Cố Đình Chu cảm thấy buồn cười khi nhìn cô gái nhỏ chạy trối chết, khóe miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười như đang suy tư, đúng là càng ngày càng thú vị.
Trọng sinh thật sự có thể khiến con người ta thay đổi nhiều như vậy ư?
Sở dĩ anh dậy nấu cơm là bởi vì đây là lần đầu tiên anh biết nuôi một đứa trẻ lại phiền toái như vậy. Tối hôm qua, dường như cứ cách ba đến bốn tiếng là cô lại bị Nhị Bảo đánh thức một lần, sau đó cô phải dậy bón sửa rồi đổi tã cho thằng bé, lại dỗ nó ngủ, cứ như vậy.
Ở kiếp trước, thời điểm gặp Đại Bảo khi quay về thăm người thân lần đầu tiên, thằng bé đã hơn một tuổi, Nhị Bảo cũng vậy, lần đầu tiên anh gặp Nhị Bảo, thằng bé cũng hơn một tuổi.
Cho nên Cố Đình Chu chưa bao giờ biết việc chăm sóc một đứa trẻ lại phiền toái như vậy, đây mới chỉ là một đêm, thử hỏi mấy trăm cái ngày đêm thì sẽ thế nào.
Bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, có lẽ anh nên cố gắng đối xử tốt với họ một chút sẽ ổn hơn.
Lý Thanh Vận nấu một nồi cháo ngô, nửa gạo nửa ngô, đặc sệt thơm thơm.
Món ăn kèm gồm rau trộn dưa leo và một nồi màn thầu bột mì hấp và sủi cảo chưng.
Có đến mười mấy cái màn thầu bột mì trắng chưng để cho hai người Giang Phàm mang theo ăn trên đường, đừng coi thường mười mấy cái màn thầu trắng này, đây chính là màn thầu bột mì trắng nguyên chất. Ở cái thời đại mà mọi người đều ăn ngũ cốc nguyên hạt thì màn thầu bột mì trắng chính là món tốt để tiếp đãi khách.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT