Ý định nấu bát canh gà độc nhất vô nhị của Hạ Tuy Trầm đêm nay đã không thành công.

Khi ánh đèn rực rỡ xuất hiện, đúng giờ Cố Thanh Sương đến nhà hàng cao cấp Hương Thức vào thời gian đã định, nơi này yên tĩnh, khắp nơi tràn đầy hương vị ấm cúng, cô dẫn Hạ Tuy Trầm vào, tới lầu ba thì dừng lại, không để anh đi cùng vào trong phòng.

“Anh vào phòng bên cạnh đi. Bố em là người khí tính, thích lên giọng.”

Dù gì thì cũng là bố con với nhau, Cố Thanh Sương biết tính khí của Cố Văn Hàn, cô không muốn Hạ Tuy Trầm dính líu đến, nhân lúc không có ai ở hành lang, vì vậy cô kiễng chân lên, lén lút vươn tay ôm lấy bờ vai của anh: “Nếu ông ta nói không thắng được em, ông ta nhất định sẽ nhằm vào anh…Anh, em không muốn anh phải chịu ủy khuất.”

Sức chiến đấu của Hạ Tuy Trầm không phải chuyện đùa, nhưng khi có liên quan đến Cố Thanh Sương, ngược lại anh trở thành một người tay không trói gà không chặt, sẽ bị bố vợ tương lai làm khó đủ đường.

Khuôn mặt đẹp trai của anh khẽ cúi xuống, hơi thở ấm áp hôn lên vành tai cô: “Nói lại không được có thể gọi điện thoại cho anh, cánh cửa bên cạnh chỉ cách vài bước thôi, anh hùng cứu mỹ nhân vẫn còn kịp.”

Cố Thanh Sương rất dễ đỏ mặt, cũng không thể ôm anh nữa, duỗi tay đẩy đẩy anh ra: “Đã biết.”

Ở phòng bao Lan Tự.

Cố Văn Hàn một thân sang quý mặc một bộ vest hàng hiệu màu xanh đậm ngồi trước bàn, cũng chờ khá lâu rồi. Ông ta không bao giờ trễ hẹn, đây là phong độ mà ông ta đã duy trì bao năm nay, giống như một chiếc đồng hồ vậy, 8 giờ 10 phút sau, cuối cùng ông ta cũng nghe thấy tiếng cửa được đẩy ra.

Cố Thanh Sương cố tình đến muộn mười phút, đôi giày cao gót tinh tế giống như giẫm lên thái dương của cha ruột, lúc bước vào cũng không thèm đóng cửa lại, cứ thản nhiên tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.

Cố Văn Hàn mặt không hề tức giận, ông ta đã quen với tác phong phản nghịch này của cô rồi, ông đưa tay rót một ly nước trái cây đưa qua: “Hễ tức giận là cố ý đến muộn mười phút, điểm này con càng ngày càng giống mẹ con rồi.”

Cố Thanh Sương không chỉ là giống một chút, thời điểm khi cô đến gần, nhiều năm không gặp, Cố Văn Hàn gần như nghĩ rằng ông đã nhìn thấy một phiên bản trẻ hơn của Phó Uyển Uyển, nhưng nốt ruồi nhàn nhạt trên trên chiếc mũi tinh xảo của cô làm tăng thêm vẻ ngây thơ, không có vẻ đẹp kinh diễm mà lạnh lùng của Phó Uyển Uyển.

Rõ ràng là đều có khuôn mặt xinh đẹp giống nhau, nhưng Cố Thanh Sương lại cho người ta cảm giác không dính khói lửa nhân gian, nhưng khi mở miệng nói ra thì khí chất đều tan biến hết: “Giống mẹ của tôi rất tốt, chứ giống ông thì xong rồi… Mặt đào hoa, ở bên ngoài không biết đã chọc bao nhiêu món nợ đào hoa rồi, cẩn thận một ngày phơi thây ngoài đường, tôi cũng không biết phương tiện truyền thông Lệ Thành sẽ viết loại chuyện này như thế nào đâu.

“Nguyền rủa bố chết, con vẫn đại nghịch bất đạo như vậy.”

“Nó có thể được coi là một cách khác để con gái quan tâm đến vị cha già của mình.” Cố Thanh Sương nói nhiều khát nước, nhấp một ngụm nước uống, lại đặt sang một bên và nở một nụ cười tiêu chuẩn với Cố Văn Hàn: “Giống như ông quan tâm đến tôi vậy.”

Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, không ai lên tiếng nữa.

Lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn tiến vào, tình cờ phá vỡ sự giằng co giữa hai người, Cố Văn Hàn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ôn nhu nói: “Bố sai rồi, bố biết rằng khi còn nhỏ con đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi việc ly hôn của bố mẹ, tính tình trở nên cực đoan quái gở, bố cũng là bất đắc dĩ, mẹ con thì rất nóng nảy…”

“Ồ, nếu ông không nhắc đến, tôi đã quên việc Phó Uyển Uyển hay đánh tra nam.”

“Không phải.” Cố Văn Hàn không muốn nhớ lại hồi ức hôn nhân bị bạo hành gia đình, lời nói đó dừng lại một chút, giọng điệu trở nên nặng nề: “Cho dù hôn nhân của cha mẹ có thất bại thì cũng không phải là cái cớ để con lầm đường lạc lối….Con đã xem những tin tức nóng trên mạng chưa? Nói rằng con là chim hoàng yến được kim chủ bao nuôi, là một chiếc bình hoa, con khiến người làm cha này mất hết thể diện mà…”

“Có ai biết Cố tứ gia ngài có một cô con gái đâu.”

Sự tồn tại của Cố Thanh Sương nhiều nhất chỉ được công nhận trong gia đình nhà họ Cố, khi ra ngoài, Cố Văn Hàn luôn treo trái tim bên người phụ nữ, làm sao ông ta vẫn nhớ được mình còn có thân phận của một người cha.

Ông ta tự nhận là độc thân và chưa lập gia đình, là Tứ thiếu của Cố gia, ôn nhu lại giàu có, người khiến cho rất nhiều tiểu thư nhà giàu phải gục ngã. Sau khi trải qua tổn thương tình cảm, ông ta càng dễ dàng chiếm được thiện cảm của phái đẹp.

Nói đến cuối cùng, Cố Văn Hàn bề ngoài là một kẻ si tình nhưng thực chất trong lòng lại vô cùng tàn nhẫn, không thật lòng yêu ai, mà chỉ yêu vẻ đẹp bề ngoài của phụ nữ.

Cố Thanh Sương dựa tấm lưng mảnh mai vào thành ghế, đôi môi đỏ mọng cong lên một đường vòng cung đầy mỉa mai, cô nhấc lên cầm ly rượu đỏ bên cạnh uống cạn.

Cố Văn Hàn bị cô mắng không còn gì để nói, ông ta không còn giả mù sa mưa về mối quan hệ cha con thân thiết nữa, ngả bài nói: “Con rút lui khỏi giới giải trí đi, Cố gia có thể nuôi nổi con, về sau khi bố chết, con cũng là người đầu tiên thừa kế tài sản của ta.”

“Rút lui?”

“Sau khi rời khỏi giới giải trí, bố sẽ tìm cho con một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối ở Lệ Thành. Con năm nay cũng 25 tuổi rồi, đã đến tuổi kết hôn. Chẳng lẽ con còn muốn tùy tiện tìm người trong làng giải trí để kết hôn?”

Giọng điệu như một người cha hiền từ của Cố Văn Hàn, như thể ông ta đang chân thành lót đường cho cô, chưa hết lại còn bổ sung thêm: “Đến lúc đó bố sẽ cho con một ít cổ phần làm của hồi môn, bây giờ nhà họ Cố cũng là nhà giàu số một ở Lệ Thành.”

Cố Thanh Sương nghe xong thì bật cười, cô không nói gì, chỉ cười khiến Cố Văn Hàn cau mày:

“Bố là bố con, có quan hệ huyết thống…Con đừng bị Chử Tam Nghiên tẩy não, còn Thẩm Dục kia nữa, vừa nhìn đã biết hắn ta rắp tâm đem con ký vào dưới trướng công ty hắn, nhiều năm như vậy cũng vẫn chưa hết hy vọng với mẹ con, lúc nào cũng mặt dày la liếm.

Trước khi nói xong, cánh cửa khép hờ của phòng bao bị đá tung ra với một tiếng phanh mạnh.

Bên ngoài chính là Thẩm Dục, nhận được tin nhắn của Cố Thanh Sương ông ta vội vàng đi đến đây.

Khi còn trẻ, ông ta có mối thù đoạt vợ với Cố Văn Hàn, nhiều năm như vậy đều là tránh gặp, nếu họ đối mặt trực tiếp vậy không khí sẽ tràn đầy mùi thuốc súng.

“Mày, cái đồ ẻo lả này, khi tao và Uyển Uyển vô tư bên nhau, không biết mày đang mặc tã bên người phụ nữ nào đâu.”

