Trong phòng khách tối tăm, Hạ Tuy Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là một chiếc áo vest và một chiếc vali đen cỡ nửa người, giống như đây là cả gia tài của anh vậy.
Cố Thanh Sương pha một tách trà nóng đưa tới, đôi mắt đen nhánh của cô hơi ngây ra, không để ý đến động tác suýt chút nữa thì đụng phải mép bàn trà. Cổ tay trắng như tuyết được anh kịp thời nắm lấy, nhiệt độ lòng bàn tay nhẹ nhàng truyền đến: “Cẩn thận một chút.”
Hạ Tuy Trầm nhận lấy tách trà, tay kia không hề buông cô ra, dọc theo xương cổ tay đến lòng bàn tay, các ngón tay đan xen siết chặt vào nhau.
Khoảng cách của Cố Thanh Sương rất gần, mặt đối mặt nhìn anh, cô mới phát hiện người trong video và lúc này là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cảm xúc hốt hoảng kỳ lạ đã lâu không gặp cũng bởi vì Hạ Tuy Trầm mà phá vỡ, tới khi anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trong vắt trên khóe mắt cô, Cố Thanh Sương mới phát hiện ra mình đang khóc.
Khó chịu vì những giọt nước mắt dường như không thể ngăn cản được, chúng xuyên qua kẽ tay anh, hàng mi cong vút của cô hiện lên chút run rẩy.
Rõ ràng hơn nửa năm trong đoàn phim, không gặp anh thì cô cũng không hề khóc, nhưng khi nhìn thấy người nào đó, ngược lại đáy lòng kiên cố kia đã sụp đổ, Hạ Tuy Trầm thấp giọng dỗ dành điều gì đó cô cũng không nghe vô, chỉ biết cô được anh ôm vào lòng, kề sát khuôn mặt vào áo sơ mi của anh khóc.
“Có phải em làm bằng nước không, khóc tới nỗi áo của anh bị ướt một nửa luôn rồi.”
Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm áp lên trán cô, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi nóng hổi vì khóc, hàng mi vẫn còn đọng lại nước mắt, như một sợi chỉ đứt đoạn, đầu tiên chảy vào trong áo sơ mi, đồng thời cũng chảy vào tim anh.
Cánh tay cường tráng của anh không dám ôm cô quá chặt vì sợ cô đau, bàn tay trước sau nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Cố Thanh Sương đã khóc suốt 40 phút, cảm xúc khó chịu mới dần vơi đi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai với đôi mắt đỏ hoe: “Anh, em có linh cảm anh sẽ không thất hứa, nhưng cũng sợ rằng đêm nay anh sẽ không đến.”
Cô ngồi gần khung cửa sổ kính nhìn xuống phố, muốn nhìn xem có bóng dáng nào quen thuộc không, cô đã hạ quyết tâm rồi, nếu không đợi được đêm nay thì cô sẽ ở lại, ở khách sạn này trong mười ngày nửa tháng, cho đến khi anh đến mới thôi.
May mắn thay, Hạ Tuy Trầm đã không thất hứa, anh rốt cuộc đã đến tìm cô.
–
Xa nhau hơn một năm ở đất khách quê người, hai người sẽ khăng khít hơn một chút.
Sau khi Cố Thanh Sương bình tĩnh lại, nhìn thấy áo sơ mi của anh ướt đẫm nước mắt, lúc này mới cảm thấy xấu hổ nên giục anh vào phòng tắm. Ai ngờ Hạ Tuy Trầm chỉ cởi áo sơ mi rồi ở trong phòng khách với mỗi chiếc quần tây trên người.
Đèn đã được bật sáng, phần cơm của Lạc Nguyên đem đến, cô chỉ ăn một miếng nhỏ, để Hạ Tuy Trầm ăn nốt phần còn lại.
Thừa dịp này, Cố Thanh Sương xách chiếc vali màu đen của anh đến tủ quần áo trong phòng ngủ, đi chân trần ngồi xổm trên sàn, khi mở ra, cô thấy một vài chiếc áo sơ mi, quần âu đơn giản và đồ lót, nhưng không có đồng hồ đeo tay hay khuy măng sét nào cả.
Lúc nãy khi ra ngoài, Cố Thanh Sương cũng đã chú ý tới quần áo của Hạ Tuy Trầm, không giống thường ngày, ngoài khuy măng sét và ghim mỏng manh, anh thậm chí còn không thắt cà vạt, trên người lộ ra vẻ mệt mỏi không chút che giấu, so với người bình thường thì không có chút khác biệt nào.
Anh trả vị trí lại cho nhà họ Hạ xong tàn tạ tới mức nào, trong lòng Cố Thanh Sương cũng dường như suy đoán được.
Mười phút sau.
Cố Thanh Sương bình tĩnh đem chiếc vali đáng thương chỉ có vài bộ đồ treo lên, khi bước ra thì thấy Hạ Tuy Trầm đang ngồi thẫn thờ trước khung cửa sổ, nơi cô đã ngồi trước đó, vì vậy cô nhẹ nhàng bước tới, nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên, đôi tay trắng như tuyết mà ôm lấy anh từ phía sau: “Anh.”
Tầm mắt Hạ Tuy Trầm nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ, giọng điệu thốt ra từ đôi môi giống như chẳng có quan hệ gì đến anh: “Em biết hết rồi?”
Cố Thanh Sương lặng lẽ gật đầu, áp khuôn mặt đầy hơi lạnh vào cổ anh.
Anh lại hỏi: “Nói cho anh em biết những gì rồi.”
“Anh nhường lại vị trí …” Điều này là cô biết được từ chỗ bạn bè của anh, cũng có một số từ tin tức trên TV, Cố Thanh Sương nói: “Hạ Vân Tiệm hiện đã quay lại nắm quyền, còn tổ chức họp báo, rất nhiều người ủng hộ anh ấy trở về.”
Hạ Tuy Trầm kéo cổ tay cô, ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Còn gì nữa?”
“Hạ Ngữ Liễu muốn anh tiếp tục bán mạng cho Hạ gia, nhưng anh lại lựa chọn rời khỏi đó.” Đôi mắt đen và sáng của Cố Thanh Sương đầy do dự, cô muốn nói rồi lại thôi, chỉ sợ Hạ Tuy Trầm vì muốn thành công rời đi mà phải trả giá rất nhiều.
Mà đúng như cô nghĩ, Hạ Tuy Trầm cụp mắt xuống, đối diện với cô một lúc rồi nói: “Thanh Sương, một cắc một hào từ nhà họ Hạ anh đều không lấy, từ nay về sau, ngoài dòng máu này, anh không có chút gì liên quan đến nhà họ Hạ nữa.”
Bảy năm qua coi như đã báo đáp xong công ơn nuôi nấng của Hạ gia đi.
Cố Thanh Sương vô cùng đau lòng, đưa tay lên ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Anh, anh vẫn còn có em…” Bất luận Hạ Tuy Trầm ở trên mây hay rơi xuống bùn, trái tim cô vẫn luôn hướng về anh, sẽ không có gì thay đổi, giống như ở chùa Nam Minh năm đó.
“Ở chùa Nam Minh em đã thề nguyện rồi, cả đời này em chỉ thích một người thôi.”
Đáy mắt Hạ Tuy Trầm dường như ẩn chứa cảm xúc gì đó, lại hóa thành một nụ cười nhàn nhạt: “Một đời người rất dài.”
Tính tình Cố Thanh Sương rất bướng bỉnh, cô tin rằng chỉ cần cùng trải qua một chuyện tan xương nát thịt thì sẽ không gì thay đổi, cô đã sớm giao trái tim của mình ra, nếu anh không muốn thì cứ tùy tiện giải quyết, tóm lại là không thể lấy lại được.”
Cô nắm lấy lòng bàn tay của người đàn ông, áp vào ngực mình, giọng nói cô nhẹ nhàng, lại mang một ý nghĩa đặc biệt: “Nơi này, vĩnh viễn sẽ luôn thuộc về anh.”
Hạ Tuy Trầm rõ ràng nhận ra nhịp tim của cô đập rất mạnh, giờ phút này hẳn là cô đang khẩn trương vì sợ anh sẽ không đáp lại.
Một lúc lâu sau.
Anh vẫn vô cùng lý trí phân tích, nhắc nhở cô: “Bây giờ anh là một người không có gì trong tay.”
“Bây giờ em là một minh tinh rất được yêu thích, ở với anh thì càng hợp rồi.” Cố Thanh Sương không ham muốn những thứ vật chất bên ngoài, chỉ cần có anh, giọng nói nũng nịu nói: “Tuy Trầm, ngàn vạn lần anh đừng nghĩ đến chuyện chạy đến chùa Nam Minh xuất gia, bằng không em có bằng bất cứ giá nào cũng nháo cho anh lục căn không tịnh mới thôi.”
Hạ Tuy Trầm bị dăm ba câu của cô chọc cho bật cười, lòng bàn tay dời xuống, đem vạt áo của cô cuộn lên, lộ ra vòng eo thon thả trắng như tuyết, cảnh đêm vẫn như cũ vô cùng lộng lẫy, Cố Thanh Sương nhướng mi, từ hình ảnh phản chiếu trong kính thấy anh cúi đầu xuống, lực độ thật nhẹ nhàng, đôi môi mỏng lướt qua đường cong vòng eo mảnh mai.
Dọc theo hướng lên trên, Cố Thanh Sương co rúm lại, những ngón tay trắng nõn ôm lấy đầu anh, luồn qua mái tóc đen dày, rồi vô thức dùng đầu ngón tay xoa nắn cần cổ anh, không khí quả thực rất dịu dàng nhẹ nhàng.
…
Làm được một nửa, Cố Thanh Sương nhắc anh vào phòng ngủ, không thể ở gần cửa sổ mãi được, sợ sẽ có fightcam bên truyền thông gửi đến để chụp ảnh lén.
Ga trải giường và chăn bông bị lún sâu, đầu ngón tay Cố Thanh Sương nắm chặt, cơ thể cô đỏ bừng như thể say rượu, hơi thở nặng nề của anh phủ lên tai cô. Một lúc sau, cô giơ tay lên, muốn ôm chặt lấy người đàn ông đó, âm thanh mang theo chút giọng mũi: “Hạ Tuy Trầm.”
Đã hơn một năm không làm, Hạ Tuy Trầm sợ cơ thể cô không thích ứng kịp, suốt quá trình đều rất nhẹ nhàng, giọng anh khàn khàn phát ra từ cổ họng: “Anh ở đây, Thanh Sương… Anh ở đây.”
Lăn lộn ba lần, giường trong khách sạn không thể nào nhìn thẳng được nữa.
Cố Thanh Sương hồi lâu không thể bình tĩnh lại, nằm trong chăn bông mềm mại màu trắng, đầu ngón tay đặt lên môi điều chỉnh hô hấp, một lúc sau, cảm thấy Hạ Tuy Trầm từ phòng tắm bước ra, tắt đèn rồi duỗi tay đem cô ôm vào lòng.
Thân nhiệt quen thuộc của người đàn ông khiến Cố Thanh Sương cảm thấy hết sức lưu luyến. Không biết cô đã trải qua như thế nào khi không có anh bên cạnh. Cô mở mắt, từ trong bóng đêm tìm kiếm khuôn mặt anh, nhích lại gần, chủ động phủ môi lên: “Sau này anh có thể luôn ở cạnh em rồi đúng không?”
Hạ Tuy Trầm đón nhận nụ hôn của cô, thì thầm “Em muốn anh ở bao lâu thì anh ở bấy lâu.”
Trong lòng Cố Thanh Sương thấy ngọt ngào, đôi mắt đẹp của cô hơi cong xuống, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, cô đã không biết bao lần nói với anh rằng cô thích anh.
Cả tối cô đều không ngủ, cố nói hết toàn bộ tâm tình của mình.
Vì vậy, đến sáng Lạc Nguyên gõ cửa cũng chưa tỉnh, cuối cùng, Cố Thanh Sương lặng lẽ đứng dậy rời giường trước, đắp chăn cho Hạ Tuy Trầm vẫn còn đang say ngủ, mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Lạc Nguyên biết Hạ Tuy Trầm đã tới, lại nhìn thấy bộ dạng lười biếng quyến rũ của cô, cũng không có nửa điểm kinh ngạc: “Hạ Tổng còn đang ngủ à?”
“Ừm.” Cố Thanh Sương rót một cốc nước uống để nhuận họng, giọng nói có hơi khàn khàn: “Anh Nguyên, em đưa danh sách mua sắm cho anh… Anh giúp em mua vài bộ tây trang đen cho Hạ Tuy Trầm, nhân tiện, anh nhớ chọn thương hiệu tốt nhất trong trung tâm thương mại, thêm kính râm và khẩu trang nữa.”
“Em đây là đang muốn kim ốc tàng kiều?”
(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp. Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Bây giờ người ta hay gọi là bao nuôi í~~~~~
“Quá nhiều phương tiện truyền thông đang theo đuôi em. Anh ấy cần một danh phận hợp lý để ở bên em.” Tối qua cô đã nghĩ rất lâu, chỉ có thể để Hạ Tuy Trầm chịu chút thiệt thòi, ở bên ngoài giả làm vệ sĩ của cô, chuẩn bị kính râm đen và khẩu trang là vì cô không muốn anh bị người khác nhận ra.
Lạc Nguyên mơ hồ đoán được Hạ Tuy Trầm đang thất nghiệp, giờ thì lại được một nữ minh tinh bao nuôi.
“Áo bông nhỏ của tôi ơi, anh bị em làm cảm động phát khóc rồi.”
“?”
“Nam nhân vạn kiếp bất phục, thời điểm họ khốn khó nhất em cũng không buông tay, Hạ Tổng đúng là phúc tám đời, thật may mắn.”
Cố Thanh Sương có chút bất lực: “Anh Nguyên, anh đến trung tâm thương mại được rồi đấy.”
Lạc Nguyên nháy mắt đã hiểu, không thể trì hoãn thế giới riêng của hai người được.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Cố Thanh Sương quay về phòng ngủ, phát hiện Hạ Tuy Trầm đã rời giường, đang tắm rửa trong phòng tắm. Khách sạn này cung cấp cả đồ vệ sinh cá nhân cho nam nhưng chất lượng chỉ ở mức trung bình. Thấy anh đứng trước gương cạo râu, cô cười đi đến: “Để em giúp anh.”
Hạ Tuy Trầm nhờ cô lấy giúp khăn bông lau mặt, nâng tay lên, vòng qua eo cô rồi ấn vào trước bồn rửa mặt.
“Thích anh thế à?”
Giọng nói khàn khàn xen lẫn ý cười nồng đậm, làm cho lỗ tai Cố Thanh Sương đỏ bừng, ngón tay cẩn thận lau bọt nước trên cằm anh: “Gì cơ, em nghe không hiểu.”
Hạ Tuy Trầm ghé vào tai cô, lặp lại câu nói tối qua khi cô quấn lấy anh.
Cố Thanh Sương là kiểu người điển hình xuống giường là giả bộ như không biết gì, sau khi giúp anh lau mặt thì hôn lên mặt anh.
Một người thất nghiệp, một người có kỳ nghỉ, có rất nhiều thời gian… (Khụ khụ)
Thân phận minh tinh nổi tiếng bây giờ của Cố Thanh Sương khiến cô không thể đi hẹn hò theo ý muốn được, vì vậy cô quyết định ngồi trên ghế sô pha tiêu khiển với Hạ Tuy Trầm. Không biết vì sao, không có chuyện gì làm, chỉ ngồi trong ngực anh thôi mà cô vẫn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong những tháng ngày xa cách, chuyện gì hai người cũng chia sẻ với nhau, Cố Thanh Sương nói với anh: “Ở đoàn làm phim em đã học được một món ăn đặc biệt từ đạo diễn và đoàn làm phim.”
Cố Thanh Sương nhảy khỏi ghế sofa và đi vào bếp riêng của khách sạn lăn lộn mười phút.
Cuối cùng, cô tự tin bưng một đĩa dưa chuột đến cho anh, khóe môi cong lên một nụ cười: “Em còn đặt tên món ăn này là tiểu thanh long tan xương nát thịt.”
Ánh mắt Hạ Tuy Trầm lẳng lặng nhìn chăm chú vào con “rồng xanh” nhỏ bị vỡ vụn này, hãnh diện nhấm nháp: “Không tệ.”
Sau đó, anh mở điện thoại và gửi cho cô một phong bao lì xì đỏ như một phần thưởng.
Cố Thanh Sương vui vẻ cảm ơn ông chủ, cúi đầu mở ra xem, trong đó có phong bao màu đỏ 188 tệ, nếu là trong nhà hàng sẽ bị coi là khinh thường đầu bếp. Nhưng với thói quen chi tiêu rộng rãi thường ngày của Hạ Tuy Trầm, ước tính sau này sẽ có thêm.
Cố Thanh Sương đoán số dư trong thẻ của anh không nhiều nên vờ như không biết, cũng may Lạc Nguyên đã sớm từ trung tâm mua sắm càn quét quay về, trên tay toàn là túi lớn túi nhỏ.
Nhìn đống đồ cô mua cho mình, Hạ Tuy Trầm cũng không nói gì, ngón tay cầm một bộ đồ mới tinh, chỉ cười nhẹ: “Hiện giờ em lại phải nuôi anh rồi.”
Trái tim Cố Thanh Sương như bị bóp nghẹt bởi lời nói của anh, cô làm nũng nói: “Vậy chỉ để mình em lo cho anh thôi được không? Ngoài kia sợ là có hàng tá phụ nữ xếp hàng chờ được nuôi anh đấy, nên anh không được cho bất kỳ người phụ nào cơ hội này.”
Lại nói thêm anh là của hiếm, làm cho người ta phải tranh giành để có được.
Một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng như Cố Thanh Sương càng làm nũng càng như muốn lấy mạng người, hiển nhiên, Hạ Tuy Trầm đem cô ôm vào ngực hôn thật sâu, lợi dụng bầu không khí tốt, cô lén lút đặt một tấm thẻ mỏng vào tay anh: “Phí bao nuôi.”
Hạ Tuy Trầm cúi đầu, dưới hàng mi dày nên không nhìn ra được cảm xúc trong mắt anh, chỉ biết là khuôn mặt không có xúc cảm, giữa ngón tay đang chơi với chiếc thẻ đen không giới hạn này.
Cố Thanh Sương nín thở một lúc, sợ anh không chấp nhận nên nhẹ giọng nói chuyện với anh, vờ như không quan tâm: “Một năm nay em cũng đóng nhiều bộ phim, còn là đại ngôn của mười hai công ty, giá trị của em ở giới giải trí có thể nằm trong top 5, anh biết mà, em học chuyên ngành diễn xuất chuyên nghiệp, không hiểu lắm về quản lý tài chính, coi như giúp em quản lý đầu tư tài chính đi.”
Hạ Tuy Trầm cuối cùng cũng cho cô chút phản ứng, lẳng lặng nhìn cô: “Có chút giá trị thì khoe ra, em không sợ bị anh lừa sao?”
Cố Thanh Sương nhớ lại của hồi môn nghèo nàn của cô năm đó, tích góp tới sống dở chết dở, quả thực đã bị anh lấy đi. Nhưng bây giờ không phải lúc lôi chuyện cũ ra, giờ là lúc dỗ cho anh chấp nhận, tiếp tục khoác tay anh làm nũng: “Vậy anh cứ lừa đi, miễn là anh đừng lừa dối tình cảm của em là được, một chút vật ngoài thân thì tính là gì, huống chi…”
Cô cố ý kéo dài âm cuối, hôn lên cằm anh và nói: “Tiền bạc làm sao mua được tình cảm giữa anh và em. Bất kể thế nào, em cũng là người hưởng lợi kia mà.”
Hạ Tuy Trầm cúi đầu đè cô xuống ghế sô pha, hung hăng giáo huấn cô một bài học, đúng là biết cách quyến rũ trái tim đàn ông.
Cố Thanh Sương phối hợp, đôi chân mảnh mai trắng như tuyết, chạm vào mềm mại mịn màng, quấn lấy anh, tận tình phóng túng. Cho tới khi trời chập tối, Hạ Tuy Trầm mới tùy ý dùng chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm quấn chặt lấy thân cô, mang vào phòng tắm.
…
Ba ngày sau, sân bay ở Tứ Thành rất náo nhiệt.
Tại cổng đón, rất nhiều người hâm mộ đã tập trung tại đây chờ Cố Thanh Sương xuống máy bay, mặc dù chỉ có thể đứng ở xa xa ngắm hoặc chụp được vài tấm hình. Đến giờ, ai đó trong đám đông đã hét lên: “Ra rồi! Ra rồi!! Trời ơi… Cố mỹ nhân nhà tui đẹp quá!”
“Cố mỹ nhân đóng phim đã nửa năm rồi, cảm giác như mới từ thẩm mỹ viện bước ra ấy… Người thật còn xinh đẹp hơn so với hồi đầu năm. Eo chị ấy thon quá, quả thật tôi không thể sống nổi mà.”
“Một, bốn, sáu… chín. Sao lần này chị nhà mình lại có thêm vệ sĩ vậy?”
“Đâu?”
“Người đứng bên cạnh Cố Thanh Sương cao quá! Tỷ lệ cơ thể này là tiêu chuẩn của người mẫu nam đó nha, waaaa… Tại sao lại phải đeo khẩu trang? Nhìn bàn tay anh ấy kìa, anh ấy đang ôm eo sau lưng Cố Thanh Sương, sao nhìn có hơi quen quen ta?”
…
Ngay lập tức, Cố Thanh Sương đã được bảo vệ bởi rất nhiều vệ sĩ trong xe bảo mẫu, dưới sự theo dõi của người hâm mộ, quản lý của cô và vệ sĩ đeo khẩu trang cùng ngồi vào xe, những người còn lại cũng lên xe kế tiếp ở phía sau.
Một trong những mục tìm kiếm hot trên Weibo ngày hôm đó là vệ sĩ của Cố Thanh Sương.
Chỉ là tin tức luôn bị cái gì đó ép xuống. Các fan đã đăng những bức ảnh mờ mờ mà họ chụp được lên mạng, nhưng sức nóng luôn không thể tăng lên. Những người qua đường đứng xem đều biết rằng Cố Thanh Sương đã tuyển một vệ sĩ mới, nhưng không ai biết nội tình bên trong là gì.
Chuyện này cũng phải cảm ơn Cố Văn Hàn giúp đỡ, phàm là những chuyện tai tiếng của cô thì các hot search đều bị ém lại.
Cố Thanh Sương hứng thú lướt điện thoại, Lạc Nguyên ngồi bên cạnh hỏi: “Vẫn quay về chung cư chứ?’
Cô nhướng mi nhìn về phía Hạ Tuy Trầm đang ngồi, anh đã tháo khẩu trang xuống khi vừa mới lên xe, kính râm đen che khuất khuôn mặt anh, nhìn kiểu gì cũng thấy cực kỳ đẹp trai, khó trách chỉ qua bóng dáng thôi đã có thể làm các fan chú ý.
Một lúc sau, Cố Thanh Sương vẫn trầm giọng nói: “Chung cư đi, nửa tháng tới đừng thu xếp công việc mới cho em.”
Lạc Nguyên: “Hai người đã quấn lấy nhau bao lâu rồi, còn chưa đủ hả?”
Bên này hai người đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào, nhưng bên phía nhà họ Hạ thì không được thảnh thơi như vậy.
Không có Hạ Tuy Trầm nắm quyền, mọi việc lớn nhỏ đều đổ lên vai Hạ Vân Tiệm, ngoài việc dưỡng bệnh cùng rèn luyện thân thể, hàng ngày anh đều đem toàn bộ tinh lực dồn hết cho việc kinh doanh của công ty.
Thấy anh dậy sớm ngủ muộn, Hạ Ngữ Liễu lo lắng cơ thể anh sẽ không chịu nổi, lén phàn nàn nhiều lần với quản gia.
Họ đều cho rằng Hạ Tuy Trầm quá độc ác, không quan tâm đến việc anh trai mình sống chết ra sao sau khi nhường vị trí, chỉ họp hội đồng quản trị thông báo từ chức rồi sau đó thì giao tất cả các hạng mục lại cho Hạ Vân Tiệm.
Quản gia bị kẹp ở giữa, chỉ có thể an ủi: “Nhị thiếu gia trong lòng chắc có chút tức giận.”
Hạ Ngữ Liễu biết năm đó nhà họ Hạ tự ý đến chùa Nam Minh mời Hạ Tuy Trầm về quản lý gia tộc, giờ trở mặt không nhận người là đuối lý trước, nhưng bà ta vốn dĩ muốn Hạ Tuy Trầm nhường vị trí đứng đầu là ngầm đồng ý anh cho tiếp tục ở lại Hạ thị.
Ai ngờ Hạ Tuy Trầm ở công ty cũng không chịu phối hợp, cái nhà cũ này anh cũng đã lâu không về.
Khuôn mặt Hạ Ngữ Liễu u sầu thở dài: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị đưa ra ngoài nuôi dưỡng, nên cũng không thân thiết gì với tôi… Tôi là cô ruột của nó, thật sự có thể nhẫn tâm đuổi nó ra ngoài hay sao?”
Quản gia mỉm cười không nói gì.
Hạ Ngữ Liễu oán giận xong, lại đi nhờ Ổ Thùy Khê săn sóc chiếu cố Hạ Vân Tiệm, khuyên anh phải chú trọng thân thể.
Bây giờ Hạ thị nhân tài đông đúc, không có lý do gì để Hạ Vân Tiệm giống như công cụ không có tình cảm liều mạng đi kiếm tiền.
Ổ Thùy Khê ngoài mặt thì lắng nghe, trên miệng thì khuyên, nhưng trong thâm tâm lại nghĩ rằng Hạ Ngữ Liễu cũng là quá tham lam rồi, đuổi người em trai đi, lại sợ người anh lao lực, việc này nào có chuyện lưỡng toàn cho được.
Nhưng cô đã quen với việc an ủi mọi người, khi cười lên đôi mắt rất quyến rũ và ngọt ngào.
Những lúc rảnh rỗi, Hạ Vân Tiệm sẽ ôm cô nằm trong đình viện phơi nắng, bên cạnh bật lửa huân hương, sợ cô nóng, anh cầm trên tay chiếc quạt xếp, làn gió nhẹ thoảng qua cũng làm phai nhạt mùi thuốc trên người.
Thư ký Đồng vén rèm bước tới, nhẹ giọng thì thầm: “Ôn Tổng đến rồi.”
Gần đây, Hạ Vân Tiệm đang có một dự án kinh doanh, đây cũng là khoản đầu tư đầu tiên kể từ khi anh quay trở lại nắm quyền lực, toàn bộ ban giám đốc cũng đặc biệt chú ý đến nó. Hạ Vân Tiệm nhẹ nhàng vỗ vai Ổ Thùy Khê, ý muốn cô tránh mặt một lát.
Khi bàn chuyện kinh doanh, anh ta không bao giờ để Ổ Thùy Khê ở lại.
Thư ký Đồng đi giày gót nhọn đứng sang một bên như nhường đường, khiến ánh mắt của Ổ Thùy Khê quét qua.
Cả hai đều là kiểu phụ nữ quyến rũ nên không thể tránh khỏi có sự so sánh, bên cạnh đó, thư ký Đồng cũng đang xử lý một số công văn quan trọng của Hạ Vân Tiệm, điều này làm cho Ổ Thùy Khê không khỏi dâng lên cảm xúc phòng bị, chậm chạp đứng lên.
Những người từ tập đoàn Cách Viễn đi vào trước, tấm màn được kéo lên, lọt vào tầm mắt là chủ tịch Ôn Kỳ Hàng, một quý ông lịch thiệp, anh ta giữ rèm cửa không buông, kiên nhẫn chờ người sau bước tới.
“Tư Tình, cẩn thận bậc thang.”
Lời còn chưa dứt.
Ngay sau đó, Ổ Thùy Khê nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh và xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng và váy dài qua gối màu bạc, để lộ những đường xương mềm mại ở bắp chân, trên tay cô ấy xách một chiếc cặp da, trên người không có phụ kiện trang sức đắt tiền. chỉ có một chiếc vòng cổ vòng qua xương quai xanh tinh tế, tôn lên làn da trắng sáng.
Làm người ta khắc sâu nhất chính là đôi mắt thân thiện, lúc nào cũng mang theo ý cười. truyện teen hay
Ổ Thùy Khê không khỏi nhìn chằm chằm cô, thấy cô nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, mới kinh ngạc đứng dậy, kéo chiếc váy đã nhăn nhúm khi đang nằm trên ghế sa lon lại, đỏ mặt nói vài câu với Hạ Vân Tiệm, sau đó vội vã rời đi.
Ai tinh mắt cũng có thể thấy hai người đó quan hệ rất thân thiết, không ai chủ động phá đám.
Hạ Vân Tiệm sắc mặt vẫn như thường, mời Ôn Kỳ Hàng và một vài người xung quanh anh ta ngồi vào chỗ.
Các dự án kinh doanh được thảo luận rất suôn sẻ, không ai là miệng lưỡi vụng về, tranh thủ không khí tốt, trong đội có một người đeo kính đen, nhìn về phía Dụ Tư Tình, nửa đùa nửa thật nói: “Cô Dụ hình như trước đây là người nhà Hạ gia, không ngờ lần này cũng xuất hiện, đúng là có duyên.”
Mọi người bỗng dưng yên lặng, Hạ Vân Tiệm với khuôn mặt gầy không biểu cảm tay cầm chén trà, cẩn thận nếm thử, mọi người tưởng rằng anh sẽ không đáp lời, nhưng lại thong thả nói với giọng điệu khó hiểu: “Cô Dụ rời đi không bao lâu thì đã có thể nắm chức vụ mới ở công ty Cách Viễn, đúng là Hạ thị trước đó có mắt mà không nhận ra núi Thái Sơn.”
Hai mắt Dụ Tư Tình như có nước, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Hạ Vân Tiệm, khóe môi cong lên nhẹ nhàng, giọng điệu ôn nhu: “Hạ Tổng quá khen, đều nhờ bạn trai tôi giới thiệu, tài năng hay không thì chưa nói tới.”
Một người phụ nữ như cô ấy gần như từ bỏ tính khí nóng nảy, như thể không có gì có thể lay chuyển được, nói trắng ra, có hơi nhạt nhẽo vô vị. Ngay cả việc đột ngột công bố chuyện tình cảm ngầm với Ôn Kỳ Hàng cũng rất công tâm.
Nếu không phải vì Dụ Tư Tình không thích nói đùa, mọi người trong đoàn sẽ nghĩ rằng cô ấy chỉ là đang đùa giỡn.
Cho đến khi Ôn Kỳ Hàng nâng tay lên, khoác vai cô trìu mến, giống như ngầm đồng ý thừa nhận, những người khác mới chợt hiểu ra.
Hạ Vân Tiệm chậm rãi uống cạn ly trà nóng, không hề nói thêm đề tài nào về Dụ Tư Tình nữa, vài câu nói vừa rồi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT