Lý Thanh Vận tìm và đi vào một con đường ít người đi, vì con đường đi nhiều thì đồ trên núi bị hái hết sạch rồi, cũng không tiện cho cô sử dụng không gian để gian lận.
Cầm một khúc cây trong tay, chỗ nào cỏ mọc um tùm thì gõ một cái, khi đường không bằng phẳng thì xem như cây trượng, sử dụng rất thuận tiện.
Rất nhanh, Lý Thanh Vận đã tìm thấy một mảnh núi có cây nho chưa bị ai hái quả.
Nho rừng rất là chua, đa phần là dùng để ủ rượu, so với nho được trồng trọt thì nhỏ hơn rất nhiều, dây nhỏ cũng có thể ăn được, khi chín vị chua chua, còn có rất nhiều dây nhỏ rơi khắp trên đất vì chín muồi.
Lý Thanh Vận lấy một cây kéo từ không gian ra dùng để thu hoạch, rất nhanh đã thu hoạch xong nho rừng chín muồi, hái đầy ắp hai gùi rồi để vào không gian.
Vừa đi cô vừa dùng lưỡi liềm để lại ký hiệu, cũng không phải là sợ lạc đường.
Dựa núi thì ăn thức ăn của núi, dựa biển thì ăn hải sản.
Vật liệu trong núi cao rất phong phú, đồ có thể ăn được cũng rất nhiều, được sống ở phương Bắc là điều hạnh phúc, chỉ cần mùa thu cần mẫn một chút, mùa đông sẽ không sợ đói chết.
Trên đường đi Lý Thanh Vận lại tiếp tục hái Sơn Nữ và Sơn Đinh Tử.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT