Mẹ Cố lúc này mới gật đầu đồng ý, chuyện gia đình nên phân chia rõ ràng cũng tốt, nhưng nếu là lòng hiếu thảo của con trai và con dâu lại là chuyện khác.
Bà nghĩ một lúc, bảo Lý Thanh Vận lấy kéo, hai tay bà thoăn thoắt, từ hai tấm vải cắt ra kích thước vừa đủ để may áo bông.
“Hai tấm vải này khá lớn, chúng ta chỉ may một bộ, không cần nhiều như vậy đâu.” Mẹ Cố vui vẻ gấp những tấm vải đã cắt đặt sang một bên, rồi gấp gọn tấm không cần đưa cho Lý Thanh Vận cất đi.
“Mẹ về hỏi chị dâu con xem con bé có đồng ý không đã, những tấm vải này cứ để ở đây đi, lát nữa mẹ quay lại lấy.”
Mẹ Cố làm việc rất dứt khoát, nhanh nhẹn, nói xong rồi đi luôn.
Lý Thanh Vận ấn tượng khá tốt với bà, nên gọi bà lại và lấy hai cái bánh bao thịt lớn ở trong giỏ trên bàn đưa cho bà.
“Buổi sáng con đi công xã mua được, hơi nguội rồi, mẹ hâm nóng rồi ăn nhé.”
“Các con ăn đi, bọn ta già rồi, có cái gì chưa từng ăn qua đâu, để cho Đại Bảo ăn.” Mẹ Cố từ chối.
“Bà nội, bà cầm lấy đi, cháu đã ăn rồi, bánh bao thịt ngon lắm, ngon “nuốt lưỡi” luôn, cháu không lừa bà đâu, bà và ông cũng nếm thử đi.”
Bình thường khi thằng bé đói ông bà đều nhường phần ăn của mình cho nó, nên Đại Bảo cũng muốn ông bà ông bà nếm thử bánh bao thịt ngon.
“Đại Bảo đã nói như vậy rồi, mẹ cứ cầm lấy đi.” Lý Thanh Vận cũng không biết phải làm sao khuyên bà.
Cuối cùng, mẹ Cố cũng nhận.
Sau khi bà đi, Lý Thanh Vận xoa xoa đầu Đại Bảo nói: “Đại Bảo, hôm nay con làm rất tốt, mẹ rất tự hào về con, ông bà đối xử tốt với chúng ta, chúng ta nên hiếu kính với họ.”
“Mẹ, con biết rồi, sau này Đại Bảo cũng sẽ hiếu kính với mẹ, đợi con lớn lên sẽ kiếm được nhiều tiền, mua cho mẹ vải đẹp để may quần áo.” Tay Đại Bảo vẽ một vòng tròn lớn, dáng vẻ đáng yêu của thằng bé khiến Lý Thanh Vận bật cười.
Mẹ Cố ôm hai cái bánh bao thịt lớn về nhà, trong lòng bà vẫn cảm thấy như đang mơ.
May quần áo cho con, mua giày và tất, cho hai người già vải để may quần áo, còn không tiếc mà cho họ hai cái bánh bao thịt lớn, đây còn là Lý Chiêu Đệ sao?
Về đến nhà, bà hâm nóng bánh bao rồi mang vào phòng nói chuyện với đương gia, cha Cố cũng không tin, nhưng đàn ông trời sinh phản ứng chậm, chỉ nghĩ rằng sau khi cô làm mẹ nên dần dần thay đổi.
“Ồ, một ngày mua bánh bao thịt, lại mua cả vải, trong thôn chắc không có ai biết tiêu tiền hơn con bé này, tuy lời của Liễu Thúy Hoa khó nghe, nhưng cũng có lý, cho dù thằng hai kiếm được nhiều tiền thế nào cũng không nên tiêu hoang như vậy, sau này hai đứa trẻ lớn lên phải làm sao đây.” Mẹ Cố thở dài, phàn nàn.
“Được rồi, như này chẳng phải tốt hơn trước kia sao, ít nhất còn biết nghĩ cho con, bà đừng phàn nàn nữa, cứ tiêu tiền đi, miễn là chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ là được. Còn về tiền, hai vợ chồng già chúng ta vẫn còn sức để làm việc, dành dụm cho Đại Bảo và Nhị Bảo, còn có số tiền mà trước đây thằng hai gửi về nữa cũng chẳng động đến mấy, hơn nữa thằng hai là một đứa biết tính toán, bà không cần phải lo nhiều vậy đâu.” Cha Cố khuyên nhủ.
“Cũng đúng.” Mẹ Cố suy nghĩ lại rồi thôi, vui vẻ chia bánh bao thịt với chồng.
Hai người mỗi người một cái bánh bao nhân thịt, đúng như lời Đại Bảo nói, ngon “nuốt lưỡi”.
Đã nhiều năm rồi chưa ăn cái bánh bao nào ngon như vậy.
Họ không nghĩ đến việc chia cho bọn trẻ, dù sao đây là thứ không dễ chia, lại còn là do nhà thằng hai hiếu kính.
Mẹ Cố nói với con dâu cả về chuyện may quần áo, ban đầu cô ta không tin, sợ sẽ làm cho nhà thằng hai không công, nhưng thấy mẹ chồng vô cùng vui vẻ, còn nói nhà thằng hai thay đổi nhiều rồi, cuối cùng cô vẫn đồng ý giúp đỡ.
Nếu có thể tiết kiệm được ít vải để may áo khoác cho hai đứa con gái cũng tốt. Thời đại này, mỗi người chỉ có vài thước phiếu vải mỗi năm, dù cô có tích góp thế nào thì cuối năm cũng không thể may cho con một bộ quần áo mới.