Ban đầu mẹ chồng còn tận tình khuyên bảo cô ấy, bảo cô ấy đừng đưa tiền cho nhà mẹ đẻ nữa, sau này con cái còn nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, cần cù tiết kiệm mới là điều đúng đắn, nhưng cô ấy không những không chịu nghe, còn oán giận người khác, dần dần bà ấy cũng không muốn đến nữa.

Chỉ là không nỡ cho đứa cháu trai cả của mình, thường thường gặp được Đại Bảo là dẫn thằng bé về nhà ăn cơm một bữa, thấy cháu trai ngoan ngoãn của mình bữa đói bữa no thì lại càng đau lòng, nhưng lại chẳng biết làm thế nào với Lý Chiêu Đệ.

Mắng cũng mắng rồi, nói cũng nói rồi, bản thân không chịu nghe thì cũng chẳng còn cách nào, mặc dù biết cô ấy vẫn đưa tiền cho nhà mẹ đẻ, nhưng lại không dám bảo Cố Đình Chu ngừng gửi tiền cho cô ấy, mỗi tháng gửi mười đồng cô ấy đã nuôi con thành thế này, gửi ít đi nữa thì có khi đứa con đang sống sờ sờ cũng bị cô ấy làm cho chết đói mất.

Thật ra Lý Chiêu Đệ cũng không muốn gửi tiền về mỗi tháng cho cha mẹ tham lam của mình, nhưng một mặt, đây là lời cam kết lúc trước của cô ấy, một mặt thì từ trước đến nay, ở nhà mẹ đẻ cô ấy luôn ở thế yếu, bị cha Lý mẹ Lý đè ép bóc lột, cô ấy không thể sinh ra suy nghĩ phản kháng, nhảy sông cũng chính là lần dũng cảm đầu tiên trong đời cô ấy.

Hiện giờ hai em gái của cô ấy cũng đã được gả đi, có gương của cô ấy ở phía trước, bọn họ cũng coi như đã cẩn thận, mặc dù cũng là vì nhắm đến sính lễ, nhưng ít nhất cũng không gả cho một kẻ ngốc.

Lý Thanh Vận cũng không biết nên đánh giá cô ấy như thế nào, chỉ lo nghĩ cho lợi ích của bản thân cũng là thật, chết lặng không còn cảm xúc cũng là thật, nhưng cô ấy cũng có nỗi khổ trong lòng mà.

"Mẹ, mẹ có mệt không, để con tới giúp mẹ nhé."

Cố Yến Lễ là một tên nhóc nhạy cảm, thằng bé rõ ràng cảm nhận được mẹ có chút khác thường, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng thằng bé lại cảm thấy hôm nay mẹ thật là dịu dàng.

Cho nên thằng bé cũng dũng cảm hơn ngày thường một chút, chủ động lên tiếng giúp đỡ mẹ.

Bình thường khi mẹ bận rộn, thằng bé đều run sợ trong lòng, sợ bị ăn đòn.

Lý Thanh Vận vốn định bảo thằng bé đi tìm bạn bè chơi đi, dù sao thì thằng bé lớn đến tuổi này cũng là lúc thích nghịch ngợm, lời nói vừa mới đến đầu môi đã nhớ ra trước đây, mỗi lần thằng bé ra ngoài đều bị những bạn bè khác gạt ra ngoài và nhục mạ, dần dần cũng không thích ra ngoài nữa.

Đến cùng nguyên nhân vẫn là từ Lý Chiêu Đệ, hành động từ hôn??? của cô ấy, còn cả việc lấy tiền của nhà chồng đưa cho nhà mẹ đẻ, khiến người trong thôn tránh mặt cô ấy, lời đồn đại cũng quá nhiều, ảnh hưởng đến cả con mình.

Cơm thì phải ăn từng miếng, đi đường thì phải đi từng bước.

Chắc chắn Lý Thanh Vận sẽ không để bản thân ở mãi trong hoàn cảnh lúng túng thế này.

"Vậy con cầm đầu này đi."

Lý Thanh Vận đưa một đầu quần áo cho Đại Bảo, mình thì nắm một đầu khác, ra sức vặn, nước trong quần áo cũng rào rào chảy xuống, Đại Bảo cảm thấy chơi thật là vui, cũng bắt đầu ra sức, nước chảy ra văng lên người hơi lành lạnh, vô cùng thoải mái.

Hai mẹ con dùng cách thức như thế vặn khô hết cả một chậu quần áo, rồi cùng nhau đi phơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play