớ ra giống ai.
Cô không hiểu rõ ý tứ của thiếu niên, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Thiếu niên nhếch miệng cười:
"Tuy rằng sắp tới trên đường sẽ rất nhiều chông gai, nhưng chỉ cần cố gắng đi về phía trước, thì nhất định sẽ gặp được chuyện tốt thôi.”
Trong lòng Lâm Tịch Thiến đột nhiên ấm áp, nở nụ cười: "Cám ơn.”
Cô rời đi, lúc đi, trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt tờ giấy kia.
Hạ Trừng Trừng và hệ thống nhìn theo bóng lưng Lâm Tịch Thiến, từ từ thở dài.
"Ký chủ, tôi vừa mới điều tra một chút!"
Hệ thống cho Hạ Trừng Trừng thấy năng lực điều tra của mình, Lâm Tịch Thiến là nghệ sĩ của Thiên Thịnh.
Lúc mới vào nghề bị một đại gia nhìn trúng, cô vì từ chối quy tắc ngầm mà bị đại gia phong sát.
Hai năm nay, lăn lộn trong giới không tốt lắm, cũng chỉ có thể làm diễn viên quần chúng hoặc là thế thân!
"Về phần Trần Minh Kiệt, Diệp Thi Văn l.i.ế.m chó, sau khi yêu đương với Diệp Thi Văn không thành, lại trở thành vật cản trở tình cảm của Diệp Thi Văn và Hàn Gia Lâm, cuối cùng, bởi vì việc dâm ô tiểu minh tinh bị phơi bày mà sập nhà!
Chủ nhà, lần này người cô muốn xử lý chính là Trần Minh Kiệt đúng không?
Tôi điều tra rất toàn diện đó nha!"
Hệ thống dương dương đắc ý, bộ dáng kiêu ngạo chờ được khen ngợi.
Hạ Trừng Trừng nhướng mày:
"Rất toàn diện, nhưng hết tám phần là nội dung đã có trong tiểu thuyết cả rồi.”
Hệ thống đương nhiên không phục nói:
"Sao lại là nội dung có trong tiểu thuyết được?
Trong tiểu thuyết vốn dĩ là không có nhân vật Lâm Tịch Thiến, tư liệu của cô ấy đều do tôi đào từ mạng nội bộ Thiên Thịnh!"
"Vậy cô nói xem, hôm nay tôi muốn tiết lộ là cái gì?"
"Theo tôi đã nhiều ngày như vậy rồi, dù sao cũng nên có chút tiền đồ đi!"
Hệ thống: "??? “
"…… Không, không phải là đúng rồi sao?"
Hệ thống cũng không hiểu ra làm sao:
"Trong tiểu thuyết rõ ràng là Trần Minh Kiệt do dâm ô tiểu minh tinh nên mới sập nhà mà!"
"Thống tử à, cậu còn phải học thêm nha!"
Hạ Trừng Trừng đứng thẳng dậy, đi về phía thang máy:
"Trong tiểu thuyết lúc Trần Minh Kiệt mới xuất hiện, anh ta vẫn mang hình ảnh nhân vật si tình, trong lòng chỉ có Diệp Thi Văn, làm sao anh ta có thể đi dâm ô ngôi sao khác được?"
Hệ thống nghẹn lại:
"Nhưng anh ta vừa mới nhét cho Lâm Tịch Thiến một tờ giấy!
Trên tờ giấy kia không phải địa chỉ viết khách sạn đó sao?"
Hạ Trừng Trừng đột nhiên dừng bước, vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, đôi mắt hoa đào phảng phất đã kết thành một tầng băng sương.
"Đó đúng là địa chỉ khách sạn, nhưng mà ai nói người đến khách sạn là Trần Minh Kiệt?"
"Không phải Trần Minh Kiệt, vậy thì là ai?"
"Đương nhiên là khách hàng của anh ta."
Hạ Trừng Trừng cười lạnh:
"Cái gì dâm ô tiểu minh tinh, cùng lắm cũng chỉ là vỏ bọc để sau này anh ta thoát thân mà thôi!"
Hệ thống dần dần ý thức được chuyện gì:
"Cho nên nói, vết đen lớn nhất của Trần Minh Kiệt không phải là dâm ô, mà là…"
"Môi giới.” Hạ Trừng Trừng lạnh lùng gằn từng chữ.
Trăng tròn trên bầu trời, màn đêm cô đơn.
Khách sạn Platinum được thắp đèn sáng rực.
Đây là một trong những khách sạn cao cấp nhất Giang Thành, nằm bên bờ sông Cẩm Giang, phía nam là cảnh sông mênh mông, nước biển mênh mông, biển trời một màu, thường là thuyền chở hàng và tham Điểu, ngẫu nhiên có mấy con thuyền nhỏ.
Lâm Tịch Thiến đến khách sạn Plantinum.
Cô mở tờ giấy đã hoàn toàn bị ướt đẫm do mồ hôi trong lòng bàn tay ra, mấy chữ "Khách sạn Platinum" trên mặt giấy cơ hồ đã còn không nhìn thấy được nữa.
Trong tương lai, nơi này là nơi cô ấy sống.
Cô biết khách sạn Platinum rất đắt tiền, lúc đi vào đại sảnh lộng lẫy kia, cô nghe được cuộc đối thoại giữa quản lý đại sảnh và khách hàng, nơi này một đêm phải hơn một vạn, đây là bằng thù lao của cô mấy ngày.