U Thải trịnh trọng gật đầu, từ đáy lòng mà cảm thấy hào hứng. Mỗi lần hút xong nước phân bón, hắn đều tưởng tượng đến việc lấy nước về 1 ít ( chém ó đọc không hiểu khúc này).
Hằng ngày, hắn mang theo một ly nước, và mọi người trong phòng bệnh Tô An đã quen mắt với cái ly nước này.
Cuối cùng, U Thải có khuôn mặt trắng sáng, sắc thái yên tĩnh, thường thì mặc áo sơ mi trắng và quần jean, tạo dáng vẻ trầm tĩnh. Trên tay hắn cầm một ly nước màu vàng nhạt, thực sự không phù hợp với khí chất nghiêm trang của mình.
Thế nhưng, sau vài ngày chung sống, Tô An bắt đầu cảm thấy chiếc ly nước đó thực ra rất phù hợp với U Thải, vì nó có chút ngốc nghếch.
Loại ngốc nghếch này hiếm gặp, vừa nghiêm túc vừa thành thật, nhưng lại không thể hiểu được nên toát lên vẻ thực sự nghiêm túc, khiến Tô An muốn bật cười.
Chẳng hạn như khi U Thải đột nhiên nói với Tô An rằng không cần gọi điện thoại mà cứ nắm cửa sổ bồn hoa lá cây, và rằng đầu bồn hoa cửa sổ rất đau.
Khi nói những lời này, mặt hắn nhăn lại như cái bát, như thể bản thân cũng cảm thấy khó chịu vì bồn hoa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT