Bên ngoài sắc trời còn sớm, mới hơn năm giờ, làn sương nhẹ len lỏi vào cảnh vật trong đình viện, tựa như mùa đông lạnh giá sắp đến.

Bên trong nhà, ánh đèn sáng lên, Cố Thanh Sương trèo từ chăn bông lên người người đàn ông, khuôn mặt dịu dàng của cô áp vào người anh. Lúc cô yên lặng không một tiếng động vuốt ve, là cách thể hiện sự gần gũi đặc biệt của cô, chợt cô nói mấy lời không thể tin nổi: “Anh, em đã nghĩ đến rồi… Nếu như có em bé, chúng ta sinh thôi, em đồng ý.”

Đêm qua cô mệt mỏi đến mức không thể sắp xếp được những suy nghĩ hoang mang trong đầu, sau khi tỉnh dậy, Cố Thanh Sương đã nghiêm túc nghĩ về việc mang thai.

Trong lòng cô trước đó luôn bài xích hôn nhân, nhưng lại nguyện ý vì Hạ Tuy Trầm mà tiếp nhận loại hình thức hợp pháp này.

Cô không biết làm thế nào để chăm sóc một sinh mệnh nhỏ bé mong manh, nhưng cô tin tưởng vô điều kiện rằng Hạ Tuy Trầm dù là thân phận một người chồng hay một người cha, anh đều có thể thực hiện tốt trách nhiệm của mình.

Loại này cảm giác tín nhiệm tin tưởng này, là mỗi ngày được nuôi dưỡng từ tận đáy lòng cô.

Đầu ngón tay Cố Thanh Sương mò tìm những khớp xương trên bàn tay thon dài của người đàn ông, rồi từ từ đan chúng lại với nhau: ” Nếu bây giờ em mang thai thì năm nay lịch trình làm việc của em sẽ bị hoãn lại, nhưng may mắn là, không có hợp đồng phim truyền hình nào khác được ký kết, chỉ cần đẩy một ít hoạt động đại ngôn xuống là được. Chờ em bí mật sinh con xong, sẽ nhờ anh Nguyên tìm giúp một nữ huấn luyện viên giúp em khôi phục vóc dáng sau sinh… Hẳn là, không có vấn đề lớn gì.”

Ngập ngừng 3 giây, cô nói thêm: ” Có không ít nữ minh tinh trong làng giải trí bí mật sinh con. Em cũng xin nghỉ một năm để nuôi con nhỏ, sau đó sẽ quay lại.”

“Anh?”

Hạ Tuy Trầm dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cho tới giờ phút này cũng không có đáp lại, mãi đến lúc này, anh mới có phản ứng tựa, nhẹ nhàng xoa nhẹ trán của cô, chậm rãi đi xuống, mò tìm môi cô.

Kể từ tối hôm qua, nếu tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện anh đều không ở trong trạng thái tập trung.

Sau khi đợi Cố Thanh Sương tỉnh ngủ, anh đã nghĩ đến vô số khả năng, có khả năng nhất là khi tỉnh dậy cô sẽ khóc lóc, sẽ chất vấn, trách móc anh bây giờ khiến cô mang thai, đồng nghĩa đến việc làm ảnh hưởng đến sự nghiệp đỉnh cao của cô.

Trong cuộc đời của Hạ Tuy Trầm, từ “sợ hãi” được thêm vào từ điển của anh, tất cả đều là vì cô.

Sợ cô sẽ cảm thấy mình còn trẻ, sự nghiệp còn quan trọng, không muốn có đứa con này.

Phản ứng của Cố Thanh Sương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hạ Tuy Trầm, cô dễ dàng chấp nhận sau một giấc ngủ, chỉ một vài câu nói thôi đã phá tan được sự căng thẳng lo lắng của anh.

Hạ Tuy Trầm cứ như vậy hôn cô rất lâu, dừng lại một chút, anh trầm giọng nói: “Thanh Sương, anh rất vui.”

Có lẽ là cảm thấy mấy chữ nhỏ nhoi này không đủ sức nặng, nên anh thận trọng nói thêm một câu: “Vô cùng vui vẻ.”

Hiếm khi thấy được Hạ Tuy Trầm cũng sẽ có lúc không giỏi ăn nói, Cố Thanh Sương cười khẽ, muốn nói gì đó, khóe mắt cô từ từ nóng lên, lời đến giữa răng môi, cuối cùng lại không nói gì, chỉ nâng tay lên, gắt gao mà ôm lấy cổ anh….

Trời vừa sáng, Hạ Tuy Trầm đã phân phó cho quản gia đi mời một vị lão trung y đến nhà, Cố Thanh Sương không muốn chỉ vì chút chuyện này mà kích động cho cả Hạ gia đều biết. Tạm thời cô không muốn tiết lộ bất cứ điều gì, cho bất cứ ai, cho đến khi lão trung y chẩn đoán chính xác là cô đang mang thai.

