Đương nhiên, cuối cùng Lý Thanh Vận cũng không tịch thu kho tiền nhỏ của thằng bé, suy cho cùng, ý thức quản lý tài sản của trẻ nhỏ cần được bồi dưỡng từ nhỏ, như vậy mới có thể kích thích sự chủ quan chủ động của chúng.
Sau khi lớn lên mới không coi tiền tài như rác rưởi hoặc là keo kiệt bủn xỉn, chủ trương nhất quán của cô chính là, chỗ nên tiêu tiền thì không thể tiết kiệm, chỗ không nên tiêu thì một cắc bạc cũng không được tiêu bậy.
Lâu lắm rồi không ăn cá hầm cải chua, nếm thử quá ngạc nhiên, dưa chua chính mình ngâm ăn quá ngon, vừa giòn vừa chua, ngon miệng.
Hai mẹ con mỗi người ăn xong hai bát cơm tẻ, đến cả nước canh cũng được ăn sạch sẽ.
Nhân dịp mừng năm mới, Lý Thanh Vận cũng bắt đầu cho Nhị Bảo ăn thịt thô, đặc biệt lọc bỏ xương cá, băm nhỏ một miếng thịt cá nhỏ, hấp cho chín rồi nghiền nhuyễn với cháo cho Nhị Bảo ăn, cậu bé vừa nếm được miếng đầu tiên, đôi mắt đều sáng lên, gấp không chờ nổi bắt lấy cái muỗng trong tay Lý Thanh Vận, giống như muốn nói, mẹ ơi, nhanh lên, con muốn nữa.
Đứa nhỏ Nhị Bảo này, đúng là không khiến người ta hao tâm trong việc ăn uống, có gì ăn nấy, rất dễ nuôi.
Đương nhiên, trẻ con ở thời đại này đều rất dễ nuôi, dù sao thì thứ có thể ăn được thật sự không nhiều lắm, có thể giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi.
Buổi chiều, nhờ Đại Bảo dẫn Nhị Bảo chơi ở nhà, Lý Thanh Vận cũng mang theo bánh nhân đậu chính mình làm và một ít đồ ăn vặt, đặc biệt đi thăm một số gia đình trong thôn để chúc tết, nhà cha Cố mẹ Cố và nhà Trình Kiệt khẳng định không thể thiếu, còn có nhà mấy thím có quan hệ tốt, nhà của đại đội trưởng.
Đều chỉ ở lại hàn huyên vài câu rồi đi, mọi người đều biết trong nhà cô còn có hai đứa con nhỏ cần chăm sóc, cũng không ép cô ở lại.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play