Đúng lúc ấy, Thái tử đến biệt viện.

Ngài nhìn ta chăm chú.

Ta hành lễ xong, liền nhìn lại ngài: "Điện hạ, ta có gì không ổn sao?"

"Nửa bên mặt nào của nàng bị hủy dung? Ta thật không nhận ra, chẳng lẽ ta bị mù rồi?" Ngài trêu chọc.

Ta: "..."

"Thẩm Vận."

"Có thần."

"Nàng có một gương mặt vô cùng xinh đẹp." Ngài nói: "Dù có bị hủy nửa bên, cũng đủ để kinh diễm thế nhân."

Ta khẽ cười: "Đa tạ điện hạ, ngài rất biết cách an ủi người khác."

"Ta chỉ muốn an ủi mình nàng." Ngài đáp.

Khi tin tức về việc ca ca ta - Thẩm Trạm, phá tan triều đình Bắc Nhung và c.h.é.m c.h.ế.t Thiền Vu của Bắc Nhung được truyền về kinh thành, nó lại một lần nữa gây ra chấn động lớn.

"Trước đây ai bảo Thẩm tiểu Tướng quân thua trận, bị áp giải về kinh để xử trảm?"

Mấy người kể chuyện trong quán trà, vốn do nhà họ Trần sắp xếp, bỗng dưng biến mất không dấu vết.

Tin đồn đã xoay chiều.

"Phủ Đường Quốc Công nghe tin Thẩm tiểu Tướng quân thua trận liền vội vàng từ hôn với muội muội của hắn. Giờ có lẽ họ đang hối hận đến tái mặt rồi."

"Thật là quá thực dụng, trách sao phủ Quốc Công càng ngày càng suy yếu."

"Nhiều gia tộc đã không còn qua lại với nhà Trưởng Tôn nữa."

Mọi người vừa bàn luận về ca ca ta, vừa châm chọc Trưởng Tôn gia.

Quả thật, phủ Đường Quốc Công lúc này bị bao trùm bởi một không khí u ám.

Trưởng Tôn phu nhân tức đến mức thở không nổi. Kiều Uyển Nhiên ra sức khuyên giải, nhưng liền bị bà ta tát hai cái.

"Lúc từ hôn, ngươi cũng ở đó thêm mắm thêm muối." Trưởng Tôn phu nhân trách móc cháu gái mình.

Trưởng Tôn Thao thì giận đến mặt mày tái mét.

"Chúng ta đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi." Hắn nghiến răng nói.

Trưởng Tôn phu nhân đáp: "Nếu con có thể chiếm được cảm tình của Nam Chiếu Quận chúa, chúng ta vẫn có thể lấy lại danh dự."

Trưởng Tôn Thao đến biệt viện tìm gặp ta.

Ta chẳng buồn đối phó, sai người từ chối hắn.

Hắn vẫn không chịu rời đi.

Khi ta ra ngoài, hắn chặn trước cửa, cung kính hành lễ: "Quận chúa, ta có đôi lời muốn thưa với nàng."

Ta khẽ vén rèm xe.

Trong mắt hắn, sự ngưỡng mộ đầy vẻ tục tằn, không hề giống ánh mắt trong sáng của Thái tử hay đệ đệ của Trần Dung.

Ta kìm nén cảm xúc, hỏi: "Thế tử gia có chuyện gì sao?"

"Quận chúa, mẫu thân ta muốn mời người tới phủ làm khách." Trưởng Tôn Thao mỉm cười.

Hắn có hàm răng rất đều và đẹp, khi cười trông thật cuốn hút, nhưng ánh mắt hèn hạ đó phối với nụ cười lại càng khiến hắn trông phong lưu mà đáng khinh.

Một kẻ đẹp mã nhưng nhân cách thối nát, một người chẳng liên quan gì đến ta.

"Thế tử gia, ta không thân thiết với quý phủ, không dám làm phiền." Ta đáp.

Trưởng Tôn Thao giữ lấy xe ngựa: "Quận chúa, liệu chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không? Ta có vài lời muốn nói với người."

"Nhưng ta không rảnh. Hôm nay Thẩm tiểu Tướng quân vào kinh, đang dâng tù binh tại Nam Dương môn, ta muốn đến xem." Ta nói.

Lời nói của ta đ.â.m trúng chỗ đau của hắn, sắc mặt hắn thoáng biến đổi.

"Chẳng có gì đáng xem cả. Thẩm gia vốn dĩ chỉ là một dòng họ thấp kém! Quận chúa có lẽ không biết, Thẩm gia từng là nô bộc, thời Tiên Đế còn là Thái tử, Thẩm gia chỉ là kẻ giữ ngựa cho ngài.”

“Sau khi Tiên Đế lên ngôi, vì cảm động trước tình xưa nghĩa cũ mới nâng đỡ Thẩm gia mà thôi..."

Nghe đến đây, ta bước xuống xe ngựa, tát mạnh vào mặt Trưởng Tôn Thao.

Hắn choáng váng vì bị đánh.

"Thẩm gia ta từ Thẩm lão Tướng quân, đã có bảy người đàn ông hy sinh trên chiến trường. Sự yên bình và phú quý của các người có được là nhờ công lao của Thẩm gia." Ta lạnh lùng nói.

Tổ phụ ta, phụ thân ta cùng năm người huynh đệ của ông đều đã bỏ mạng tại biên cương.

Hiện tại ca ca ta cũng đang liều mình nơi sa trường.

Dù xuất thân của tổ phụ ta không cao, nhưng quân công của ông là đổi bằng m.á.u trên chiến trường, chứ không phải do Tiên Đế ban phát.

Hắn có thể sỉ nhục ta, nhưng không được xúc phạm đến liệt tổ liệt tông của ta.

Mãi lâu sau, ta mới kìm nén được cơn giận và rời đi, tiến thẳng đến Nam Dương môn.

Ca ca ta ngồi trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt. Da huynh ấy sạm đen, bị gió rét phương Bắc mài giũa đến sần sùi.

Ngày xưa huynh ấy thường véo má ta và nói: "Thẩm Vận, ta còn trắng hơn muội!"

Ngày xưa, huynh ấy thích chơi chọi gà, cưỡi ngựa, nghịch ngợm suốt ngày, hay mua mấy món đồ chơi lạ lẫm ở chợ để tặng ta.

Ngày xưa, huynh ấy không chịu học võ, càng không muốn ra chiến trường. Huynh ấy thích mặc trường bào đỏ thẫm, là chàng thiếu niên phong lưu nhất bên cầu Ngũ Lăng.

Nhưng rồi phụ thân đã c.h.ế.t.

Người con trai cuối cùng của tổ phụ ta cũng c.h.ế.t.

Ca ca là người đàn ông duy nhất còn lại của Thẩm gia.

Huynh ấy cởi bỏ y phục lụa là, khoác lên mình bộ áo giáp và theo chân các thuộc hạ của phụ thân đến vùng biên ải khắc nghiệt.

Đã sáu năm trôi qua, mưa gió đã rèn giũa huynh ấy thành một thanh kiếm sắc bén. Huynh ấy không còn vẻ đẹp lãng tử ngày xưa, mà trở nên sạm đen, lạnh lùng, cứng cỏi như sắt thép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play