Cố Văn Hàn ghét nhất người khác công kích vẻ ngoài của mình, giống như chọc vào chỗ đau vậy, để thật mạnh ly xuống bàn cười lạnh nói: “Còn hơn một người phàm phu thô lỗ như ông, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, để theo đuổi vợ cũ của tôi, ông cũng đã vất vả bắt chước tôi đúng không?”

Thẩm Dục khi còn trẻ là một người cứng rắn, sau đó, ông biết được Phó Uyển Uyển thích những người đàn ông thi sinh văn nhã, vì vậy ông mới thay đổi thói quen của mình để lấy lòng mỹ nhân. Ai biết rằng cái loại tự luyến Cố Văn Hàn này cứ khăng khăng là ông bắt chước ông ta.

Ông không thể nhẫn nhịn nữa, chưa kể Cố Văn Hàn còn đang cố gắng phá hủy mối quan hệ giữa ông và Cố Thanh Sương.

Thẩm Dục chửi thề, vội vàng xông lên động thủ.

Cố Thanh Sương nhàn nhã ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra quay video, còn ân cần nhắc nhở: “Chú Thẩm, mắng người là hành vi không có đạo đức.”

Tiếng gọi chú Thẩm này, lập tức khiến cho Thẩm Dục có thêm dũng khí rất lớn, trực tiếp đấm vào vẻ mặt đáng ghét của Cố Văn Hàn một cái.

“Cho mày dám châm ngòi ly gián này, Uyển Uyển mắng rất đúng, mày chính là cái đồ đê tiện!”



Phòng bên cạnh, Hạ Tuy Trầm đang ngồi trên sô pha thưởng trà, chợt nghe thấy tiếng động của chiếc bình đập xuống sàn nhà, anh cau mày, vội cầm lấy chiếc áo khoác đen lên, đứng dậy và bước ra ngoài.

Vừa mở cửa, giám đốc đang đứng ở ngoài hành lang, không dám đi vào đắc tội với khách quý, dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm anh.

Trong phòng bao là một cảnh lộn xộn, bàn bị xô lệch, ghế và bình hoa rơi vãi tứ tung, Thẩm Dục đang túm lấy cổ áo Cố Văn Hàn, vẻ mặt đầy tức giận. Ở bên cạnh, Cố Thanh Sương vẫn ngồi yên trên ghế từ đầu đến cuối, vẻ mặt lạnh lùng như đang xem kịch.

Trong ba người, Cố Văn Hàn là người thảm nhất. Ông ta không thể so với Thẩm Dục được, đã tuổi này rồi nhưng vẫn lăn lộn trong đấu trường quyền anh. Ngày thường, để tăng vốn liếng yêu đương, ông ta nhiều lắm cũng chỉ tập thể hình. Bây giờ ông ta chỉ có thảm hại, đơn phương bị đối phương đánh cho không biết bao nhiêu cú rồi.

Áo vest đắt tiền nhăn nhúm, chiếc cà vạt cũng không còn chỉnh tề, khóe miệng thâm tím, trông rất chật vật.

Cục diện bế tắc cuối cùng được phá vỡ bởi sự xuất hiện của Hạ Tuy Trầm. Hai bên ăn ý nhìn ra phía cửa thì thấy một thanh niên mặc âu phục màu xám nhạt bước vào. Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh khiến khuôn mặt anh có vẻ ôn nhu dịu dàng, rất giống người tốt.

“Hai người có phải có hiểu lầm gì không?”

Hạ Tuy Trầm chủ động hòa giải hai người đàn ông đang tranh chấp, không thiên vị ai, trước đó còn dặn dò giám đốc đem các phòng ở tầng ba bao hết. Rốt cuộc họ đều là những người để ý thể diện, nếu truyền ra ngoài thì đối với ai cũng không có chỗ tốt.

Thẩm Dục đã nghe nói về người mới về nước đang nắm quyền của Hạ gia này, ông ấy rất khách khí với Hạ Tuy Trầm, ngay lập tức thay đổi từ một người trung niên cao tuổi táo bạo thành một chủ tịch thành thục ổn trọng, chủ động bắt tay chào hỏi: “Hạ tổng, nghe danh đã lâu.”

Còn Cố Văn Hàn thậm chí cảm thấy vô cùng cảm kích đối với Hạ Tuy Trầm hơn vì đã ra tay giúp đỡ, không biết dùng lời gì để diễn tả cảm xúc. Ông ta sửa sang lại quần áo, cố gắng hết sức để giữ vững phong thái, cũng bước tới chào hỏi Hạ Tuy Trầm, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng tranh đấu kịch liệt với Thẩm Dục vừa rồi.

Hạ Tuy Trầm nói chuyện với giọng điệu không nhanh không chậm, không có chút kiêu ngạo của người trẻ tuổi có địa vị cao, dăm ba câu nói, anh phá vỡ màn bối rối vừa rồi, mời hai người sang phòng bên cạnh uống ly rượu.

Giọng nói có hàm ý, mắt anh ta quét qua Cố Thanh Sương trong hai giây.

Toàn bộ quá trình Cố Thanh Sương đều giả vờ không biết Hạ Tuy Trầm, mang theo túi xách của cô, lặng lẽ đi theo bên cạnh Cố Văn Hàn, nếu không biết còn cho rằng cô là một cô gái xấu hổ thẹn thùng, chỉ có Cố Văn Hàn mới có thể nghe thấy giọng nói âm dương quái khí nói với mình: “Người đã già rồi, học từ người khác cách cẩn trọng và lễ độ đi, cãi nhau với Thẩm Dục không phải là đơn thuần là đòi đánh sao? Có đau không vậy?”

Cố Văn Hàn không đau cũng bị cô nói cho hơi đau đau, không bỏ xuống được mặt mũi: “Ông ta có xu hướng bạo lực, cùng với cái đức hạnh của mẹ con!”

Cố Thanh Sương bước giày cao gót sang phòng bên cạnh, chọn một chiếc ghế xa Hạ Tuy Trầm nhất và ngồi xuống nở nụ cười tươi, rồi lại nhỏ giọng nói với Cố Văn Hàn: “Là đàn ông trưởng thành rồi, bị vợ cũ đánh cũng không phải chuyện đáng khoe khoang, sao cứ treo bên miệng không dứt vậy?”

“Đứa con gái bất hiếu!”

“Họ Cố kia, ông đang mắng ai vậy?” Khi Thẩm Dục nghe câu này, ông liền như súng liên thanh mắng liên tục vào người ông ta: “Sương Sương từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nếu không phải vì có người cha như ông, con bé….”

“Thẩm tổng.”

Hạ Tuy Trầm rót cho ông một ly rượu vừa đúng lúc để hai người không cãi nhau nữa.

Vì có người ngoài ở đây, Thẩm Dục tạm thời tắt lửa, chịu đựng cái tên chết tiệt này.

Hạ Tuy Trầm lại rót rượu, rồi nói chuyện công việc, là một thương nhân thì đều có dã tâm bừng bừng, mối hận thù lớn đến đâu thì trước lợi ích tiền tài đều gạt qua một bên.

Loại đề tài này Cố Thanh Sương không chen vào được, và cô cũng không có hứng thú lắng nghe nó.

Rượu của Hạ Tuy Trầm gọi uống rất ngon, cô lười biếng ngồi bên cạnh cả buổi cũng không nói tiếng nào, ngón tay trắng nõn cầm ly rượu, thỉnh thoảng lắc mấy cái, cảm giác lạnh lẽo của rượu chạm vào môi, thoáng cái cô đã trộm uống hết nửa bình rượu rồi.

Ngay cả khi Cố Văn Hàn giới thiệu cô với Hạ Tuy Trầm ở bên cạnh, cô cũng không cẩn thận lắng nghe.

Trước mặt Thẩm Dục, Cố Văn Hàn liên tục nhấn mạnh rằng Cố Thanh Sương là con gái của ông ta nên ông ta muốn khoe khoang, đồng thời nói với Hạ Tuy Trầm rằng: “Sai Sai nhà tôi, lúc trước khi ba tuổi con bé rất đáng yêu, vừa nhìn thấy tôi đã gọi ‘bố ơi, bố ơi’. “

Hạ Tuy Trầm nhướng mày nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp của Cố Thanh Sương một lúc, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Cố Văn Hàn: “Sai Sai?”

“Đó là biệt danh của con gái tôi, còn cái tên Cố Thanh Sương là do vợ cũ của tôi đặt.”

Cố Văn Hàn căm thù vợ cũ của mình tận xương, đến mức thậm chí không thích cái tên mà bà ấy đặt cho con gái mình. Ông ta cảm thấy cách gọi Cố Thanh Sương là Cố Sai Sai phù hợp với mong muốn của mình hơn.

Thẩm Dục bên cạnh phát cáu: “Nếu không phải ông ngăn cản, con bé đã được gọi là Thẩm Thanh Sương rồi.”

“Lần đầu tiên tôi gặp người gấp gáp lên chức bố như vậy, ông Thẩm đây là có sở thích gì vậy?”

Nghe được hai người lại đối chọi gay gắt, lần này Hạ Tuy Trầm không hòa giải, độ cong môi mỏng cũng lạnh đi một chút, lẳng lặng nhìn.

Vào lúc trò hề này kết thúc, trời cũng đã rạng sáng rồi.

Hạ Tuy Trầm đã sắp xếp tài xế đích thân đưa bọn họ đến khách sạn rồi, trước khi rời đi, Thẩm Dục uống quá nhiều rượu, đi đường cũng không thể đứng vững, lôi kéo anh nói: “Hạ tổng, xuy xét về dự án tối nay tôi đề cập một chút, hôm khác chúng ta lại tiếp tục uống nha.”

Sau đó, tài xế dìu ông lên xe.

Cố Văn Hàn dù uống bao nhiêu cũng không thất thố, nhiều lắm cũng chỉ hơi mơ màng, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm liền khen: “Đúng là hậu sinh khả úy, tửu lượng của cậu thật tốt.”

Hạ Tuy Trầm cùng bọn họ uống cả đêm, đáy mắt không thấy nửa phần men say, ôn hòa cười nói: “Cố tổng ở nơi nào? Tôi cho người đưa ông đến khách sạn nhé?”

Cố Văn Hàn vẫy vẫy tay, đỡ cửa xe nhìn xung quanh: “Sai Sai đâu rồi.”

Hạ Tuy Trầm thấp giọng nói: “Cô Cố có chuyện đã đi trước rồi.”

“Vậy sao?”

Cố Văn Hàn hồi lâu cũng không nhớ ra, sau đó nghĩ lại, quả thật phù hợp với với tính cách bất hiếu kia của con gái ông ta.

Hạ Tuy Trầm bình tĩnh đưa Cố Văn Hàn lên xe, đứng ở ven đường nhìn ông ta đi xa, sau một hai phút, anh quay trở lại phòng bao trên lầu ba của nhà hàng.

Cố Thanh Sương không rời đi, nhân lúc anh tiễn người ra ngoài, cô đã uống hết chai rượu vang đỏ còn lại.

Hạ Tuy Trầm cố tình chuốc say Cố Văn Hàn và Thẩm Dục, bảo quản lý nhà hàng mang cho họ rượu có nồng độ cồn cao. Những người thường xuyên uống rượu cũng rất dễ say, chưa kể Cố Thanh Sương là người không thường xuyên xã giao.

Khi bước vào, anh phát hiện cô đã nằm trên bàn, đôi mắt xinh đẹp như phủ một tầng sương nước, đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, cô nhìn anh cũng không rõ lắm: “Cái đuôi của em đâu rồi? Ô ô ô… Em không thể quay lại biển rồi.”

Hạ Tuy Trầm chậm rãi đi đến bên cạnh cô, duỗi tay ra và vòng tay qua người cô, nhẹ giọng nói:” Cái đuôi? “

Cố Thanh Sương gật đầu lia lịa, hai má đỏ bừng, bộ dạng càng ngày càng giống một người say rượu: “Em là mỹ nhân ngư….trước khi lên bờ có một cái đuôi màu xanh lam, nhưng bây giờ đã biến mất rồi.”

Hạ Tuy Trầm cúi đầu quan sát cô thật kỹ, xem ra thật sự rất say rồi, kiên nhẫn dỗ dành cô: “Về nhà với anh nó sẽ mọc lại thôi.”

Cố Thanh Sương không nói lời nào, đã bị anh lặng lẽ mang ra khỏi phòng, lúc đang chờ lên xe, hô hấp của cô đột nhiên có chút gấp gáp: “Em khát quá.”

“Cái gì?”

Hạ Tuy Trầm không nghe rõ cô nói gì, khi đặt lên ghế, anh hạ tấm vách ngăn ghế sau với ghế lái, nháy mắt bên trong chiếc xe trở nên tối tăm, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của người phụ nữ: “Em khát quá, khát quá đi…”

Cố Thanh Sương nghĩ rằng mặt mình nóng lên do say rượu, kề sát vào chiếc cổ trắng và lạnh lẽo của anh, xúc cảm chạm vào vô cùng mềm mại, cô dùng tiếng thở dốc để truyền đạt sự bất an của mình: “Mỹ nhân ngư của anh sắp chết khát rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play