. -
Hạ Trừng Trừng khép tiểu thuyết trong tay lại, xoa xoa tay, trong giọng nói còn có chút hưng phấn,
"Dựa theo mấy tiểu thuyết xuyên không, có phải tôi nên nghịch tập vả mặt nữ chính hay không, thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, sau đó đi lên đỉnh cao nhân sinh?"
Hệ thống im lặng một lúc.
Hệ thống:
"Không phải, bởi vì cô đến tiếp nhận thân phận của nguyên chủ nên không thể làm khác bản gốc, nhiệm vụ của cô chính là dựa theo tính tình của nguyên chủ mà cạnh tranh với nữ chính Diệp Thi Văn tranh đoạt nam chính Hàn Gia Lâm, cuối cùng mất đi hết thảy, không được kết quả tốt!"
Hạ Trừng Trừng: ???
Lúc này đến lượt Hạ Trừng Trừng yên lặng.
Hệ thống:
"Hơn nữa, bởi vì cô đã chết, cần giá trị danh vọng của thế giới để tiếp tục cuộc sống."
Giá trị danh vọng chính là giá trị nhân khí tích cực, bây giờ cô đang bị bôi đen, không có danh vọng.
Vì vậy, cuộc sống của cô sẽ kết thúc vào lúc 12 giờ tối nay.
Hạ Trừng Trừng:
"......"
Hạ Trừng Trừng hỏi ngược lại.
"Cậu cảm thấy lời cậu nói giống người sao?"
"A, không đúng!"
Hạ Trừng Trừng chuyển đề tài.
"Cậu không phải người, lời cậu nói không phải lời người nói.
Hệ thống phát điên: "Không được mắng người ta như vậy! ......
Không đúng, không được mắng hệ thống!"
"Nguyên chủ có chỉ số thông minh không cao, có nghĩa là ta không thể xin lỗi Quý Tĩnh Hàm, cũng không thể vạch trần trò của cô ta..
Vậy có thể làm gì đây?
Làm thế nào cũng không có khả năng cứu vãn danh dự?"
Hạ Trừng Trừng thờ ơ nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự châm chọc.
"Không phải cậu nói để cho tôi chấp hành nhiệm vụ sao, còn muốn tôi c.h.ế.t lần nữa?"
Hệ thống lập tức phản bác:
"Ký chủ! Làm sao có thể chứ!
Tuy rằng mở đầu chính là chế độ địa ngục... Ah, khởi đầu luôn khó khăn! Tôi có thể cùng cô vượt qua!"
Hạ Trừng Trừng từ chối cho ý kiến.
Vào lúc này cánh cửa phòng trang điểm lại mở ra.
Hạ Trừng Trừng nhìn lên thì thấy người đại diện của Tạ Đỉnh Nam là anh Trương đang đứng ở cửa.
"Buổi họp báo bắt đầu, còn không mau đi ra xin lỗi Quý Tĩnh Hàm!"
:Ký chủ phải làm gì đây! Họp báo bắt đầu rồi!"
Hệ thống luống cuống tay chân.
Đột nhiên nó nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
"Cô có thể im lặng và quỳ trực tiếp xuống xin lỗi "
Như vậy lại càng có thành ý!"
Hạ Trừng Trừng: "...."
Hạ Trừng Trừng vén mái tóc rũ xuống vai.
"Không phải chỉ là một buổi họp báo sao?
Yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa sẽ hoàn thành tốt hơn cậu tưởng tượng!"
Hệ thống vẫn lo lắng nhưng Hạ Trừng Trừng đã cất bước ra khỏi phòng trang điểm.
Phòng tổ chức cuộc họp báo và phòng trang điểm nằm trên cùng một tầng.
Trong khoảnh khắc Hạ Trừng Trừng xuất hiện, đèn flash liên tiếp sáng lên.
Cô theo bản năng che mắt.
Ngày xưa Hạ Trừng Trừng là người chụp ảnh, bây giờ cô trở thành tiêu điểm của đèn flash, không khỏi có chút không thích ứng.
Quý Tĩnh Hàm theo đó đến họp báo, trên má phải của cô ta vẫn còn dấu tay rõ ràng.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Trừng Trừng, ánh mắt Quý Tĩnh Hàm lóe lên chút chán ghét.
Cô ta đi ngang qua Hạ Trừng Trừng, dùng thanh âm lượng chỉ có Hạ Trừng Trừng có thể nghe được nói:
"Hạ Trừng Trừng, đừng tưởng rằng cô xin lỗi thì tôi liền tha thứ cho cô, lần này tôi nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!"
Nói xong, Quý Tĩnh Hàm lập tức chuyển sang bộ dáng tiểu bạch hoa, ủy khuất đi về phía chỗ ngồi của mình.
Nhưng mà chưa đi được hai bước thì cánh tay bị một bàn tay kéo lấy!
Quý Tĩnh Hàm quay đầu lại bất ngờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hạ Trừng Trừng.
"Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi?"
Hạ Trừng Trừng nhướng mày nhìn Quý Tĩnh Hàm, trong ánh mắt mang theo vài phần chơi đùa.
Quý Tĩnh Hàm muốn rút cánh tay ra nhưng không biết tại sao lực tay của Hạ Trừng Trừng rất mạnh, cô không thể nào tránh thoát.
Hạ Trừng trừng thản nhiên cười.
"Chỉ sợ không dễ dàng như vậy!"
Một giây sau, cô không khỏi không nói một lời giơ tay kia lên, hung hăng tát vào má trái còn nguyên vẹn của Quý Tĩnh Hàm!