Thân hình cao ráo của Hạ Tuy Trầm đứng trước bàn, ống tay áo được xắn cao lên hai tấc, lộ ra cổ tay mạnh mẽ. Anh chép kinh Phật trên khổ giấy Tuyên Thành*, ngón tay thon dài, gân cốt mạnh mẽ.
*Giấy tuyên thành: một loại giấy dùng để viết thư pháp thời xưa.
Ánh đèn lồng xuyên qua lớp vải bọc bên ngoài, lưu lại một mảnh ôn nhu trên gương mặt anh, lư trầm hương bên cạnh lượn lờ khói trắng, giống như thực sự đã xuất trần.
Bốn bề vô cùng tĩnh lặng.
Bảo vệ đứng ở bên ngoài, không nhịn được mà bắt chuyện bát quái.
“Hôm nay cô Cố bị người khác đưa đi trước mất rồi, khi tôi đến đã chậm mất một bước, cũng không cả kịp nhìn thấy bóng người…..”
Nghiêm Thuật đưa ngón trỏ lên miệng ‘Suỵt’ một tiếng, cố hạ thấp giọng hết sức nói: “Hạ tổng vì để mời vị trưởng bối trăm tuổi kia xuất hiện, đồng ý thay ngài ấy chép một cuốn kinh Phật, ai biết được kinh Phật còn chưa chép xong, cô Cố lại không xuất hiện như đã hẹn, mất hút rồi.”
Ở phương diện này, thư kí vô cùng thương cảm cho ông chủ của mình, vị còn lại tiếp lời: “Cô Cố thích ăn cua, Hạ tổng đã phân phó cho người chuẩn bị rất nhiều, bây giờ vẫn còn đang bày trên bàn kìa.”
Lời vừa buông xuống, Nghiêm Thuật và nhóm người cùng trao đổi ánh mắt.
Giống như mọi người đều tâm linh tương thông, tối nay ai cũng chủ động tránh xa Hạ Tuy Trầm, bởi vì những lúc như vậy, bề ngoài có vẻ anh không có chút nào giống với bộ dáng của người thất tình lục dục, nhưng tốt nhất không nên chọc đến.
“Suỵt, đừng nói lung tung…..”
Lúc này, cuối cùng bức bình phong kia cũng có chút động tĩnh.
Hạ Tuy Trầm đặt bút xuống, nhàn nhạt phân phó người đem giấy thuyên thành đem đến cho ông cụ, ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
Mà anh vẫn đứng ở bên cạnh bàn như cũ, rút ra khăn giấy, chậm rãi lau từng đốt ngón tay.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hạ Tuy Trầm cũng nhấc bước rời khỏi thư phòng, xoay người đi lên lầu.
Ông cụ mặc bộ áo dài ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ trong phòng trà tầng hai, một tay cầm quải trượng, bàn tay đầy nếp nhăn đang mở cuốn kinh Phật vừa được chép xong kia, mà bên cạnh là một người phụ nữ trung niên bộ dáng cao quý đang pha trà.
Sau khi Hạ Tuy Trầm đi đến, ông cụ đeo kính lão lên nhìn anh, nhìn thấy ở sau cũng không thấy ai khác, bèn hỏi: “Nói rằng muốn đưa bạn gái đến giới thiệu cho ta, sao không thấy ai cả?”
Hạ Tuy Trầm ngồi xuống ở bên cạnh, một tay đặt lên tay ghế, tư thế nhàn nhã: “Ngài nhớ nhầm rồi, cháu nói như vậy khi nào?”
Người phụ nữ trung niên kia rót cho anh một tách trà, cười nói: “Gần đây Ngữ Liễu giục Tuy Trầm tìm con dâu, con thấy thằng bé đang cố ý khiến mọi người nghĩ rằng mình đang thực sự hẹn hò rồi, muốn giới thiệu cho mọi người.”
Cho dù là là con dâu thứ ba trong nhà, nhưng lời cũng nên dừng lại ở đây. Bây giờ tất cả người của Hạ gia đều thầm mặc định Hạ Vân Tiệm là người thực vật, không có khả năng tỉnh lại.
Sau này Hạ Tuy Trầm là người nắm quyền duy nhất, về chuyện hôn sự, trưởng bối của Hạ gia đều thúc giục anh cùng một tiểu thư khuê các, gia thế tương xứng, tính tình dịu dàng đằm thắm kết duyên.
Ông cụ gõ gõ chiếc quải trượng: “Ta lại thấy tiểu tử này nói một đằng làm một nẻo.”
Hạ Tuy Trầm cầm tách trà làm bằng sứ thanh hoa, chậm rãi nhấp một ngụm, cũng không biện bạch gì cho bản thân.
Qua một hồi, Nghiêm Thuật đi đến bên cạnh Hạ Tuy Trầm, thấp giọng báo cáo vài câu, sau đó lập tức yên lặng rời khỏi.
Thím ba ngồi gần đó, nghe thấy được tên của Ôn Hoà, gương mặt được chăm sóc tỉ mỉ nở nụ cười: “Người chị dâu xa kia của cháu lại tìm cháu đến ra mặt ư?”
Hạ Tuy Trầm không đáp lại, cũng không có ý muốn rời đi.
Thím ba xuất thân từ gia tộc lớn, trước giờ luôn có cái nhìn phiếm diện với Ôn Hoà, kiểu người lăn lộn làm ăn trong giới giải trí phức tạp này, cả ngày chỉ thích ở ngoài tiếp rượu xã giao, có kiếm được nhiều tiền hơn nữa danh tiếng cũng chẳng đâu vào đâu.
Bà rót cho Hạ Tuy Trầm một ly trà nữa, cũng không hỏi đến tận cùng.
Mà thái độ của Hạ Tuy Trầm lại không rõ ràng, đợi đến khi ông cụ tự cảm thấy tuổi lớn rồi, trời tối cần phải nghỉ ngơi, anh mới rời khỏi.
Hơn mười giờ tối, tiệc cũng đến lúc tàn rồi.
Cả buổi tối Thẩm Dục đều tìm cơ hội để Cố Thanh Sương và Thẩm Tinh Độ bồi dưỡng tình cảm, trước khi rời khỏi, tìm một cái cớ để khiến Lạc Nguyên về công ty, sau đó vỗ lên cánh tay con trai, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Mau đưa em gái con về.”
“Hả.”
Thẩm Tinh Độ với gương mặt khiến vô số nữ nhân ham muốn, giọng điệu lười biếng, thậm chí còn mang chút lạnh nhạt: “Cô ấy bắt xe về thì sẽ bị cưỡng gian hay sao mà bắt con phải đưa về?”
Lời này bị Cố Thanh Sương nghe thấy, khi cô đi qua, đôi giày cao gót dưới chân lơ đãng dẵm lên chân hắn, như cười như không hỏi ngược lại: “Anh tưởng rằng trên cuộc đời này, tất cả đàn ông đều có loại đức hạnh như anh sao, đầu bị úng nước rồi sao?”
Thẩm Tinh Độ cau mày, cánh tay chống lên tường: “Ai nhìn trúng cô được chứ.”
“Vậy cũng chẳng đến lượt anh có tiện nghi.”
Thẩm Dục sớm đã quen với cách sử dụng ngôn ngữ của hai người, trong mắt của ông, đánh là thương mắng là yêu, tình yêu đều bắt đầu như vậy đấy.
Xe thương vụ đợi ở bên ngoài hội sở, cũng không chỉ có một chiếc.
Với tính cách của Cố Thanh Sương, tất nhiên không thể vì để không tiếp xúc với Thẩm Tinh Độ mà chạy đi gọi xe về khách sạn, cô lên xe trước, chiếm lấy vị trí ngồi tốt nhất, đang muốn lấy điện thoại ra chơi rắn săn mồi, lại phát hiện điện thoại đã hết sạch pin rồi.
Qua một hồi, Thẩm Tinh Độ cũng lên xe, dưới không gian tối mờ, hai người không ai cất lên một chữ.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, là từ phía túi áo của Thẩm Tinh Độ, hắn lười biếng dựa về phía sau ghế, đội mũ lưỡi trai lên che đi góc mặt, khi nhận điện thoại, cũng không để ý đến việc Cố Thanh Sương đang ngồi ở bên cạnh.
Là Tưởng Tuyết Ninh gọi đến, đang nũng nịu rằng mình gặp ác mộng, giục bạn trai mau qua cùng mình.
Là ngay lập tức, bây giờ, một phút một giây cũng không được chậm trễ.
Thẩm Tinh Độ bỏ chiếc mũ lưỡi chai xuống, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ đang ngả lưng lên ghế nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sương cũng nghe được nội dung, chậm rãi nói: “Anh xuống xe đi, yên tâm….Anh đi bắt xe, nhất định sẽ không bị tài xế cưỡng gian đâu.”
Giọng điệu Cố Thanh Sương bình thản, cũng chẳng có gì dấu diếm, khiến Tưởng Tuyết Ninh ở đầu bên kia không nghe sót một chữ.
Một giây sau.
Thẩm Tinh Độ dập điện thoại, có thể nhìn thấy được sắc mặt không được tốt lắm, nhưng cũng không bảo tài xế đi về hướng khác.
Một đoạn đường dài bốn mươi phút, rất nhanh xe thương vụ đã dừng lại ở trước cửa khách sạn.
Cố Thanh Sương tháo đai an toàn ra, chỉ nói một tiếng cảm ơn với tài xế, cô vừa xuống xe, thấy Thẩm Tinh Độ cũng thong dong bước xuống, ngữ điệu mang theo cái mát mẻ của làn gió đêm: “Đưa Phật đưa đến tây phương, tránh cho việc bố tôi lôi thôi dông dài không buông tha cho tôi.”
Cố Thanh Sương không nói gì, hai người cùng bước vào cửa khách sạn.
Thời điểm này, khách đi lại ở đại sảnh sang trọng cũng rất ít, rất dễ dàng nhìn rõ được toàn cảnh xung quanh, ở khu sô pha bên trong, vừa bước vào, lọt vào mắt là hình ảnh một người đàn ông đầy sức cuốn hút.
Cố Thanh Sương gần như nhìn thấy ngay lập tức, sau đó ngây người.
Cô không ngờ rằng Hạ Tuy Trầm sẽ xuất hiện ở đại sảnh khách sạn, giống như đang đợi cô trở lại, tây trang thẳng thớm ngồi ở đó, đang cúi đầu, ngón tay thon dài đang lật một cuốn tạp trí phỏng vấn các ngôi sao nổi tiếng.
Có lẽ cũng nghe được tiếng bước chân, Hạ Tuy Trầm ngẩng đầu lên, mắt không gợn sóng nhìn đôi nam nữ vừa bước vào cửa.
Cố Thanh Sương và anh nhìn nhau, Thẩm Tinh Độ ở bên cạnh cũng cảm nhận được ra cái gì đó khác lại, mặc dù không biết người lạ đột nhiên xuất hiện kia là ai, cũng không ngại mà nhân cơ hội trả thù, cánh tay thân mật ôm lấy vai cô, nghiêng đầu, không rõ là cười hay trào phúng: “Hôm nay tôi không đưa cô lên lầu nữa, chúc cô mơ đẹp.”
“……”
Cố Thanh Sương còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đẩy lên phía trước chịu chết.
_
Đại sảnh rất yên lặng, cho dù có đứng cách nhau khoảng mười bước chân, nhưng vẫn khiến Cố Thanh Sương có ảo giác cô đang bị bắt gian tại trận.
Thẩm Tinh Độ giống như không sợ chuyện càng to hơn vậy, vứt xuống một câu rồi chạy rồi.
Cố Thanh Sương ở đó, cũng không thể giả ngốc mà đi thẳng đến thang máy, đứng một hồi, chỉ thấy Hạ Tuy Trầm vẫn ngồi trên sô pha tiếp tục xem tạp chí, từ đầu đến cuối không hề có ý muốn đứng dậy.
Cô suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng vẫn không có tự tin, nhấc bước đến gần.
“Khụ, khụ!”
Cố Thanh Sương đành phải mở đầu trước, khẽ ho hai tiếng.
Trước khi cô mở lời, ánh mặt nhàn nhạt của Hạ Tuy Trầm đã nhìn qua, lực chú ý dừng trên người phụ nữ trước mặt mình. Hôm nay cô thực sự đẹp đến động lòng người, mặc bộ sườn xám xanh lá sẫm, ôm sát lấy thân hình, lộ ra đôi chân trắng dài, phía dưới đi một đôi giày cao gót.
Đẹp thì rất đẹp, tuy nhiên luôn có bản lĩnh chọc đàn ông đến tức chết.
Hạ Tuy Trầm mở miệng trước, nhàn nhạt không chút ý vị: “Trước khi em mở miệng, tốt nhất nghĩ rõ mình muốn nói gì trước,:
Cố Thanh Sương lập tức bĩu môi, nuốt những lời định nói xuống.
Đi giày cao gót lâu khiến cô mệt rồi, lại khẽ ‘hừ’ một tiếng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, giải thích rõ mọi việc cho anh trước, dừng một hồi, lại nói: “Thực sự hôm nay không phải tôi cố ý thất hẹn, anh cũng không trả lời tin nhắn, có phải rất tức giận không?”
Hạ Tuy Trầm bật cười, đáy mắt trầm đen như mực: “Anh không có tức giận.”
“……”
Vậy anh đừng có dùng cái cái mắt ấy nhìn tôi mãi như vậy chứ, thực sự rất doạ người.
Cố Thanh Sương hoàn toàn hết cách rồi, không có kinh nghiệm dỗ dành đàn ông, đột nhiên nghiêm túc nhìn Hạ Tuy Trầm, nhỏ giọng nói: “Trên người anh có mùi đàn hương, thật thơm.”
Hạ Tuy Trầm đưa bàn tay thon dài như ngọc đến trước mặt cô, giọng điệu đã ôn hoà hơn nhiều: “Cái này?”
Dưới ánh đèn chiếu xuống.
Tay anh là một bàn tay hoàn mỹ mà Cố Thanh Sương hiếm khi thấy được, ngón tay thon dài, gân cốt mạnh mẽ, mỗi một phân đều giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp không tì vết, cổ tay áo còn có một chiếc cúc áo, theo động tác tay của anh mà lấp lánh.
Bàn tay của người đàn ông ở trước mặt, hô hấp của Cố Thanh Sương bỗng trở nên có chút gấp gáp, cũng không phân biệt được mùi đàn hương là ở vị trí nào toả ra.”
Một hồi sau, cô rũ mắt không biết đang nghĩ gì, sau đó làm ra một động tác lớn mật, bàn tay trắng nõn nắm lấy hai ngón tay anh, nhiệt độ cơ thể thay đổi rất nhanh, bình thường tay cô khá lạnh, nhưng rất nhanh đã nóng bưng lên.
Cũng không biết là một hay hai giây sau, khi Cố Thanh Sương muốn buông ra, nhưng lại bị Hạ Tuy Trầm lặng yên kéo lại.
Anh xoa xoa bàn tay cô, xúc cảm bóng loáng mịn màng, giống như chỉ cần khẽ dùng lực thôi cũng để lại vết đỏ.
Cố Thanh Sương không chớp mắt, cũng không biết có phải giống như mắc bệnh nặng gì không, hai người nghịch tay nhau, cũng có thể ngồi ở đại sảnh khách sạn nghịch cả nửa ngày. Tuy nhiên cô thầm quan sát được Hạ Tuy Trầm không có tức giận như vừa rồi nữa, gương mặt anh tuấn trở nên bình thản.
Cô khẽ thở phào, giả vờ đứng lên nói: “Muộn lắm rồi, anh mau về đi…..”
Bàn tay trắng nõn vẫn đang bị anh nắm lấy.
Dưới ánh đèn thuỷ tinh sáng rõ, đôi mắt Hạ Tuy Trầm càng lộ ra vẻ thâm trầm, ngẩng đầu lên.
Lặng yên nhìn cô.
Nụ cười của Cố Thanh Sương bỗng cứng đờ, chính xác nhận được tín hiệu nguy hiểm nào đó của người đàn ông.
Chuyện bị thất hẹn tối nay.
Từ đầu đến cuối, anh đều chưa từng có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thanh Sương: “Tối nay anh làm gì vậy? Trên người anh thật thơm.”
Hạ ‘dấm vương’: “Nhờ phúc của em, anh phải ngồi chép kinh Phật tĩnh tâm cả một tối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT