Đám cưới được chọn sẽ tổ chức vào đầu mùa thu, ngày 9 tháng 9, quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Biệt thự tổ chức hôn lễ của Cố Thanh Sương được chọn ở Quan Sơn Ngự Phủ, nơi Hạ Tuy Trầm ở trước khi kết hôn. Sáng sớm, khi cô còn đang ôm Tiểu Lý Nhi mềm mại ngủ say trên giường thì bị đội trang điểm chuyên nghiệp kéo dậy.
May mắn là, làm nữ minh tinh vốn đã quen với việc tạo hình ba bốn tiếng đồng hồ. Bầu trời ngoài cửa sổ vừa hửng sáng, không khí còn hơi se lạnh, cô ngồi trước bàn trang điểm, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa đỏ, uống nửa tách cà phê nóng để nâng cao tinh thần, thợ trang điểm bên cạnh không khỏi cảm thán thốt lên: “Tôi đã làm trong ngành này 20 năm rồi, Thanh Sương, cô thực sự là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy… “
Đêm qua Cố Thanh Sương ngủ sớm, làn da căng mọng và trắng mịn, không cần trang điểm quá nhiều, cũng không thấy một khuyết điểm nào.
Đường nét khuôn mặt cô rất tinh xảo, thần thái thì khỏi phải bàn.
Sau khi trang điểm xong, cô dâu trông rất rạng rỡ và tươi tắn.
Thợ trang điểm khen ngợi cả tiếng đồng hồ, đến khi Giang Điểm Huỳnh bưng hai bát bánh trôi vào phòng, không nhịn được cười: “Bảo bối nhà chúng ta từ nhỏ đã xinh đẹp rồi, hôm nay càng nhìn càng thấy xinh, xem ra đêm tân hôn người nào đó không thể kiểm soát được rồi.”
Tâm trạng Cố Thanh Sương đang vui vẻ nên tùy ý để họ trêu chọc, nhận lấy bát sứ trắng ăn gì đó để lót bụng.
Còn Giang Điểm Huỳnh bước tới giường lớn, ôm lấy cực cưng đang gối đầu trên chiếc gối lớn màu trắng nhìn mẹ trang điểm, cũng đút cho bé ăn một chút.
“Cậu ăn chưa?
“Chưa … tớ có hơi buồn nôn.”
Cố Thanh Sương vừa mới cắn một miếng bánh trôi mềm mại, nghe thấy câu này liền nhướng mi lên nhìn một cái, sau đó nói: “Điểm Điểm, không phải cậu có rồi đấy chứ?”
Giang Điểm Huỳnh tiếp tục cười với cô: “Ừm, mới được một tháng.”
Cố Thanh Sương ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa không trang điểm nữa, ho khan hai tiếng, nhanh chóng cầm ly cà phê bên cạnh lên uống cạn, lại hỏi: “Trình Thù biết không?”
“Tớ vẫn chưa nói với anh ấy … Chờ đến khi đám cưới của cậu kết thúc rồi nói sau.”
Giang Điểm Huỳnh chỉ mới phát hiện ra hai ngày trước, với tính cách của cô phải rất vất vả mới nhịn được không công bố với mọi người, tất cả đều là vì muốn có thể chơi tận hứng trong hôn lễ của Cố Thanh Sương, nếu không, bị người đàn ông nào đó biết được, sợ rằng hoạt động tự do của cô sẽ bị hạn chế ngay tại chỗ.
Không ngờ Cố Thanh Sương nghe vậy liền đặt bát sứ trắng xuống, đứng dậy đi vào phòng quần áo lấy ra một đôi giày bệt, bảo cô ấy thay vào: “Tại sao cậu không nói trước cho tớ biết?”
“Mới một tháng, cũng không phải sắp sinh.”
Giang Điểm Huỳnh không muốn thay giày cao gót, nhưng dưới sự đe dọa của cô dâu, cô chỉ có thể tuân theo sự sắp xếp: “Điểm Điểm, nếu cậu không đổi giày, tớ sẽ gọi cho Trình Thù ngay bây giờ và để anh ấy sát sao cậu 24/24 luôn.”
Chuyện này có gì khác với việc vào tù đâu, Giang Điểm Huỳnh không khỏi hối hận vì đã quá nhanh mồm nhanh miệng nói sớm.
Nhưng mang thai là chuyện vui, ngoài việc không khiến cô ấy mệt mỏi, Cố Thanh Sương chân thành chúc phúc cho cô ấy: “Chờ sau này khi cậu tổ chức hôn lễ, Tiểu Lý Nhi nhà tớ vừa vặn có thể làm hoa đồng rồi.”
Hoa đồng trong đám cưới của Cố Thanh Sương là con gái của Tạ Lan Thâm và Khương Nại, đứa trẻ còn lại là Dụ Gia Phan, hai “tiểu gia hỏa” này cũng trạc tuổi nhau nên rất hợp.
Cô dâu trang điểm xong, cũng đã hơn 10 giờ sáng.
Đứng trước tấm gương rộng rãi cao từ trần đến sàn, Cố Thanh Sương lặng lẽ nhìn mình đang mặc chiếc váy cưới màu trắng, cô chợt nhớ ra một tuần trước, chiếc váy cưới cô chọn không phải là cái này, mà là đồ gia truyền của Phó Uyển Uyển đưa cho, là kiểu mũ phượng áo choàng phong cách truyền thống của Trung Quốc.
Đêm đó, khi đứng trước gương đội chiếc mũ phượng diễm lệ đó, Cố Thanh Sương lại nhìn khuôn mặt giống hệt Phó Uyển Uyển của mình, trong lòng rất rối bời, cho đến khi Hạ Tuy Trầm bước vào phòng giang tay ra ôm cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Cố Thanh Sương vẫn đang nhìn hình ảnh phản chiếu của tấm gương, một lúc sau, đầu ngón tay chạm vào tấm gương lạnh lẽo, tự vẽ theo đường nét của chính mình.
Đôi môi ửng hồng của cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười rạng rỡ, chậm rãi quay người lại, khóe mắt hơi đỏ nhìn Hạ Tuy Trầm: “Em không muốn mặc cái này nữa … Anh, trong ngày cưới em muốn mặc bộ váy cưới do chính tay anh thiết kế.”
Hạ Tuy Trầm không hỏi cô thêm nữa mà ôm cô dâu xinh đẹp của mình trao cho cô một nụ hôn dịu dàng chưa từng có trước gương.
–
Khi hôn lễ bắt đầu, Cố Thanh Sương đã từ chối các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông, mời riêng mười phóng viên giải trí truyền thông đã theo dõi cô trong nhiều năm tham gia, thậm chí còn đặt riêng cho họ một bàn, điều này quả thực khiến cho nhóm phóng viên thụ sủng nhược kinh*.
Thụ sủng nhược kinh*: Được sủng ái mà lo sợ
Trước đây, khi lén chụp ảnh đám cưới của các ngôi sao nữ, họ đều ngồi xổm trong góc, đây là lần đầu tiên được đãi ngộ như thế này.
“Mà này, anh có mang theo tiền mừng không?”
“…… Mang rồi, chút tấm lòng nho nhỏ này vẫn phải có, tôi dùng danh tiếng trong giới của mình thề sau này ai dám bôi đen Cố Thanh Sương, tôi sẽ là người đầu tiên phản đối, đây là nữ minh tinh lưu lượng bình dân trăm năm khó gặp đi? “
“Đợi lát nữa tôi sẽ chụp nữ thần đẹp một chút, phải chụp lại nhan sắc tuyệt mỹ này.”
“Mà này, cái bàn bên cạnh chúng ta… Tại sao lại có nhiều hòa thượng ngồi ở chỗ này, nhìn có chút quen mắt, đây không phải là từ chùa Nam Minh sao???”
“Lần trước trên mạng, Cố Thanh Sương đích thân nói rằng cô ấy và Hạ Tuy Trầm đính ước ở chùa Nam Minh, vì vậy những vị sư này xem như là nhân chứng của tình yêu của họ, mau chụp một tấm đi.”
“Còn có bàn bên cạnh bàn đó nữa, tại sao lại có một người phụ nữ và một đứa trẻ ngồi ở đó?”
…
Chiếc bàn được mấy phóng viên giải trí nghi hoặc kia là Phó Uyển Uyển đang ngồi, bà không bảo Cố Thanh Sương sắp xếp ngồi bàn chủ chính, mà chọn một chỗ gần với lễ đài, ánh sáng không rõ khiến nhiều người không quá chú ý.
Mà Phó Uyển Uyển đang ôm Tiểu Lý Nhi, có lẽ do cách một thế hệ mà bà rất ôn nhu đút cho bé ăn.
Tiểu Lý Nhi cũng thích bà ngoại của mình, thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay chạm vào mặt bà, giống như thường ngày sờ sờ mẹ mình, tò mò tại sao họ đều đẹp như vậy, đôi mắt to tròn đen láy nhìn cực kỳ mềm mại.
Khi Phó Uyển Uyển nhìn thấy đứa bé này, lúc đầu bà ấy có chút sững sờ, rất giống với Cố Thanh Sương khi còn nhỏ.
Tính cách rất yên tĩnh không sợ người lạ, không giống như Cố Thanh Sương thích ồn ào từ nhỏ.
Ngay từ khi hôn lễ bắt đầu, Phó Uyển Uyển đã ở trong trạng thái ở ẩn, nhưng khách đến tham dự đều không nhận ra thiếu vắng người quan trọng này, nguyên nhân rất đơn giản, Thẩm Dục mang theo Thẩm Tinh Độ đến đây.
Thẩm Dục vừa ra tay là đã ném một chiếc du thuyền tư nhân trị giá 130 triệu, tặng nó cho Cố Thanh Sương như một món quà tân hôn, một thân mặc tây trang màu xanh ngọc nổi bật với chiếc nơ đen, cứ như vậy toàn bộ hành trình đều đứng bên cạnh Hạ Tuy Trầm, rất khó để không thu hút sự chú ý.
Ông ấy không xưng là ông chủ công ty của Cố Thanh Sương, mà khi gặp người liền nói mình là cha dượng.
Mà chức cha dượng cũ này, đánh chết ông cũng không nhắc đến.
Bố vợ thực sự Cố Văn Hàn cũng đến dự đám cưới, ông thay mặt gia đình họ Cố nhưng không có chỗ cho ông trên bàn chính của đám cưới, khi tổ chức, ông chỉ có thể ngồi ở một góc nhỏ và nhìn thấy Thẩm Dục như một con bướm sặc sỡ nghênh ngang rêu rao khắp nơi.
Cố Văn Hàn bị tức giận mà suýt lên cơn huyết áp, ngay lập tức bị bạn của Hạ Tuy Trầm giữ lại.
Giọng nói Trình Thù rõ ràng, thái độ không làm người khác khó chịu: “Cố tổng, Hạ Tuy Trầm đã dành hai năm để chuẩn bị một đám cưới hoành tráng cho em dâu. Hôm nay là ngày trọng đại của họ, nếu ai đó náo loạn …Tôi sợ rằng mọi người khó có thể gánh được hậu quả.”
Những lời này, chỉ thiếu điều nói thẳng với Cố Văn Hàn rằng để ông tham gia hôn lễ là đã là phá lệ lắm rồi, đừng làm trò quỷ, nếu ông làm đám cưới rối tung lên thì xem xem Hạ Tuy Trầm có còn nhận bố vợ chính quy này của hay không.
Dù sao, có rất nhiều người muốn xếp hàng muốn làm cha vợ, có thể thay thế bất cứ lúc nào.
Cố Văn Hàn tức giận bị những lời này đè nén trở về nên chỉ có thể tiếp tục trốn trong góc, trên khán đài Chử Tam Nghiên thay thế vị trí của người cha, dắt Cố Thanh Sương mặc váy cưới màu trắng, từng bước một đến trước mặt Hạ Tuy Trầm.
Tiếng ồn ào và những lời chúc tụng xung quanh trở nên hư ảo, phảng phất như thế giới này chỉ tồn tại hai người bọn họ.
Cố Thanh Sương không muốn rơi nước mắt, nhưng lông mi của cô đã bị nước mắt làm mờ đi nhiều lần, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của Hạ Tuy Trầm, mà anh, đôi mắt thâm sâu được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ lặng lẽ phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của cô.
“… Em có thích đám cưới mà anh tổ chức cho em không?”
“Rất thích.”
Khi người đàn ông cúi đầu tiến lại gần, Cố Thanh Sương gần như thì thầm trên đôi môi mỏng của anh, mọi người có mặt trên khán đài chứng kiến, âm thanh hơi run rẩy, chỉ nói những lời âu yếm cho Hạ Tuy Trầm nghe: “Chính là thích anh đó.”
Giây tiếp theo.
Trong lúc người chứng hôn nói Hạ Tuy Trầm có thể hôn cô dâu của mình, anh đã nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, hôn cô một cách thành kính.
Tất cả tình cảm được chôn sâu trong nụ hôn này, môi răng quấn quýt.
…
Cảnh hôn trên sân khấu được phóng viên chụp lại ở góc nghiêng hoàn hảo.
Tối đó #Cố Thanh Sương tổ chức hôn lễ#, Ông chủ đã ở ẩn của Hạ thị chi 600 triệu để tổ chức đám cưới cổ tích thế kỷ cho vợ yêu#, #Váy cưới của Hạ Tuy Trầm đều nhanh chóng leo lên top 5 hot search, được toàn mạng chuyển tiếp thảo luận điên cuồng.
“Cứu mạng vớiii… Đám cưới cổ tích thế kỷ!! Đây là anh trai thần tiên gì vậy!”
“Cố Thanh Sương lần đầu tiên mặc váy cưới trước công chúng, vóc dáng quá chuẩn. Ai bảo rằng cô ấy tăng cân khi nghỉ ngơi dưỡng sức? Da thịt này đều nảy nở đúng chỗ, hâm mộ đến khóc.”
“Quả nhiên những người có giá trị nhan sắc cao ôm hôn chính là cảnh đẹp ý vui mà. Tôi đã chụp ảnh màn hình, tôi phải dùng nó làm màn hình nền điện thoại di động, mỗi ngày đều phải ngắm cái nhan sắc này nha!”
“… Chỉ có tôi là người duy nhất phát hiện ra rằng Thẩm Dục ở độ tuổi này còn ăn mặc lòe loẹt đi theo chú rể suốt thời gian tổ chức hôn lễ sao? Bảy trong số chín bức ảnh cưới được chính thức công bố có thể thấy người đàn ông này luôn cầm một chiếc cốc trong tay đứng bên cạnh Hạ Tuy Trầm.”
“Mẹ nó, ai có thể nói với Thẩm Dục rằng ông đã cướp ánh đèn sân khấu của chú rể không, màu xanh ngọc không hợp với hình tượng cứng cỏi của ông ấy đâu!”
“Hahahaha, tôi nhìn thấy bức ảnh Thẩm Tinh Độ đang trợn mắt nhìn bố ruột của mình, đỉnh lưu đang rất ghét bỏ đó nha.”
“Chờ đã … tại sao tôi lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy tím đang ngồi trên chiếc bàn không có ai kia?”
Khi cư dân mạng chú ý đến sự tồn tại của Phó Uyển Uyển, đám cưới đã kết thúc, toàn bộ thức ăn của bàn tiệc trống không kia cũng bị người phục vụ dọn đi. Như muốn xóa sạch mọi dấu vết về Phó Uyển Uyển, không còn tồn tại nữa.
Bà ấy ôm Tiểu Lý Nhi đang ngủ say trên tay đứng trong thang máy đi xuống, bà vừa mở cửa bước ra đã thấy Thẩm Dục đang đứng bên ngoài, định châm một điếu thuốc để trấn tĩnh lại, nhưng không ngờ, ông lại thấy Phó Uyển Uyển xuất hiện trước mặt.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Dục là dập tắt điếu thuốc, khuôn mặt cứng rắn bị ánh đèn vàng mờ mờ làm mờ đi, nhưng có thể thấy rõ nụ cười đắc ý của ông: “Còn chưa đến phần cô dâu kính rượu đâu, bà đã về sớm vậy sao?”
Kể từ khi Phó Uyển Uyển bí mật ly hôn với ông, bà luôn tỏ thái độ lạnh lùng, không muốn dính líu gì nữa.
Sau nhiều năm như vậy, Thẩm Dục càng làm càng vắt óc để lấy lòng bà, dáng người cao lớn cúi thấp hơn một chút: “Tối nay vẫn ở Quan Sơn Ngự Phủ chứ? Tôi lái xe đưa bà đi.”
Sau khi nói vài câu, Phó Uyển Uyển cuối cùng cũng bình tĩnh nói: “Ông đã uống rượu rồi.”
“Tôi không uống, tôi không uống.” Khi nói những lời này Thẩm Dục có chút khoe khoang: “Tôi cầm chén rượu giả, bên trong không phải rượu mà là Coca.”
Đối phó với mọi người bằng một ly Coca… Chiêu này được Thẩm Dục học hỏi từ nghệ sĩ nam của công ty.
Phó Uyển Uyển đứng tại chỗ ôm Tiểu Lý Nhi mà không nói lời nào, dựa vào kinh nghiệm liếm cẩu nhiều năm của Thẩm Dục, ông lập tức hiểu rằng đây là đồng ý cho ông ta một cơ hội xun xoe, vì thế mời bà di chuyển, chiếc xe ở gần cửa thang máy, cách đây không xa.
Sau khi lên xe.
Trong lòng Thẩm Dục biết mình chỉ còn bốn mươi phút nữa, ánh mắt lướt qua Phó Uyển Uyển đang ngồi ở phía sau, nhìn thấy khuôn mặt bà nghiêng đi, cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, mái tóc đen được cuộn lên tao nhã, chỉ có thể nhìn thấy vài sợi rủ xuống, tựa như hô hấp ông nặng nề một chút sẽ quấy rầy mỹ nhân này.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, nhan sắc của Phó Uyển Uyển vẫn chưa bao giờ phai nhạt, y như xưa.
Thẩm Dục cân nhắc năm sáu phút, lúc chủ động nhường đường cho xe cộ, ông bình tĩnh giảm tốc độ, chủ động cùng bà hồi tưởng: “Bà đã không ở Tứ Thành nhiều năm rồi nhỉ? Nhớ khi chúng ta vừa kết hôn …… bà sống ở đây hơn một năm, thỉnh thoảng sẽ bị dị ứng da, vì vậy phải đeo khẩu trang khi ra ngoài.”
“Thẩm Dục.”
“Có.”
“Nghe Thanh Sương nói, mấy năm trước ông thích làm mai mối, muốn ghép con gái của tôi với con trai của ông?”
Lời nói nhẹ của Phó Uyển Uyển lập tức khiến lưng Thẩm Dục lạnh toát, đã lâu như vậy rồi, ai ngờ bà lại lôi chuyện cũ ra, ông im lặng một giây, mơ hồ mà nói: “À? Có việc này sao? Bà không nhắc tới. … Tôi cũng quên mất.”
“Xem ra ông thật sự già rồi, hay quên còn thích làm mai cho người khác.”
Khi Phó Uyển Uyển nói câu đầu tiên, luôn có câu thứ hai chờ đợi ở đây.
Thẩm Dục không nói nên lời, rốt cuộc, có ai muốn bị người yêu nói rằng mình đã già, trên đường đi ông trở nên im lặng lạ thường, ngoại trừ thỉnh thoảng Tiểu Lý Nhi mơ màng kêu vài câu, miệng luôn nói: “Muốn bố, bố… Mẹ ở đâu. “
Ngay sau đó, Phó Uyển Uyển dỗ dành bằng một giọng nói ấm áp mềm mại, hoàn toàn thu lại khí thế lạnh lẽo của mình, giống như một người bà ngoại nhân hậu và tốt bụng.
Ngực Thẩm Dục trống rỗng, nghĩ đến đám cưới hoành tráng tối nay của Cố Thanh Sương và người chồng yêu cô cả đời. Lại nghĩ đến hồi đó Phó Uyển Uyển cũng mong được người khác yêu thương, ai ngờ lại gặp Cố Văn Hàn tâm địa gian xảo, mà lỡ lầm cả một đời.
Loại cảm giác này thật kỳ lạ, ông cũng không phải là một người chồng tốt nên không thể cho Phó Uyển Uyển được hạnh phúc mà bà thực sự mong muốn.
Suốt đường tới cổng biệt thự của Quan Sơn Ngự Phủ, trước khi Phó Uyển Uyển chuẩn bị xuống xe, Thẩm Dục đã dùng hai tay nắm chặt vô lăng, những đường gân xanh trên làn da màu lúa mì hiện rõ, hồi lâu sau ông mới trầm giọng nói: “Uyển Uyển … bà có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”
Đôi giày cao gót bên chân trái của Phó Uyển Uyển đã đặt xuống đất, không chuyển động, đôi mắt đẹp của bà nhìn căn biệt thự trong đêm đen.
Mà ở sau lưng bà, giọng nói của Thẩm Dục tiếp tục vang lên: “Ở tuổi của chúng ta, chúng ta không thể trì hoãn nhiều thời gian được nữa. Nếu bà vẫn chưa thể quen với cuộc sống ở Tứ Thành, cuối năm tôi sẽ giao công ty lại cho tiểu tử Thẩm Tinh Độ, ở bên cạnh bà, trở lại thị trấn nhỏ để nuôi ngỗng trắng.”
Bầu không khí trong và ngoài xe như đông cứng lại, sau khi Thẩm Dục nói những lời này liền nhìn chằm chằm vào tay lái, không có dũng khí nhìn ra cửa.
Ông ta rõ ràng là một ông chủ có tiếng trong làng giải trí trong nước, sở hữu một nửa giới giải trí này, nhưng ông hoàn toàn luống cuống khi đối mặt với mối tình đầu của mình khi còn trẻ.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Phó Uyển Uyển đều đều phát ra một cách rất bình thản: “Thẩm Dục, ông biết đấy, tôi sẽ không quay lại lối cũ.”
Đột nhiên cơ sau lưng Thẩm Dục đông cứng lại, qua lớp vải áo sơ mi và bộ vest có thể nhìn thấy phản ứng cảm xúc mãnh liệt của ông, sau khi hít sâu một hơi khí lạnh, ông mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Những gì ông nhìn thấy là bé con được Phó Uyển Uyển ôm trong tay không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
Cái đầu nhỏ của cô bé đang nhô ra khỏi bờ vai mảnh mai của bà ngoại, cô bé mở to đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn Thẩm Dục một cách tò mò ngây thơ.
Một lớn một nhỏ, từ xa nhìn nhau.
Thẩm Dục: “…”
Từ đầu đến cuối Phó Uyển Uyển đều không nhìn lại, bóng dáng xinh đẹp thanh tú chậm rãi đi vào biệt thự, đúng như lời bà nói, không quay về lối cũ.
…….
Đồng thời, khung cảnh đám cưới vẫn diễn ra vô cùng sôi động.
Cố Thanh Sương đã thay một chiếc váy dạ hội màu đỏ lệch vai, vẫn vô cùng kinh diễm động lòng người, cô tựa lưng vào hành lang ngoài đại sảnh, không ngờ một đám cưới lại mệt mỏi như vậy, còn mệt hơn là tham gia tiệc rượu gấp trăm lần.
Thừa dịp lúc đó không có ai, cô kéo Hạ Tuy Trầm ra ngoài để thở, nhẹ nhàng áp trán vào ngực người đàn ông, lấy sức nghỉ ngơi.
“Mẹ đưa Tiểu Lý Nhi trở về Quan Sơn Phủ trước rồi sao?”
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm nhẹ nhàng áp lên thái dương cô, giọng nói pha lẫn mùi rượu rất nhàn nhạt, là một chú rể, không có cách nào tránh được việc bị chuốc rượu, trong ngày vui như vậy, ngày thường mọi người không dám nháo anh, bây giờ tất cả đều xếp hàng đến.
Cố Thanh Sương gật đầu nói: “Đã muộn rồi … Mẹ em sợ Tiểu Lý Nhi sẽ buồn ngủ khóc nháo nên đã đưa con đi trước rồi.”
Vừa dứt lời, cô liền giơ lòng bàn tay lên áp vào trán người đàn ông, dọc theo một đường sờ xuống yết hầu anh, nhiệt độ cơ thể cao đến dọa người, cô có chút đau lòng nói: “Sao anh lại uống nhiều đến người nóng hết lên vậy? Em nhờ Điểm Điểm tìm thuốc giải rượu cho anh nhé? “
“Anh không sao.”
Hạ Tuy Trầm nắm lấy đầu bàn tay của cô và hôn lấy, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên nụ cười không hề che giấu.
Hiếm khi thấy anh cười không kiêng nể gì như vậy, tâm tình Cố Thanh Sương cũng ảnh hưởng theo, lợi dụng hành lang không có người qua lại, cô lén vươn cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh: “Anh….. lấy vợ có vui không?”
Nhìn thấy bộ dáng cô vểnh môi cười tà mị như vậy của cô, Hạ Tuy Trầm nhớ lại những năm tháng ở chùa Nam Minh. Cố Thanh Sương ngồi một mình bên hồ ở sân sau, một bên xé những chiếc màn thầu mà nhà sư đưa cho cô thành từng miếng nhỏ cho con cá chép đỏ nhỏ trong hồ ăn, một bên lẩm bẩm trong miệng:
“Khi nào tớ mới lớn lên đây? Anh trai thần tiên hứa sẽ lấy tớ. Lúc sáng tớ đã nói với anh ấy … Lấy vợ là chuyện rất vui, anh ấy không tin.”
Cố Thanh Sương có rất nhiều câu hỏi, gần như cô cho con cá chép đỏ trong hồ ăn đến trương bụng.
Cuối cùng vẫn là tiểu hòa thượng đến dỗ cô rời đi, nếu không muộn chút nữa trong chùa sẽ có thêm mấy con cá chép chết vì no mất.
Hạ Tuy Trầm thất thần, bên tai lại vang lên tiếng Cố Thanh Sương, cô nói sát bên tai anh: “Làm tân lang… Đêm động phòng hoa chúc sẽ rất vui.”
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quyến rũ này với đôi mắt sâu thẳm, một lúc lâu ánh mắt dần dần trầm xuống, anh cũng hạ thấp giọng: “Chúng ta đi động phòng hoa chúc, nhé? “
Bây giờ?
Cố Thanh Sương quay đầu nhìn về hướng đại sảnh rực rỡ, hơn một nửa khách mời vẫn chưa rời đi.
Cô dâu chú rể được chạy trước sao???
Hạ Tuy Trầm có thể nhìn ra được sự băn khoăn của cô, môi mỏng tràn ra một tiếng nói rất khẽ, như rơi vào đầu trái tim cô: “Nghi thức hôn lễ đã được tổ chức xong rồi, anh trai anh sẽ lo những việc còn lại, không có việc gì quan trọng nữa cả. “
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Cố Thanh Sương là nếu Hạ Tuy Trầm tiếp tục ở lại đám cưới, sợ rằng anh sẽ tiếp tục bị chuốc say mất.
Vì vậy, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, vừa vén váy, vừa kéo cổ tay người đàn ông, chạy vào thang máy để tránh bị bắt gặp.
*
Mười phút sau.
Trong hầm để xe của khách sạn, Hạ Tuy Trầm từ băng ghế sau lấy ra một chiếc váy dài giản dị và khẩu trang như đã chuẩn bị trước rồi, bảo cô thay bộ váy dạ hội màu đỏ bắt mắt này ra.
Cố Thanh Sương trốn trong xe nhanh chóng thay ra, lau sạch lớp trang điểm lộng lẫy trên khuôn mặt, tháo tóc đang búi xuống.
Vừa quay đầu lại, cô thấy Hạ Tuy Trầm đã cởi chiếc áo vest màu trắng ra ném nó vào ghế sau của xe. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu, ngoại trừ mùi rượu còn chưa tan hết, hoàn toàn không thể nhìn ra được đây là chú rể đang chạy trốn trong hôn lễ.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Thanh Sương không khỏi bật cười: “Anh, chúng ta cứ như thế này mà bỏ trốn sao?”
“Anh và em là quan hệ hợp pháp, danh chính ngôn thuận…” Hạ Tuy Trầm sửa lại lời cô, từ khi có danh phận hợp pháp, anh đặc biệt chú ý đến phương diện này, nếu có người dám chất vấn, Cố Thanh Sương hoài nghi không biết liệu anh có lấy ra giấy kết hôn để chứng minh không nữa.
Một lúc sau, Hạ Tuy Trầm không vội lái xe đi mà cởi giày cao gót dưới váy cô.
Các ngón chân trắng nõn của cô đã hơi đỏ lên, nhìn đặc biệt khiến người ta thương xót. Khi anh dùng lòng bàn tay chạm vào làn da lạnh giá của cô, Cố Thanh Sương hơi cong đầu ngón tay lại, trái tim trong lồng ngực cũng chuyển động theo anh, xung quanh như nóng hơn, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cúi đầu của người đàn ông với vẻ trìu mến.
Trong ký ức của cô, dường như không ai đối với cô như một đứa trẻ, xoa ngón chân cho cô.
Hạ Tuy Trầm cũng đã xoa bóp cho Tiểu Lý Nhi khi cô bé vừa chào đời, anh sợ tay chân của con sẽ bị lạnh vào ban đêm, anh sẽ canh ở bên giường vài tiếng đồng hồ, sẽ kiểm tra nhiệt độ. Khi đó Cố Thanh Sương đang nằm trên giường nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy anh thật sự rất biết cách chiều chuộng con gái.
Tâm trạng hôm nay rất khác, cảm giác muốn khóc trên lễ đài hôn lễ lại ập đến, cô hít thật sâu để khống chế, Cố Thanh Sương đợi anh ngẩng đầu lên, liền chủ động hôn anh: “Anh..Em yêu anh.”
Hai người ở trong xe, cứ hôn nhau như vậy, không có chút tình dục nào trong đó, chỉ thuần túy muốn như vậy thôi.
Thật lâu sau, Cố Thanh Sương đặt lòng bàn tay của Hạ Tuy Trầm lên trái tim đang đập nhanh của mình, vì anh mà đập nhanh như vậy: “Anh, hôm nay em là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này … Em thực sự rất, rất hạnh phúc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT