Dưới sự chỉ huy của Điền Mỹ Tuyết, hai người đi tới nhà của bí thư chi bộ thôn.
“Bí thư chi bộ, cứu tôi với.” Mẹ Trần vừa vào nhà của bí thư chi bộ thôn, bà ta lập tức giống như người đã tìm được phao cứu sinh mà trốn ở sau lưng bí thư chi bộ.
Điền Mỹ Tuyết dí dao phay hoành ở trên cổ của mình, hai hàng nước mắt chảy xuống, vẻ mặt quyết tuyệt nói: “Chú, cháu thật sự không còn con đường sống nữa nên mới tới đây cầu xin chú.”
Nói xong, cô ta than thở khóc lóc kể lại sự việc mẹ Trần ép buộc cô ta phải dọn ra khỏi nhà ở trong khoảng thời gian này.
Sau khi bí thư chi bộ và người trong nhà nghe xong, bọn họ đều cảm thấy cách làm của mẹ Trần thật sự quá đáng, đồng cảm với Điền Mỹ Tuyết.
Mẹ Trần chột dạ nói: “Vốn dĩ đó chính là căn nhà mà tôi xây cho con trai mình, là nhà của tôi. Hiện tại, con trai của tôi mất rồi, tôi thu hồi lại căn nhà thì làm sao nào. Sau này, nếu cô ta tái giá, căn nhà của tôi phải làm sao bây giờ?”
Thật ra, bí thư chi bộ đã nghe qua chuyện này từ lâu, chỉ là ông ta không muốn quản chuyện không hay của bọn họ nên mới giả vờ không biết. Ai lại muốn vô duyên vô cớ làm chuyện mất lòng người như thế đâu.
Nhưng mà hiện tại Điền Mỹ Tuyết đã làm tới vậy. Nếu ông ta không đứng ra giải quyết và có người mất mạng thì đây chính là lỗi của ông ta.
Vì thế, ông ta chỉ có thể dùng lời lẽ tử tế để khuyên bảo: “Nhà họ Trần, con trai của bà mất rồi, nhưng cháu trai vẫn là cháu của bà. Dù sao thì bà cũng phải cho quả phụ và đứa trẻ mồ côi bọn họ một con đường sống. Tôi ở đây làm chứng cho mọi người. Căn nhà sẽ cho hai mẹ con bọn họ ở tạm. Nếu sau này vợ của Trần Dũng tái giá, không thể tự giải quyết được căn nhà này, cần phải để lại căn nhà cho Trần Nghị. Mọi người thấy như vậy được chưa?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play