Nói đến cùng vẫn là do bản thân quá yếu đuối, từ trước đến nay quyền chủ động trong cuộc hôn nhân này đều không nằm trong tay của mình, mặc kệ thế nào, người cúi đầu xin lỗi vĩnh viễn là anh ta.
Cho nên lần này anh ta không hề làm giống những gì cha Khâu mong đợi, ăn nói khép nép nói đây đều là lỗi của mình, để hai ông bà già bọn họ yên tâm, bản thân nhất định sẽ dỗ dành Khâu Thục Hà về nhà.
Ngược lại, anh rất nghiêm túc cha Khâu mẹ Khâu: "Cha mẹ, mấy năm nay hai cha mẹ đã nhọc lòng lo lắng chuyện của hai bọn họ, con rất biết ơn. Những gì con nói ngày hôm qua không phải là lời nói khi tức giận, con thực sự không thể chung sống với Thục Hà được nữa."
Mẹ Khâu nóng nảy, bà ta đã quen với việc Trần Kiến Bằng ăn nói khép nép, thật cẩn thận, đột nhiên thấy anh ta trở nên kiên cường, bà ta có loại cảm giác không khống chế được anh ta.
"Con đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là không sống chung được nữa? Thục Hà nhà chúng ta có chỗ nào có lỗi với con? Con bé lớn lên xinh đẹp, lại là trụ cột của đoàn công văn, quá dư sức xứng với con rồi. Con đừng quên, dựa vào ai con mới có thể thăng chức!"
Luôn là như vậy, cha Khâu diễn vai người tốt, mẹ Khâu xướng bài ca cũ, một người nói lời khó nghe, một người làm người điều giải.
Mục đích cuối cùng chính là khiến anh ta thỏa hiệp, ngoan ngoãn nghe lời.
"Đúng, dựa vào sự trợ giúp của cha mẹ nên con mới được thăng chức, nhưng cha à, cha đặt tay lên ngực tự hỏi xem, Trần Kiến Bằng con dựa vào bản thân, trong vòng năm năm có thể thăng lên chức phó tiểu đoàn trưởng không? Một cái chức phó tiểu đoàn trưởng có đáng giá để cha mẹ treo trên miệng nhắc mãi suốt năm năm không? Mấy năm nay con đối xử với Thục Hà thế nào, trong lòng cha mẹ đều hiểu rõ. Cô ấy không biết nấu ăn hay giặt giũ, mỗi ngày con đều dậy sớm nấu cơm sẵn cho cô ấy mới ra ngoài, buổi tối cũng về nhà sớm để nấu cơm cho cô ấy, việc trong nhà cô ấy chưa từng phải động đến bao giờ. Khoản tiền trợ cấp của con, ngoại trừ gửi về cho cha mẹ, phần còn lại đều giao toàn bộ cho cô ấy bảo quản, bản thân không giữ dù chỉ một xu, nhưng như vậy cũng không nhận được một nụ cười từ cô ấy. Thường xuyên khi về nhà sau một ngày vất vả, điều con nhìn thấy chính là dáng vẻ trong nhà hiện tại mà cha mẹ nhìn thấy đây, một đống lộn xộn, chỉ có thể bắt đầu thu dọn từ đầu. Người khác ngoài mặt khen ngợi nhà con có nhà ngoại chống lưng, nhưng sau lưng cười nhạo con dựa hơi nhà vợ. Những điều này con đều có thể nhận, nhưng đến cả một đứa con mà Khâu Thục Hà cũng không chịu sinh cho con, con thật sự không có cách nào tiếp nhận một gia đình dị dạng như vậy."
Cha Khâu thấy người thành thật này thế mà lại muốn đập nồi dìm thuyền, trong lòng cũng luống cuống, nếu như con gái thật sự ly hôn, sẽ thật sự không dễ dàng tìm được mái ấm mới, thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh của cô ta ở bên ngoài, trong lòng người làm cha mẹ như bọn họ hiểu rõ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT