Lý Thanh Vận cũng không thất vọng, cô cổ vũ nói: “Hái được nhiều nấm phỉ như vậy. Không tồi nha, em thích ăn món này nhất. Tối nay, chúng ta xào một chút nấm phỉ với tương ăn với cơm nhé.”
Cố Đình Chu lộ ra một nụ cười sâu xa, anh xoay người đóng cửa lớn lại.
“Người đàn ông của em đích thân ra trận, nào có việc đi về tay không, tự em tới đây xem đi.” Anh thả sọt xuống, anh lấy nấm phỉ ở trên mặt ra cho vào cái ki phơi nắng.
Trên mặt chỉ có một lớp nấm phủ hơi mỏng, chỉ thấy phía dưới sọt là một đống thú hoang nằm ngang dọc tứ tung, có gà rừng, thỏ hoang và chim cu gáy.
“Anh đào bốn cái bẫy, mỗi cái bẫy đều bắt được một con thú, có một cái thậm chí còn bắt được hai con thỏ nữa. Tuy nhiên, đáng tiếc là những con thỏ này đều đã chết.
Nếu buổi sáng anh mà đi lấy thì chắc hẳn là chúng vẫn còn thở. Hôm nay, anh đến muộn vì trì hoãn. Tuy nhiên, cũng không ảnh hưởng với việc chúng ta ăn thịt cả. Đợi lát nữa, anh sẽ xử lý chúng. Tối nay, chúng ăn thịt thỏ nhé.
Trên đường đi, anh đụng phải mấy con gà rừng và chim cu gáy gì đó, cũng thuận tay bắt luôn.”
“Oa, sao anh lợi hại quá vậy?” Lý Thanh Vận nhìn thấy con mồi ở trong sọt với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô không hề bủn xỉn mà khích lệ người đàn ông.
“Cha ơi, cha có thể dạy cho con không? Con cũng muốn đi săn.” Đại Bảo đã thay xong quần áo và đi ra ngoài, hai mắt của thằng bé tỏa sáng nhìn cái sọt đầy ắp con mồi. Thằng bé thích ăn thịt nhất. Nếu tự mình thằng bé có thể đi săn, vậy thì sau này thằng bé sẽ không thiếu thịt ăn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT