Không ai quan tâm Cố Chính Nhã rời đi khi nào.

Chạng vạng, Cố Thanh Sương không muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh dại, vì cô cực kỳ sợ đau, cuối cùng Hạ Tuy Trầm nói sẽ đem mấy con mèo già đi cho nhà tổ nuôi, vì vậy cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi tiêm mấy mũi.

Trên đường đến bệnh viện.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Sương nhăn lại, với bộ dáng như là Hạ Tuy Trầm muốn giết vợ của mình để anh có thể kết hôn với một người khác. Cô không để cho anh nắm tay, quay đầu nhìn về phía trước xe, đột nhiên vách ngăn màu đen được kéo xuống, ngăn cách tài xế với hai người.

Lúc này anh vòng tay ôm lấy cô, khi ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai cô: “Em gần đây rất hay giận anh?”

Cố Thanh Sương nhướng mi, đưa ánh mắt liếc qua: “Nếu không anh… đi tiêm thay em đi.”

Gương mặt của đẹp trai của Hạ Tuy Trầm mỉm cười dịu dàng hỏi cô: “Em nghĩ anh sẽ đồng ý không?”

Khi đến bệnh viện tư nhân, thư ký đã nói chuyện trước với bệnh viện, y tá trưởng phụ trách tiêm cho cô cười hỏi: “Có thai thì không được tiêm vắc xin phòng dại, kỳ kinh nguyệt của cô là khi nào?”

Cố Thanh Sương cúi đầu ngồi trên ghế, vẫn chưa trả lời.

Bên cạnh cô, Hạ Tuy Trầm bình tĩnh nói thay: “Lúc 9 giờ 30 phút sáng ngày 12 tháng này.”

Y tá trưởng được bệnh viện chỉ thị phải giữ bí mật về mối quan hệ của Cố Thanh Sương nên đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bất cứ ai nhìn thấy nữ minh tinh trên TV và người đàn ông bí ẩn yêu đương thì sẽ đều tò mò, không ngăn được cảm giác muốn biết thêm nhiều hơn.

Bên cạnh có người thì thào: “Hu hu hu… Cố Thanh Sương tìm được người đàn ông thần tiên gì vậy, nhớ rõ cả kì kinh nguyệt của mình tới như vậy nữa chứ!”

Y tá trưởng dùng tăm bông tẩm tẩm cồn lau vùng da trắng nõn và mềm mại trên cánh tay của Cố Thanh Sương, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sau khi tiêm, tốt nhất không nên có con trong vòng ba tháng.”

Cố Thanh Sương nghe lọt tai được câu này, nhìn bộ dạng sợ hãi khi tiêm, nhưng khi tiêm kim vào, cô lại không cau mày.

Ánh mắt Hạ Tuy Trầm không rời khỏi kim tiêm, bên cạnh dịu dàng khen cô rất ngoan, rất có ý khiêu khích.

Cố Thanh Sương âm thầm trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đẹp như được rửa sạch bằng nước.

Có lẽ là quá đáng yêu, làm cho Hạ Tuy Trầm thấp giọng cười, âm thanh đè thấp xuống hai phần: “Em là một bé ngoan mà, đúng không?”

Lời nói của anh là nhắc đến sự kiện hot search trước kia, công ty đã phát ra hai đoạn video, đến giờ vẫn được giữ lại trong điện thoại của Hạ Tuy Trầm.

Thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi, anh sẽ bật lại để xem sự dễ thương của cô khi còn nhỏ.

Cố Thanh Sương cảm thấy rằng đó là lịch sử đen tối của mình, nói lại với sự phản kháng mạnh mẽ: “Em là một con quỷ nhỏ.”

Hạ Tuy Trầm nhân lúc y tá trưởng xoay người, hôn lên khóe môi cô: “Là bé ngoan của anh.”

Trái tim Cố Thanh Sương bị hôn đến mềm nhũn, vì vậy chủ động đưa tay kia lên ôm eo anh: “Em không thích tiêm…”

Hạ Tuy Trầm rất ân cần giúp cô hỏi y tá: “Cô ấy cần phải tiêm bao nhiêu mũi nữa?”

Cô y tá nhìn anh và nữ minh tinh nổi tiếng với đôi mắt sáng ngời: “… Cô ấy cần tiêm 5 mũi.”

Khi Cố Thanh Sương nghe điều này, cô cảm giác trươc mặt là một bầu trời u ám, cô không khóc khi tiêm nhưng cô không thể kìm được nữa, nước mắt chực trào ra từ khóe mắt cô, ở trong lòng Hạ Tuy Trầm run lên, bên ngoài phòng bệnh cũng có thể nghe thấy: “Nếu như em chết, nhất định phải để cho anh Nguyên khắc tội của anh lên bia mộ của em, nói vào một ngày này tháng nọ năm kia, người nào đó đã nhẫn tâm ép em đi tiêm như thế nào.”

Dù cho cô có khóc lóc đến thế nào, cô cũng có thể phát huy hết khả năng diễn xuất của mình. Bốn mũi tiêm còn lại, Hạ Tuy Trầm vẫn không ngần ngại đưa cô đến bệnh viện để tiêm, tự mình nhìn chằm chằm giám sát cô, số lần tới nhiều, mọi người trong phòng trực ban y tế đều biết những lần tú ân tú ái của ngôi sao nữ nổi tiếng và người đàn ông thần bí của cô.

May mắn thay, sự bảo mật của bệnh viện tư nhân này rất tốt, chỉ những nhân viên bên trong mới biết.

Đối với Cố Thanh Sương mà nói lợi ích duy nhất của việc tiêm vắc xin phòng bệnh dại là cô ấy không thể mang thai trong vòng ba tháng, đối với chuyện này, Hạ Tuy Trầm như gặp phải đại địch, vì sợ rằng nếu khiến cô ấy có thai thì sẽ không tốt.

Vì vậy ngay từ lần tiêm đầu tiên, anh đã tự tu tâm dưỡng tính, không hề ham mê sắc đẹp.

Trong hai tháng không quan hệ tình dục, Cố Thanh Sương tập trung chuẩn bị cho việc quay bộ phim “Đêm Tuyết”, ngoài việc đóng vai nữ chính, cô còn kiêm luôn vai trò nhà sản xuất, tài chính của bộ phim do Hạ Tuy Trầm đi đầu tài trợ.

Hợp đồng giấy trắng mực đen đã được viết rõ ràng, không hề chiếm một chút tiện nghi nào của anh.

Anh em còn phải tính toán rõ ràng, quan hệ vợ chồng giữa Cố Thanh Sương và anh ngày càng ân ái, nên càng phải tính toán rõ ràng.

Ngày thứ ba thành lập đoàn phim “Đêm tuyết”. Lạc Nguyên mời Thẩm Tinh Độ đến, nhân vật nam chính mà anh ấy đã chọn trước đó không có lịch trình, hơn nữa kịch bản quốc dân này không phải về một bộ phim tình cảm, mà là về sống chết có nhau đại tình đại nghĩa, giữa nam nữ chính chỉ có tình anh em thuần túy.

Vì vậy Thẩm Tinh Độ trở thành nam chính thay thế bổ sung, điều này vừa giải quyết được nhu cầu cấp thiết của Cố Thanh Sương.

Lạc Nguyên là người có công lao lớn nhất ở đây, sau khi cố gắng hết sức để nhét con trai ông chủ vào, anh rất chân chó tổ chức nghi thức chào đón, trợ lý của Chử Tam Nghiên là Dương Khê là fan trung thành của đỉnh lưu nên tin tức trong nhóm vang lên không ngừng, tán gẫu về tất cả các loại tin đồn bát quái.

Ngay cả Cố Thanh Sương cũng bắt đầu ôm di động xem, vuốt theo thói quen, cùng mọi người tranh cướp lì xì.

Hạ Tuy Trầm vô tình lướt qua màn hình điện thoại di động của cô, giao diện trò chuyện có tên Thẩm Tinh Độ, anh phá lệ biểu hiện rất bình tĩnh, sau khi viết nhớ kỹ tên nhóm là “Đêm tuyết”, anh tìm Lạc Nguyên nói vài câu chuyện phiếm.

Vì vậy đêm đó, Lạc Nguyên đã trịnh trọng mời Hạ Tuy Trầm vào nhóm:

“Chào mừng kim chủ của chúng ta đến @tất cả nhân viên.”

Thân phận của Hạ Tuy Trầm trong đoàn phim tương đối bí ẩn, chỉ có một số người biết rằng anh ấy đầu tư vào bộ phim này vì Cố Thanh Sương, còn những người khác đều cho rằng anh ấy vì lợi nhuận. Đây là lần đầu tiên có nhà đầu tư vào nhóm của đoàn làm phim, trong lúc nhất thời mọi người không biết làm thế nào.

Ngay cả Chử Tam Nghiên cũng gửi tin nhắn chào mừng, so với cách xử lý của Thẩm Tinh Độ, mọi người lập tức thấy được sự khác biệt.

Ngay sau đó, người add Hạ Tuy Trầm không nói nhiều, anh đã gửi đại hồng bao cho tất cả mọi người trong nhóm, tin nhắn này ngay lập tức spam 99+.

Bắt đầu từ Lạc Nguyên, mọi người sôi nổi chữa cháy:

“Ông trời phù hộ kim chủ đại nhân sống lâu trăm tuổi, phú quý tề thiên.”



Tin nhắn trong nhóm liên tục vang lên, bây giờ Cố Thanh Sương cũng không có thời gian đọc, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, cô đã thu xếp mọi công việc còn tồn đọng.

Tối nay tham dự một sự kiện trang sức, cô mặc chiếc váy trắng xẻ tà gần như thu hút mọi sự chú ý của giới truyền thông.

Rất nhanh có người phát hiện ra rằng những chiếc váy cô mặc gần đây không phải là sản phẩm có trên thị trường.

Không ai biết nhà thiết kế là ai, vì vậy còn náo loạn lên hot search.

Khi được phóng viên hỏi, Cố Thanh Sương chỉ cười trước ống kính và nói: “Là món quà của ai đó thôi.”

Người duy nhất biết chuyện là Giang Điểm Huỳnh, ở hậu trường cô ấy nắm lấy tay cô nói: “Bảo bối, đây là sự lãng mạn của Hạ tổng à?”

Kể từ khi Cố Thanh Sương kết hôn, mọi chiếc váy cô mặc đều do bàn tay của Hạ Tuy Trầm thiết kế, nó hoàn toàn phù hợp với kích thước cơ thể cô, người khác muốn mặc cũng không mặc được.

Giang Điểm Huỳnh bị ép nhét thức ăn cho chó, suy nghĩ đến chuyện yêu đương.

Sau khi kết thúc sự kiện, cả hai tìm đến một nhà hàng gần đó, sau khi gọi những món chiêu bài, Cố Thanh Sương rót một ly nước chanh, nói nửa đùa nửa thật: “Điểm Điểm, cậu là biểu tượng gợi cảm và xinh đẹp nhất trong thế giới hàng hiệu xa xỉ, một người đàn ông bình thường đều ước ao đến siêu mẫu quốc tế mà… Muốn yêu đương không phải rất dễ dàng sao?”

“Tớ không tìm được ai vừa mắt cả…”

“Cậu tìm Thẩm Tinh Độ nói chuyện đi, sau khi nói chuyện với anh ấy, cậu có thể sẽ thuận mắt với tất cả người đàn ông đó.”

“Cậu giết chết trái tim mình rồi, bảo bối!”

Khóe môi Cố Thanh Sương cong lên thành hình vòng cung, cố ý chuyển chủ đề mà không nhắc đến Trình Thù.

Giang Điểm Huỳnh hiểu được ý tốt của cô, lấy điện thoại di động ra lướt xem lịch, ngay cả những món ăn chiêu bào cũng không ăn, thở dài: “Loại đàn ông quân tử đối xử với người khác dịu dàng ấm áp luôn khiến người khác rất có hảo cảm nha, lần trước tớ đi dự tiệc sinh nhật với lão gia tử, cậu đoán xem tớ đã gặp ai? Anh trai của chồng cậu… Đáng tiếc là Hạ Vân Tiệm có một đứa con rồi.”

“Hạ Vân Tiệm cũng không phải là quân tử khiêm tốn gì đâu.”

Cố Thanh Sương cảm thấy đôi mắt nhìn đàn ông của Giang Điểm Huỳnh đúng là không tốt lắm, lần nào cũng không chính xác.

Giang Điểm Huỳnh nhướng đôi mày thanh tú: “Ít nhất cũng là một túi da tốt, hình như có rất nhiều người giới thiệu anh ta với các danh viện khuê tú, tất cả đều rất háo hức mong được trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Hạ.”

“Khẳng định Hạ Vân Tiệm lấy danh nghĩa của Hạ Tuy Trầm mà từ chối… Nói rằng hôn nhân của anh ấy do tộc trưởng của gia tộc quyết định.”

“… Cậu không cho mình mơ ước một chút à.”

Vẻ mặt của Giang Điểm Huỳnh thể hiện đã hiểu rõ tất cả, rầm rì rì nói: “Tại sao Hạ Vân Tiệm lại sử dụng chồng cậu như một lá chắn như thế.”

Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thanh Sương sống ở nhà họ Hạ, cô đã nghe nó không dưới mười lần.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, lúc định thanh toán tiền thì vô tình nhìn thấy Chung Đinh Nhược cũng đang ở trong nhà hàng này, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, cách một khoảng cách, ánh mắt của Chung Đinh Nhược đảo qua, dừng lại hai giây trên người Giang Điểm Huỳnh, lộ ra nụ cười lạnh châm chọc.

Với tính cách nóng nảy của Giang Điểm Huỳnh, cô ấy không thể không nhìn ra được vợ cũ của Trình Thù đang khoe khoang.

Kết quả là bị Cố Thanh Sương giữ chặt lại, quay đầu nhìn lại thấy Trình Thù trong bộ vest màu lam nhạt đang từ nhà ăn đi đến gần, có lẽ không có tâm tư để ý đến xung quanh, anh ấy đi thẳng đến chỗ của Chung Đinh Nhược.

Một ánh mắt cũng không nhìn qua, ở trước mặt người vợ cũ này, cô ấy luôn là không khí.

Cố Thanh Sương ở bên nhẹ nhàng khuyên cô ấy: “Điểm Điểm, có lẽ Trình Thù và cô ta có chuyện muốn nói.”

Trong thời gian này Giang Điểm Huỳnh đang bình tĩnh lại, muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mình với Trình Thù, nhưng cô không ngờ rằng kết quả của sự bình tĩnh lại như thế này, anh ấy vẫn lén lút bị một cuộc điện thoại của Chung Đinh Nhược gọi đi. Nén cơn đau trong lồng ngực, cô bình tĩnh nói: “Mình nghĩ rồi… Dù sao cũng không phải là người quan trọng gì, chỉ là ngủ với nhau hai năm mà thôi, mình cũng không phải người coi trọng trinh tiết liệt nữ gì, không đáng để đuổi theo anh ấy đòi chịu trách nhiệm đến cùng.”

Ở phương diện xử lý tình cảm, Cố Thanh Sương thích thẳng thắn, thành khẩn, có nghi hoặc gì thì hỏi cho rõ ràng.

Cô đề nghị Giang Điểm Huỳnh nên đi hỏi Trình Thù có phải vẫn muốn lén lút đi gặp vợ cũ không, nhưng Giang Điểm Huỳnh nhường như muốn cắt đứt đoạn tình này, giấu đi tổn thương của bản thân không để ai có thể nhìn thấy.

Cô ấy lộ ra vẻ mặt tươi cười, diễm lệ không gì sánh được: “Đàn ông mà, dùng xong thì đổi người khác là được… Bảo bối, tối nay đừng về nhà, ở đây với mình, không say không về… Cứ coi như chúc mừng chúng ta độc thân vui sướng.”

Cố Thanh Sương nghĩ đến việc gần đây Hạ Tuy Trầm thanh tâm quả dục, không có cô ngủ cùng thì cũng không tổn hại gì.

Vì vậy, cô gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: “Có muốn tìm hai em trai đầu bảng cho cậu không?”

“Bảo bối… Cậu học hư rồi.”

“Đùa với cậu thôi, mình mà dám chơi với các em trai bên ngoài, e rằng sẽ nổi da gà rồi bị vị kia trong nhà mang gia pháp ra phục vụ.” Cố Thanh Sương nắm tay cô bước ra khỏi nhà hàng, trong lúc vô tình gửi một tin nhắn cho Trình Thù, sau đó hai người mới cùng nhau lên xe bảo mẫu đi xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play