“Ồ, đúng rồi, con trai, thế mà con lại học được cách sử dụng thành ngữ, không làm mà ngồi hưởng, cha của con dạy con à?” Lý Thanh Vận không ngờ rằng cậu lại hiểu câu nói này như vậy hiểu được, giải thích cũng không tồi.
“Con nói rất đúng, không thể bởi vì nghèo thì cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên được. Những người thiện lương và chăm chỉ làm việc xứng đáng để chúng ta giúp đỡ họ. Giữa người thân với nhau cũng giống như vậy, không thể xem sự giúp đỡ và lòng tốt của người khác đối với mình là chuyện hiển nhiên được. Chúng ta phải sử dụng lòng tốt của mình ở đúng chỗ. Vì sao mẹ lại không muốn giúp đỡ ông ngoại, bà ngoại và cậu của con, bởi vì bọn họ ham ăn biếng làm, không có chí tiến thủ. Nếu giúp bọn họ một lần, bọn họ sẽ không cảm ơn mình mà ngược lại sẽ trách mình vì sao lại không giúp bọn họ mãi mãi. Mẹ giúp dì hai của con, dì ấy cũng không hề yên tâm thoải mái chấp nhận, ngược lại dì ấy không ngừng giúp mẹ làm việc, muốn báo báo mẹ. Rõ ràng là dì ấy có thể sống thoải mái ở lại nhà của chúng ta, nhưng để tránh gây thêm phiền toái cho chúng ta nên dì ấy mới quay về nhà mẹ đẻ. Mẹ tặng cho anh Nhị Ngưu của con mấy cái bánh nhân đậu, anh ấy kiên trì muốn trả lại hạt thông cho chúng ta. Trước kia, ông bà thường xuyên chăm sóc con và cho con ăn uống, cho nên hiện tại nhà ta có làm món nào ngon, mẹ đều sẽ đem qua một phần cho bọn họ, bày tỏ tấm lòng của chúng ta. Sự quen biết giữa người với người có đôi khi cũng phải có qua có lại, chứ không phải cứ cho đi một cách mù quáng. Cho dù là người nhà hay là bạn bè đều phải đáp lại một cách lịch sự. Như vậy, tình cảm mới có thể bền lâu. Ngoài trừ một loại quan hệ không cần báo đáp, đó chính là tình yêu thương của cha mẹ dành cho con. Chúng ta không cần con báo đáp, chỉ cần con khỏe mạnh hạnh phúc trưởng thành, đó chính là sự báo đáp tốt nhất rồi.”
Từ việc giúp đỡ người khác nói đến cách đối nhân xử thế với người khác, cô đã nói rất nhiều và cũng không hy vọng xa vời là hiện tại thằng bé có thể hoàn toàn hiểu hết được. Tóm lại, việc dạy dỗ trẻ con chính là không ngừng nói đi nói lại mãi cho nó nghe. Mãi cho đến một ngày nào đó, thằng bé đang trải qua tình huống tương tự và có thể không thầy dạy cũng hiểu được.
“Thanh Vận à, em cũng rất biết cách dạy trẻ con đó. Chị nghe được mà còn mê mẩn đây này. Những đạo lý mà em nói đều rất đúng. Mỗi lần chị muốn giảng những đạo lý này cho Mao Đầu nghe nhưng chị lại không biết nên nói như thế nào. Rõ ràng là trong lòng mình hiểu rõ nhưng lại nói không ra.” Chị dâu Thu Cúc khen ngợi cô.
“Không có đâu, em nào biết cách dạy dỗ trẻ con như anh cả Trình đâu. Em chỉ là nghĩ đến đâu nói đến đó mà thôi.”
Trình Kiệt thật sự rất giỏi việc giao tiếp, có lẽ bởi vì anh ấy là thầy giáo thường xuyên giao tiếp với trẻ con.
Trong sách có viết rằng anh ấy nói cái gì thì hai đứa nhỏ đều nghe nấy, nhưng chuyện này không dễ dàng, cần phải có sức thu hút và khả năng giao tiếp với người khác.
“Anh cả Trình của em nói chuyện cứ văn văn vẻ vẻ. Chị nghe không hiểu, huống chi Tiểu Mao Đầu, mỗi lần đem nhân khí không được. Chị thấy vẫn là em nói xuôi tai, em nói bằng cách dễ hiểu. Chị vừa nghe là hiểu được ngay, nói quá có đạo lý.”
“Mẹ nuôi thật lợi hại.” Mao Đầu cũng reo lên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play