Bốn mươi ngày, nhẩm tính một chút có lẽ là ngày hai người thuê phòng gần phim trường Hoành Điếm.

Cố Thanh Sương chạm vào vòng eo vẫn còn thon thả y như trước của mình, nhẹ than thở: ” Có lẽ đó là duyên số của đứa trẻ.”

Đêm đó cùng Hạ Tuy Trầm, ở trên giường không có biện pháp phòng tránh, sau đó cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Ai biết đã để cho em bé nắm bắt cơ hội mà tìm tới bố mẹ.

Một khi đã đón nhận chuyện mình mang thai, Cố Thanh Sương cả người đều bình tĩnh, ngược lại Hạ Tuy Trầm lại giống như đối mặt với đại địch, ngoài mặt thì coi như không có chuyện gì, anh vẫn sắp xếp chế độ ăn uống và sinh hoạt của cô như bình thường. Chỉ những người thân cận với anh mới phát hiện ra rằng người đàn ông này căn bản chưa từng hoàn hồn từ khi biết vợ mang thai.

Cô mới mang thai chưa được hai tháng, Hạ Tuy Trầm sợ cô đi lại không vững, không thể đi giày cao gót nên đã nhờ một người thợ lâu năm đóng giày đế mềm. Anh cũng dẹp mọi thứ có đầu nhọn có thể làm đau đến phụ nữ mang thai ở cả trong và ngoài sân, thậm chí còn mời cả một vú nuôi có kinh nghiệm đã về hưu quay trở lại.

Cái thai của Cố Thanh Sương được toàn bộ Hạ gia vô cùng coi trọng, thế hệ trước có quy tắc mang thai ba tháng đầu sẽ không công khai với bên ngoài, mà giới giải trí cũng có quy luật bất thành văn này.

Trên trang weibo của Cố Thanh Sương chính thức thông báo tạm ngừng công việc, cư dân mạng đều bàn luận sôi nổi liệu có phải cô chuẩn bị gả vào hào môn rồi hay không.

Đoàn đội bên phía Lạc Nguyên có năng lực quan hệ công chúng đứng đầu, dưới sự hướng dẫn có chủ đích, dần dần một số fan cho là Cố Thanh Sương đã làm việc quá sức trong quá trình quay bộ phim Snow Night, nên mới bị ngất xỉu tại chỗ trong bữa tiệc mừng công.

Bởi vì cần phải mất một khoảng thời gian để hồi phục sức khỏe, cho nên cô đã lựa chọn lui về ở ẩn ngay khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp.

Cũng có một số bộ phận fan hoài nghi Cố Thanh Sương muốn gả vào hào môn, nhà chồng sắp cưới lại không thích cô ở trong làng giải trí nên yêu cầu cô lui về, an tâm ở nhà giúp chồng dạy con.

So với vế rút khỏi vòng giải trí, các fan càng muốn nghiêng về việc cô nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể hơn.

Xét cho cùng, chỉ là vắng bóng một đoạn thời gian, sau vẫn có thể tiếp tục nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Cố Thanh Sương mà….

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, sau khi Cố Thanh Sương mang thai được ba tháng, Hạ gia bên này mới công khai tin vui này cho bạn bè và người thân. Để cô an tâm dưỡng thai, Hạ Tuy Trầm đã từ chối trước những lời thăm hỏi nồng nhiệt của những người khác, điển hình là anh muồn đóng cửa, yên tâm chăm vợ.

Không ít các trưởng bối muốn mà không gặp được thai phụ, vì vậy họ đã thay đổi phương pháp là gửi quà chúc mừng đến Cố Thanh Sương, chất đầy phòng trà khắp nơi đều là đồ vật quý và thực phẩm dinh dưỡng. Lễ vật quý trọng có nhiều hơn nữa cũng vô ích, Hạ Tuy Trầm vẫn là đóng cửa không tiếp khách.

Không gặp trưởng bối, cũng không phải Cố Thanh Sương muốn làm giá, mà là cô thật sự không có sức đi tiếp họ.

Từ khi cô phát hiện mình mang thai đến nay, bấm đầu ngón tay tính cũng đã qua một tháng.

Cố Thanh Sương cảm thấy mình như chết đi sống lại hàng chục lần, phản ứng lớn nhất là ốm nghén, cứ ăn thứ gì là nôn gần hết, trông cô giờ còn gầy gò xanh xao hơn cả trước khi chưa mang thai, cổ tay lộ ra cả khớp xương.

Còn bụng cô, một chút cũng không nhìn ra là có mang thai.

Cố Thanh Sương thậm chí còn nói đùa: ” Bây giờ tôi có mặc một chiếc váy để đi trên thảm đỏ, có lẽ cũng không bị các phóng viên phát hiện ra.”

Bên cạnh, Giang Điểm Huỳnh hôm nay đặc biệt điều chỉnh lịch trình đến thăm bà bầu, thấy cô ăn không ngon, cô ấy đưa trái nho chua lên, nhướng mày thanh tú nói: “Cậu cứ ăn được một miếng lại nôn khan ba lần, cô nương Lâm Đại Ngọc, tớ sợ cậu còn chưa đi lên được thảm đỏ đã bị gió thổi đến bất tỉnh.”

*Lâm Đại Ngọc (林黛玉), tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết kinh điển Hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Là nhân vận có số phận truân chuyên, luôn đượm buồn và thích khóc. Ý Giang Điểm Huỳnh gọi bạn thân như vậy là chỉ sự yếu ớt, mong manh.

Cố Thanh Sương cầm trong tay chiếc quạt gấp nhẹ nhàng phe phẩy, gió nhẹ thổi qua gò má cô, đôi môi có chút nhợt nhạt, ăn một chút nho chua, mới có chút màu sắc hơn.

Giang Điểm Huỳnh nói chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến đây, từ trong túi đưa cho cô một túi tài liệu: ” Quà cưới Thẩm Tinh Độ tặng cậu.”

“Cái gì?”

Cố Thanh Sương đặt chiếc quạt gấp xuống bên cạnh, mở nó ra thì phát hiện là một bản hợp đồng, phía trên với dòng chữ trắng trên nền đen ghi rằng một biệt thự trị giá hàng trăm triệu nhân dân tệ sẽ được mang tên cô, nó nằm trong một khu vực giàu có và yên tĩnh ở Tư Thành.

Giang Điểm Huỳnh nói: “Với mối quan hệ của bố mẹ hai người, Thẩm Tinh Độ cũng một nửa coi cậu là em gái, không thể lợi dụng cậu chiếm hết tiện nghi được, biệt thự này là của hồi môn cho cậu.”

Cố Thanh Sương kết hôn, không liên quan gì đến Cố gia.

Cũng giống như một đứa trẻ không có cha mẹ, lĩnh chứng liền gả đến Hạ gia ở.

Trong một gia tộc lớn như vậy, tất cả là vì Hạ Tuy Trầm tôn trọng cô, bảo vệ cô, một chút cũng không để cô chịu thiệt thòi.

Thẩm Tinh Độ tặng cho cô căn biệt thự giá trăm triệu, coi như là nói cho Hạ gia biết, Cố Thanh Sương còn có gia đình cha mẹ cô ở đằng sau, đừng coi cô như kẻ vô dụng được nuôi trong đại viện, chỉ có thể phụ thuộc vào đàn ông mà sinh tồn.

Món quà bất động sản này, ban đêm đã bị đôi mắt sắc bén của Hạ Tuy Trầm quét qua, anh không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ở trên ghế, ngón tay dài không theo quy luật gõ nhẹ dọc theo cạnh bàn, nhìn Cố Thanh Sương giống như một chú mèo, đang uống từng ngụm nhỏ chén súp.

Uống thêm một hớp nữa, liền được thưởng một miếng kẹo hồ lô, cô được anh dỗ dành như một đứa trẻ.

Sau khi Cố Thanh Sương uống hết nửa chén súp gà, cũng sớm đã quên chuyện bất động sản kia, cô bọc áo choàng đi vào trong phòng.

Chờ đến khi cô nhớ ra, đã không biết là qua bao lâu rồi.

Đến tối ngày thứ ba.

Cố Thanh Sương đang nằm trên chăn bông mềm mại ngủ ngon lành, bị anh nhẹ nhàng bế lên trong sự sững sờ, đèn tối mờ, đôi mi cong dày khẽ ngước lên, tầm mắt mờ mịt nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc.

Hạ Tuy Trầm vừa tắm xong, chiếc áo ngủ màu xanh đậm khoác lên bộ ngực rắn chắc của anh, mang theo mùi gỗ trầm hương rất dễ ngửi, không đợi Cố Thanh Sương tự động tựa sát lại, anh lấy từ dưới giường một chiếc hộp gấm bằng gỗ đến trước mặt cô.

“?”

Nửa đêm, anh ta quấy rầy thời gian ngủ của cô, kết quả là sau khi trằn trọc hồi lâu, anh lấy từ trong hộp gấm ra một đống giấy tờ bất động sản và sổ sách, vốn cổ phần.

Cố Thanh Sương choáng váng đầu óc, nhìn Hạ Tuy Trầm đang siết chặt hai đầu ngón tay mảnh mai trắng nõn của cô, anh nói một cách gần như chân thành và âu yếm: “Thanh Sương, tài sản của anh đều do em thừa kế hợp pháp.”

Một giây, hai giây.

Cố Thanh Sương vẫn không hiểu, Hạ Tuy Trầm đang quấy rầy giấc ngủ quý giá của phụ nữ mang thai chỉ vì đống giấy vụn này sao?

Cũng may, trước khi cô tức giận, anh đã ôm người trở lại giường, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: “Ngủ đi … Ta tiểu tộc trưởng phu nhân.”

Từ đêm đó.

Cố Thanh Sương vô tình phát hiện ra rằng Hạ Tuy đang khoe khoang sự giàu có của mình, giống như con công đang xoè cánh trong giai đoạn tán tỉnh, làm mọi cách để thu hút ánh nhìn của người khác phái. Tất cả các loại đồ cổ và nổi tiếng đã được dọn ra khỏi phòng sưu tập, một lần, cô vô tình làm vỡ một ấm trà xanh ngọc bích, trong lòng không yên.

Vẫn là nghe quản gia nói, rằng chiếc ấm trà màu xanh lục bảo này năm trước đã được Hạ Tuy Trầm trả giá trong một cuộc đấu giá ở nước ngoài, giá trị không hề thấp.

Cố Thanh Sương kể lại chuyện ấm trà bị vỡ, Hạ Tuy Trầm đang ngồi ở bên cạnh thưởng trà, nhưng chân mày anh trước sau không hề nhíu lấy một cái.

Từ khi mang thai, rõ ràng đầu óc của cô không đủ dùng, cả ngày bị bé con trong bụng dày vò đến nỗi chỉ quan tâm đến chuyện ăn uống, khi thời tiết chuyển lạnh mà bụng cô vẫn không bị lộ rõ, vì thế cô có thể thoải mái mặc áo bông, đồ len, dù là váy body thì trước sau, một chút cũng nhìn không ra.

Chứng ốm nghén đã thuyên giảm sau bốn tháng nhờ có Dụ Tư Tình.

Dụ Tư Tình thấy Cố Thanh Sương trong suốt thai kỳ gầy đi không ít, không thể bổ sung dinh dưỡng bằng bất cứ thứ gì cô ăn vào, vì vậy cô ấy đã lên danh sách các công thức mà lúc cô mang thai Dụ Gia Phan đã ăn.

Công thức này được viết dày đặc với những bài học rút ra từ kinh nghiệm của chính cô ấy.

Điều này qua lại, cộng với việc Dụ Gia Phan cũng rất thích chạy đến đây chơi.

Dụ Tư Tình và Cố Thanh Sương thường xuyên tiếp xúc với nhau. Thỉnh thoảng, họ ở lại ăn tối, điều này dẫn đến bầu không khí sôi động và hòa thuận trong ngôi nhà của tổ tiên, mà Hạ Vân Tiệm càng nổi bật giống như một người cô đơn lẻ loi.

Kể từ khi thím nhỏ mang thai, Dụ Gia Phan đặc biệt thích nghe mẹ cậu kể về chuyện khi còn ở trong bụng mẹ với giọng điệu nhẹ nhàng.

Dụ Tư Tình có một lần ở lại bên nhà Cố Thanh Sương dùng cơm tối, vừa nói chuyện về mấy nơi có cảnh đẹp thì bên ngoài, thư ký riêng của Hạ Vân Tiệm đến báo: “Tần tổng ngày mai sẽ đi công tác… Hành lý còn chưa có chuẩn bị, hỏi cô lúc nào thì trở về?”

Dụ Tư Tình đến ở biệt thự Hạ gia, trong mắt những người khác không khác gì thư kí của Hạ Vân Tiệm, duy chỉ có khác biệt là cung cấp miễn phí nhu cầu tình dục.

Không khí trong phút chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có khuôn mặt trắng nõn của Dụ Tư Tình vẫn giữ nụ cười mỉm, thể diện là của chính mình, cô đoan trang, không có chút ngượng ngùng trong cách cư xử, chào tạm biệt Cố Thanh Sương trước, sau đó dỗ con trai đi về.

Người vừa đi, bên trong phòng lại khôi phục bầu không khí bình thường.

Cố Thanh Sương cũng không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, lấy khăn tay lau khóe môi tinh xảo, ngước mắt lên nhìn Hạ Tuy Trầm.

Hạ Tuy Trầm càng sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh trai, ngón tay dài thoáng uốn lượn, gõ lên ly trà, hỏi một câu: “Nhìn anh làm gì…”

“Anh rất đẹp trai nha.”

“Chuyện giữa anh trai anh và chị ấy, không phải người nào cũng có thể xen vào.” Hạ Tuy Trầm đơn giản nói một câu, dường như không quan tâm, tất cả sự chú ý của anh đều đặt vào việc nuôi nấng đứa nhỏ trong bụng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play