Lý Thanh Vận suy nghĩ một chút nói: “Chị Trần, hay là chị bán cho tôi đi, vừa lúc tôi cũng đang cần.”

Hai mắt chị Trần lập tức sáng rực lên, ngượng ngùng dùng tạp dề lau tay, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Lý, cô cũng đừng vì giúp tôi mà để mình chịu thiệt, cô mua mớ bánh bao này về làm gì?”

“Chuyện này thì chị không cần phải lo, tôi tự có cách của mình mà.” Lý Thanh Vận gật gù đắc ý giấu diếm.

“Tôi đi ăn cơm móng heo trước, chị hấp nóng rồi đóng gói mớ bánh bao này lại cho tôi trước đi, tôi ăn cơm xong sẽ đến liền.”

“Cô cứ yên tâm, từ sáng đến giờ chị luôn dùng nước nóng giữ ấm, bánh bao còn nóng hổi. Không khác gì vừa mới ra lò cả.” Chị Trần tìm mấy cái thùng xốp, cẩn thận đóng gói, bỏ vào hộp trước, sau đó lại bỏ vào trong thùng xốp giữ nhiệt.

Lý Thanh Vận ăn cơm móng heo xong, bên phía chị ấy cũng đã đóng gói xong, chị Trần nhiệt tình khiêng lên xe máy điện, cột chắc lại giúp cô.

“Chị Trần, đây là một nghìn năm, chị đếm lại đi.” Lý Thanh Vận nghĩ trên người cô còn có một ít tiền mặt cho nên xài trước.

Chị Trần cầm tiền, đếm ra năm trăm đồng nhét lại vào trong tay Lý Thanh Vận.

“Cô đã giúp chị Trần như thế rồi, không lẽ chị còn đi kiếm lời của cô sao, dù sao thì cái thằng khốn nạn kia đã trả cho chị năm trăm đồng tiền cọc rồi, cô trả một nghìn nữa là được, cả hai chúng ta đều không lỗ vốn.” Chị Trần cười sảng khoái nói.

Lý Thanh Vận cũng không ngượng ngùng, hào phóng cầm lấy, lái xe điện rời đi.

Thật ra cô cũng chỉ là đột nhiên nảy ra ý định mua năm trăm cái bánh bao này mà thôi. Nghĩ lỡ như có lúc nào đó không tiện nấu nướng, trực tiếp ăn một cái bánh bao nóng hổi cũng rất tiện và tốt, dù sao không gian cũng có thể giữ nhiệt.

Việc này cũng nhắc nhở cô còn có thể mua một ít thức ăn nóng để sẵn trong không gian, lúc nào cần thì có thể trực tiếp ăn.

Lý Thanh Vận thu năm trăm cái bánh bao này vào không gian xong, lại nhanh chóng chạy đến chợ bán tạp hóa ở khu phố cũ, chợ này đã mở rất nhiều năm rồi, khá cũ kỹ, đồ bán ra cũng đều là đồ khá cũ, kiểu dáng đơn giản quê mùa, thanh thiếu niên thời nay đều không thích, đa phần chỉ có người già và trung niên đến.

Vì sao cô lại quyết định đến nơi này mua đồ, chính là vì cô nghĩ nếu xuyên đến những năm bảy mươi tám mươi thì chuẩn bị một ít đồ đạc phù hợp với thời đại đó chắc chắn là không sai được.

Lý Thanh Vận vừa đi vừa nhìn, thấy cái gì thích hợp thì mua cái đó, cuối cùng mua mấy cái đèn pin kiểu cũ, lại thêm một hộp pin, còn mua được hai chiếc xe đạp giả cao cấp, một chiếc hiệu Vĩnh Cửu, một chiếc hiệu Phượng Hoàng, chủ tiệm còn khoác lác nói mức độ giống lên đến chín mươi chín phần trăm.

Đồng hồ giả cô cũng không tha, mỗi một thương hiệu đều mua một ít, tổng cộng mua hai mươi cái đồng hồ, mười cái đồng hồ quả quýt.

Mấy năm nay cô cũng không phải đọc tiểu thuyết uổng phí, lỡ như kinh tế khó khăn, đồng hồ chính là hàng khan hiếm, bán là có thể đổi tiền, tốt hơn mấy thứ khác rất nhiều.

Thậm chí cô còn tìm được hai cái bếp lò kiểu cũ và hai cái chảo sắt, lẩu đất cũng một bộ, còn mua một bộ chén đĩa rất có cảm giác niên đại.

Bình nước giữ nhiệt cô cũng mua hai cái, còn có chậu tráng men, cái bô, tách trà in chữ ‘lao đông là vinh quang nhất’ giàu cảm giác niên đại.

Đi đến cuối cùng, không ngờ còn thấy có người bán drap giường in hình hoa cực to, đây chính là kiểu mà bà nội thích nhất, cô còn nhớ lúc còn nhỏ bà nội thích một cái drap giường in hình hoa to, nói đó là sính lễ mà ông nội để dành tiền mua cho bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play