Kết quả là những thứ có thể ăn đều bị mẹ chồng của cô ta khoá lại hết.
Cô ta chỉ có thể chịu đựng.
Không có cơm ăn thì không có sữa, không có sữa thì đứa bé khóc. Tiếng khóc của đứa bé nhỏ giống như tiếng mèo kêu vậy, nhỏ đến mức cô ta cũng chỉ có thể khóc theo.
Thật sự rất uất ức, cô ta lớn như vậy rồi mà còn chưa từng chịu đựng qua nỗi tủi thân như vậy.
Lúc còn ở nhà mẹ đẻ, dù có chuyện gì xảy ra che mẹ cũng đều cho con cái ăn no trước. Đây là lần đầu tiên mà cô ta biết cản giác đói bụng là như thế nào.
Vì thế, nhìn thấy Điền Mỹ Tuyết đưa khoai lang khô tới, cô ta cũng không quan tâm thứ này khó nhai như thế nào cả, cô ta cứ lần lượt nhét nó vào trong miệng mới cảm giác có chút thức ăn ở trong bụng.
“Bọn họ không cho em ăn cơm sao?” Điền Mỹ Tuyết không ngờ một Cố Đình Hoa luôn luôn kiêu ngạo lại biến thành dáng vẻ như vậy.
Điều này khiến cô ta nhớ tới cái năm Tiểu Nghị được sinh ra, lúc đó giống như cô ta bây giờ, mỗi ngày đều ăn không đủ no, lại vừa lo lắng con mình không có đủ sữa để uống, đứa bé cứ khóc ê ê a a suốt ngày.
Lần đầu tiên làm mẹ không biết cách chăm sóc con, đứa bé khóc thì bản thân cũng khóc theo.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT