Hai người gần như cãi nhau đến mức trở mặt rùm beng.
Cảnh tượng đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Đủ rồi, Cố Đình Hoa, anh hỏi lại em một lần cuối cùng, em nghĩ như thế nào?” Cố Đình Chu nghiêm túc nghiêm mặt hỏi.
“Em có thể nghĩ như thế nào? Em chỉ có một con đường đi đến tối tăm. Anh hai, anh giúp em với, anh đi nói với Tôn Chí Cường, hôm nay không phải anh cố ý, chỉ là quá tức giận, bảo anh ta chữa khỏi vết thương thì tới đón em. Em không thể ly dị, không thể để cho người khác chế giễu, anh giúp em với. Đây đều do người phụ nữ kia, chắc chắn là cô ta quyến rũ Tôn Chí Cường, anh kiếm người trừng trị cô ta một vố, đuổi cô ta ra khỏi trường tiểu học công xã, Tôn Chí Cường vẫn sẽ có thể sống yên ổn với em. Em không thể ly dị, thật sự không thể.” Cố Đình Hoa vừa khóc vừa nói, như thể tê liệt, ngã trên mặt đất, giống như người điên dại.
Nhìn vừa đáng thương vừa thảm hại.
Cố Đình Chu nhìn cô em gái vừa ngốc vừa bướng, lắc đầu, tự mình tìm đường chết thì ai cũng không cứu được.
“Anh sẽ không đi tìm Tôn Chí Cường, cũng không giúp em làm chuyện hoang đường như thế. Trong ấn tượng của anh, em vẫn luôn là người yêu ghét rõ ràng, trí dũng vô song, có lẽ là rời đi quá lâu, bây giờ anh hai đã hoàn toàn không nhận ra em rồi. Sau này em tự mình giải quyết cho tốt, suy cho cùng con người luôn phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
Cố Đình Chu nói với Cố Đình Hoa xong thì nói với cha Cố, mẹ Cố: “Sau này, bất cứ chuyện gì liên quan tới Cố Đình Hoa đều không liên quan đến con, không cần nói cho con, hôm nay coi như con lo việc bao đồng.”
“Thằng hai... Con đừng như vậy... Em gái của con chỉ là đau lòng quá, trong phút chốc nói không biết lựa lời.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT