Sau khi phụ giúp dọn dẹp vệ sinh, Đại Ni và Nhị Ni quay về nhà.
Lý Thanh Vận cũng không giữ hai cô bé lại.
Nhìn theo bóng lưng hai đứa nhỏ bước ra khỏi cổng, mẹ Cố thở dài rồi nói: "Hôm nay cũng nhờ con thính tay, bằng không mẹ cũng không biết hai đứa nhỏ sẽ chờ ngoài cửa bao lâu, lỡ như bị cảm lạnh thì không tốt chút nào. Có một người mẹ không đàng hoàng thật sự là nỗi khổ của bọn chúng, nghe nói cô ta vì muốn có con trai mà uống thuốc bắc mỗi ngày, cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi. Chuyện này cha con cũng có lỗi, chính câu nói của ông ấy ngày hôm đó đã làm hai vợ chồng bọn họ bị đả kích."
Mỗi người đều có số mệnh riêng, thứ gì được định sẵn là của mình thì sẽ có, nếu không thì đừng nên cưỡng cầu. Lý Thanh Vận cũng không biết nên đánh giá hai vợ chồng bọn họ thế nào mới đúng.
Nhất là Nghiêm Thục Phân, chỉ vì một bữa ăn, cô ta lại bắt hai đứa bé ra khỏi nhà vào lúc thời tiết lạnh lẽo như thế mà không hề lộ lâng bọn chúng gặp bất trắc gì. Cũng may cô ta còn biết xấu hổ, không đi theo con mình tới ăn chực, bằng không với tính cách của Lý Thanh Vận, cô chỉ có thể nhẫn tâm đuổi cả ba người đi.
"Thím à, nhà mọi người tách nhau ra mà sống cũng tốt, nếu cứ ở chung với nhau thì sẽ không được thoải mái như bây giờ." Thu Cúc cảm thán
"Đúng vậy, từ lúc cho bọn chúng ra riêng, cuộc sống của hai người bọn thím thoải mái hơn nhiều, ngay cả thịt cũng được ăn nhiều hơn mấy miếng. Trước đây, vì phía dưới còn xoa con cháu nên cái gì cũng luyến tiếc không dám ăn, cuộc sống như bây giờ mới gọi là hưởng phúc." Mẹ Cố nói thật lòng.
Đó cũng là sự thật.
Bọn họ đang cười nói bỗng nhiên thím Lý lại kêu cửa: "Vợ Đình Chú, cha mẹ cháu ở đây đúng không?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT