Sau đó cô leo lên chiếc xe máy điện của mình, bắt đầu quá trình mua sắm, trạm thứ nhất cô đến chính là khu mua bán sỉ thực phẩm lớn nhất ở vùng này.
Tuy rằng cô là người phương bắc, rất thích ăn mì, nhưng sau khi học đại học ở phương nam vài năm rồi, bị hoàn cảnh phương nam ảnh hưởng, hiện tại cô lại càng thích ăn cơm với đồ ăn hơn, cho nên gạo, bột mì và các loại mì, đậu khác đương nhiên không thể thiếu.
Cô đi đến cửa hàng bán sỉ lớn nhất ở nơi này, bà chủ nhiệt tình cho cô xem hàng, Lý Thanh Vận hỏi thăm giá cả xong, trực tiếp báo cho bà chủ biết cô muốn mua năm nghìn cân gạo Ngũ Thường, ba nghìn cân bột mì, năm trăm cân bột mì pha sẵn, năm trăm cân bột mô, ba trăm cân bột mì nguyên chất, bột mì đen và bột mì soba thì mỗi loại hai trăm cân, hai trăm cân mì sợi, các loại mì khác cũng mua một ít, còn có các loại đậu mỗi loại cũng mua một trăm cân.
Món chính coi như vậy là đủ.
Bà chủ nghe cô báo số lượng này, trực tiếp sợ ngây người, cô gái này chỉ chạy một chiếc xe điện, ăn mặc cũng bình thường, vậy mà lại là một khách hàng lớn.
Bà ấy còn sợ Lý Thanh Vận chỉ đang trêu chọc mình, thử thăm dò hỏi cô mua nhiều gạo và mì như thế làm gì, Lý Thanh Vận nói cô là nhân viên mua sắm bếp núc cho công ty lớn mới lấp liếm được chuyện này.
Bà chủ lấy giấy bút ra ghi lại yêu cầu của Lý Thanh Vận, vừa viết vừa báo giá.
Lý Thanh Vận thấy trong cửa hàng còn bán đủ loại dầu, đi qua đó chỉ vào đống dầu nói: “Dầu phộng, dầu bắp và dầu quả trám mỗi loại một trăm lít, dầu đậu nành, dầu hỗn hợp và dầu hạt cải mỗi loại ba trăm lít.”
Đến khu gia vị, mua hai trăm túi muối, một trăm túi đường, năm mươi túi đường phèn, một trăm túi đường đỏ, ba mươi bình mật ong, năm mươi lít xì dầu, hai mươi lít nước tương, ba mươi lít giấm, hai mươi lít dầu hào, các loại hương liệu như ớt, hoa tiêu cũng mua một đống.
Cuối cùng bà chủ lấy máy tính ra gõ lạch cạch lạch cạch một lúc, đưa ra giá cả, tổng cộng năm vạn ba nghìn bảy trăm năm mươi đồng.
Lý Thanh Vận tính nhẩm đại khái một chút, cũng xấp xỉ cái giá này, năm nghìn cân gạo Ngũ Thường tốt nhất cũng là gần hai vạn, hơn ba nghìn cân bột mì cũng gần một vạn, hơn một nghìn hai trăm cân các loại dầu cũng phải một vạn sáu đến một vạn bảy, cô còn chưa tính đến các loại mì, đậu và gia vị nữa đó.
Nhưng mà căn cứ vào định luật đi mua hàng không trả giá thì không phải là người mua tốt, cô cũng muốn trả giá một chút.
“Bà chủ, chị xem tôi mua một lần nhiều như thế, cũng coi như khách hàng lớn rồi đúng không, chị cho tôi cái giá tốt một chút, sau này tôi lại đến chỗ chị mua.” Lý Thanh Vận mặt dày cười nói.
“Em gái, cô cũng là người phương bắc đúng không, nghe giọng của cô thì tôi và cô cũng coi như nửa người đồng hương rồi, vậy coi như tôi làm tròn số cho cô ha, năm vạn chẵn, lần sau lại đến mua hàng của tôi nữa nha.”
“Giảm thêm tí nữa đi, chị gái, mua đắt quá lãnh đạo sẽ xử đẹp tôi đó.”
“Không bớt được nữa đâu, em gái à, thế này đi, tôi lại tặng cô một túi bột khoai lang, một túi bột nếp, toàn là túi một trăm cân không đó, nhiều lắm rồi, được không?”
Lý Thanh Vận cũng cảm thấy như thế là được rồi, cũng phải chừa cho người ta một ít lợi nhuận, thấy bà chủ này cũng là người thành thật, cô đặt cọc hai vạn trước, để lại vị trí kho hàng, hẹn trước một tiếng sau giao hàng đến nơi cô sẽ thanh toán luôn ba vạn còn lại.
Lý Thanh Vận trả tiền xong đau lòng muốn chết, tiền gì mà xài nhoáng cái đã hết, cô còn chưa kịp mua cái gì thì đã hết gần một phần ba tiền rồi.
Xử lý xong món chính, cô lại đi đến khu bán sỉ các loại thịt, các loại thịt như gà vịt cá, dê bò heo đương nhiên đều phải mua, nhưng lại không thể mua chung ở một cửa hàng như gạo và mì, rất phiền phức.
Lý Thanh Vận chạy đến sáu cửa hàng khác nhau, lần lượt đặt hàng ba mươi con gà, ba mươi con vịt, ba mươi con cá khác nhau, năm mươi cân thịt bò, hai cái chân dê, thịt heo thì cô đặt luôn hai con, còn mua thêm ba mươi cân tôm đông lạnh.
Cô phát huy toàn bộ bản lĩnh lưỡi xán hoa sen của mình, cuối cùng tổng cộng tốn hết chín nghìn.
Bởi vì mua lương thực tốn quá nhiều tiền, số tiền còn lại còn phải làm chuyện khác, cho nên cô tạm thời chỉ có thể mua bao nhiêu đây.
Lúc nãy khi mua tôm cô có đi ngang qua khu bán hải sản, cô rất muốn đi vào mua một ít hải sản để dành, nhưng mà suy xét đến vấn đề kinh tế căng thẳng, tạm thời vẫn gác qua một bên, nếu sau đó cô còn dư tiền thì lại tính tiếp.
Ở những năm bảy mươi tám mươi, trứng gà cũng là hàng khan hiếm, phải mua để dành nhiều một ít, không gian có thể giữ tươi, cũng không sợ hỏng.
Cô đặt một nghìn trứng gà, năm trăm trứng vịt và ba trăm trứng ngỗng, tổng cộng hơn ba nghìn, cô trả giá một lúc, cuối cùng chỉ tốn ba nghìn chẵn.
Đi ngang qua khu trái cây, cô vung tay lên, đặt một trăm cân táo một trăm cân lê, năm mươi cân đào, năm mươi cân cherry, vải cũng mua một trăm cân, lại thêm hai mươi cân xoài, hai trăm cân ốc cam, một trăm cân cam, hai mươi trái dưa hấu, năm mươi cân bánh quả hồng, một trăm cân nho.
Túi tiền của cô lại mất đi bốn nghìn đồng.