“Cho nên, cậu và Hạ Tuy Trầm ở trên sô pha đang củi khô lửa bốc, bị cô của anh ta bắt gặp ngay tại chỗ?”
Vừa nghe thấy giọng nói vui sướng khi bạn mình gặp họa này, ngoài Giang Điểm Huỳnh thì chẳng còn ai khác, cô ấy gần như đã chạy tới chỗ cô mà cười, đúng là gậy ông đập lưng ông!
Cố Thanh Sương nâng đầu ngón tay trắng nõn lên, đem kính râm nâng che đậy hơn phân nửa khuôn mặt thanh tú, ngồi trên chiếc ghế sô pha trắng muốt bên ngoài phòng thử đồ, trên môi thốt ra bốn chữ: “Đâm thật đúng lúc.”
“Không biết trước đây Hạ Tuy Trầm ứng phó với bà ta như thế nào?”
Giang Điểm Huỳnh đang mặc thử chiếc váy dài màu đỏ dài, đưa tay kéo rèm mở ra, tò mò hỏi cô.
Cố Thanh Sương nghe vậy, từ từ cuộn tờ tạp chí giải trí, thất thần hồi lâu.
Lúc Hạ Ngữ Liễu nói ra câu kia: “Tuy Trầm, con đang làm cái gì vậy.”
Giống như có ma lực, nháy mắt ngăn cản hành động tiếp theo của Hạ Tuy Trầm, bầu không khí phòng khách lúc này như bị ngưng trệ, khuôn mặt tuấn mỹ của anh ẩn nhẫn vài giây, mới nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía người cô đang đứng ở cửa phòng bếp.
Nếu không phải vì khoảng cách, Cố Thanh Sương dự định sẽ tiếp tục nằm ở trên sô pha.
Cà phê nóng trên tay Hạ Ngữ Liễu như có thể hất thẳng đến Hạ Tuy Trầm.
Không khí giằng co một lát.
Hạ Tuy Trầm bình tĩnh vuốt phẳng lại chiếc váy nhăn nheo của Cố Thanh Sương, lại chậm rãi đi xuống, chạm vào làn da bên dưới chiếc cổ trắng ngần của cô, thành thạo cài lại những chiếc cúc cổ áo mà anh đã cởi trước đó.
Cố Thanh Sương không còn chút mặt mũi nào, hai chân trắng nõn mềm mại co quắp dưới váy, không nhúc nhích, cô hận không thể giả chết ngay tại đây.
Hạ Tuy Trầm cởi áo vest của mình ra quấn quanh người cho cô, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn của cô,: “ Em lên lầu tắm rửa trước đi.”
Cố Thanh Sương ngước mắt lên nhìn anh, ý tứ lên án rõ ràng, ngồi trên sô pha cũng không phải là giải pháp tốt, vì vậy cô chỉ có thể căng da đầu ngồi dậy, dùng đầu ngón tay nắm chặt lấy bộ âu phục của người đàn ông. Xuất phát từ lễ nghĩa, trước khi trên lầu, cô cong khóe môi về phía Hạ Ngữ Liễu xem như một lời chào hỏi.
Ngay sau đó, Cố Thanh Sương mặc kệ Hạ Tuy Trầm dọn dẹp cục diện rối rắm này như thế nào, cúi đầu đi về phía cầu thang.
Giày cao gót của cô sớm đã rớt ở bên ngoài, bàn chân trần trụi cộng với làn váy dài phết đất lê trên sàn, bước đi không vui, mơ hồ có thể nghe thấy dưới lầu vài câu đối thoại của hai người.
Là Hạ Ngữ Liễu lên tiếng trước, không hạ giọng nói: “Cô vẫn giữ nguyên quan điểm ban đầu của mình, cháu và con bé không thích hợp để kết hôn.”
Hạ Tuy Trầm thân hình cao thẳng ngồi ở sô pha cũng lười đứng dậy, sau khi thân mật với người phụ nữ của mình, chiếc quần và áo sơ mi chỉnh tề của anh có chút nhăn nhúm, chiếc đèn chùm trên trần chiếu xuống khuôn mặt thâm trầm không rõ và phản ứng lạnh nhạt của anh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Ngữ Liễu, anh cầm hộp thuốc lá từ trên bàn, dùng đầu ngón tay không nhanh không chậm mà vò nát điếu thuốc: “Cô đêm khuya tới chơi chỉ để nói chuyện này?”
Đương nhiên đó không phải mục đích của Hạ Ngữ Liễu. Mối quan hệ giữa bà ta và cháu trai đã trở nên lạnh nhạt kể từ cuộc nói chuyện lần cuối cùng của hai người trong ngôi nhà cũ.
Bà ta tỏ rõ rằng thái độ người lớn trong nhà cũng đắn đo về chuyện của anh, nghĩ thầm đừng vì một người phụ nữ mang họ Cố mà làm tổn thương gia đình mình. Vì vậy bà ta đã chủ động đến đây để thể hiện sự quan tâm của mình.
Ai có thể ngờ rằng sẽ bắt gặp được cảnh tượng Hạ Tuy Trầm ôm hôn Cố Thanh Sương bước vào nhà, nếu bà không lên tiếng ngăn cản, không biết sẽ phát sinh những chuyện gì.
Hạ Ngữ Liễu quy củ đã in tận trong xương cốt cả nửa đời người, không chấp nhận được chuyện hai người chưa lập gia đình đã phát sinh quan hệ, bà lạnh lùng nói: “Cháu chẳng lẽ cũng muốn học theo Hạ Vân Tiệm, tiền trảm hậu tấu làm phụ nữ ở bên ngoài mang thai, bức bách gia tộc phải đồng ý?”
Ngón tay của Hạ Tuy Trầm làm đổ vụn thuốc lá lên chiếc quần âu đen, anh không nghiện hút, nhưng sẽ dùng nó khi muốn che giấu cảm xúc thật của mình, chỉ là trước mặt người lớn trong nhà hút thuốc cũng không ra thể thống gì, anh đành khắc chế, môi mỏng cong lên như cười nói: “Cháu làm sao nỡ để cô ấy danh không chính ngôn không thuận mà mang thai con của Hạ gia kia chứ.”
Lúc này sắc mặt của Hạ Ngữ Liễu mới khá hơn một chút, ai ngờ, ngay sau đó Hạ Tuy Trầm quyết tâm muốn làm bà tức chết, thong thả nói: “Đầu tiên cháu sẽ cùng Cố Thanh Sương lãnh chứng kết hôn, sau đó sẽ sinh một đứa con mang giọt máu của cháu và cô ấy.”
“Hạ Tuy Trầm!”
“Cô vẫn là không nên tức giận.”
Hạ Tuy Trầm ngữ khí đè thấp, như một người cháu ngoan hiếu thảo, chân thành quan tâm đến sức khỏe của người lớn tuổi: “Gần đây cháu có đọc vài tin tức, lớn tuổi rồi, thường xuyên cáu gắt dễ đột quỵ và bại não lắm, cô nhớ bảo trọng thân thể.”
–
Cố Thanh Sương chỉ là trong lúc lơ đãng nghe được vài câu, ngay sau đó liền xách váy lên lầu tắm rửa, mơ hồ nghe thấy tiếng tách trà bị đập vỡ, không cần xuống lầu xem náo nhiệt, cô đều có thể tưởng tượng ra cảnh Hạ Ngữ Liễu sớm bị Hạ Tuy Trầm làm cho choáng váng tức giận chỉ sau vài câu nói.
Cô đem sự việc giải thích ngắn gọn đầu đuôi, thấy Giang Điểm Huỳnh giơ ngón tay cái lên: “Tình yêu của tớ à…. Hạ tổng sức chiến đấu quá mạnh rồi, bảo bối, chờ đến lúc bàn chuyện cưới xin, anh ta mang cậu về nhà Cố gia ở Lệ Thành, quả thực có thể khai sát tứ phương đó.”
Cố Thanh Sương tự động chặn lại hai từ cố gia, đặt tạp chí giải trí sang một bên, uống một ngụm nước chanh nói: “Hạ Ngữ Liễu thân thể vẫn đang còn tĩnh dưỡng, nếu không bà ấy lúc trước cũng không vội vàng lui về ở ẩn.”
Giang Điểm Huỳnh suy tư một hồi: “Hạ Tuy Trầm sẽ không chia tay chỉ bởi vì bà cô ấy muốn, đúng không?”
Cố Thanh Sương bất lực nhìn cô ấy: “Tớ với anh ấy tình cảm rất tốt.”
“Vâng vâng vâng….” Giang Điểm Huỳnh nghĩ đến lời nói của cô, lấy từ trong móc áo ra hai bộ ren gợi cảm, nháy mắt nói: “Quan hệ tốt như vậy, có muốn thử đồ lót khiêu gợi không?”
Cố Thanh Sương theo tiềm thức nhìn cửa hàng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ở đây còn bán cái này sao?”
Giang Điểm Huỳnh tự ý đưa cho cô hai bộ trắng đen, cô ấy cũng lấy một bộ màu đỏ và thanh toán bằng thẻ hội viên.
Cố Thanh Sương cảm thấy cô mua nội y tình thú là để về mặc cho Hạ Tuy Trầm xem, nhưng Giang Điểm Huỳnh cũng muốn một bộ làm cái gì? Khi rời khỏi cửa hàng, cô nhịn không được hỏi: “Cậu mặc cho ai xem?”
“Tình yêu của tớ.”
Mục tiêu của Giang Điểm Huỳnh gần đây đã cao ngất ngưởng, thú thật là loại hành này không còn có thể thỏa mãn sự nhiệt tình của cô.
Hoặc là không làm, còn đã làm phải làm đến cùng, chuẩn bị đem Trình Thù lừa lên giường, nam nữ quen nhau đều là bắt đầu từ thân thể, cô không tin mình không thể chinh phục được người đàn ông lương thiện giả tạo này.
Cố Thanh Sương sợ cô ấy ham chơi, cau mày nói: “Điểm Điểm, đàn ông càng có nguyên tắc thì càng không dễ chọc.
Nói trắng ra là, Trình Thù là loại người bất luận chuyện gì cũng phải dựa theo kế hoạch của anh ta làm từng bước một, là người đã quen với việc tuân theo các quy tắc, gặp được Giang Điểm Huỳnh, người mà cứ ba ngày lại gây rối một lần, không chừng khi nào chọc anh ta nóng nảy sẽ hung hăng trừng trị cô ấy một trận.
“Bảo bối à, cậu cùng với người đàn ông đáng sợ như Hạ Tuy Trầm cái gì cũng dám làm, tớ như này thì chỉ tính là canh suông quả thủy mà thôi*.”
* Canh suông quả thủy: nước canh trong như nước lọc, mô tả các món ăn có quá nhiều nước, thô và không có vị. Ám chỉ cuộc sống giản dị, cơm canh đạm bạc.
“….”
Giang Điểm Huỳnh hưng phấn mà ấn thang máy đi vào hầm bãi đậu xe, nháy mắt với Cố Thanh Sương:“Tự cậu bắt taxi trở về đi, bất cứ lúc nào cũng có thể chờ tớ báo cáo tiến độ ha, tạm biệt…”
–
Giờ phút này cùng thời gian, thư phòng lầu hai ở biệt thự.
Trình Thù vừa trở về liền bị bảo mẫu báo là có khách đợi đã lâu, chưa kịp thay áo sơ mi và bộ âu phục chỉnh tề, đẩy cửa bước vào, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
Một lúc choáng váng.
Chung Đinh Nhược mặc một chiếc váy màu vàng mơ, chất vải tinh xảo, mềm mại, nhìn kỹ các chi tiết có thể biết cô ấy đã cố tình tìm một thợ may để đặt may lại theo đúng nguyên bản năm đó, tóc cắt đến quá vai, nhuộm đen thẳng tắp, bớt đi vẻ tinh xảo thành thục nhưng thật ra vẫn còn chút dáng vẻ thanh tú trong trí nhớ của anh.
Cô ta cong môi nhợt nhạt cười: “Anh về rồi.”
Trình Thù rất mau khôi phục vẻ như thường, cất bước đi đến sô pha đối diện, nhưng không ngồi xuống: “Cô tìm tôi có chuyện sao?”
Chung Đinh Nhược hơi cúi mặt, lấy trong túi ra một chiếc hộp đựng đồng hồ tinh xảo, đẩy tới trước bàn: “Đây là quà sinh nhật của anh. Lần trước vì sự cố mà em không tặng được, giờ mới thích hợp để đưa cho anh.”
Trình Thù có thói quen sưu tập những chiếc đồng hồ nổi tiếng, toàn bộ bức tường phòng ngủ ở nhà được bao phủ bởi nhiều loại đồng hồ cổ khác nhau.
Chung Đinh Nhược cùng anh đã làm vợ chồng mấy năm, ít nhiều cũng biết được sở thích của nhau, nhưng trước đây mua cũng chỉ vì mối quan hệ của bọn họ.
Trình Thù trong lòng biết cô ta không có lợi thì không làm, ngữ điệu bình tĩnh: “Cô gặp phải phiền phức gì rồi?”
Nghe thấy bốn chữ này, Trình Thù mặt mày không hề dao động, trạng thái quá mức trấn định khiến Chung Đinh Nhược đáy lòng bất an, mang theo cảm xúc phập phồng, từ sô pha đứng dậy, dẫm lên giày cao gót. đứng yên trước mắt người đàn ông này.
“Trình Thù….” Cô ta đến gần anh, ngón tay chạm vào hàng cúc áo lạnh lùng của anh, không hề che giấu, Chung Đinh Nhược đáy mắt hiện lên giọt nước mắt đáng thương, bất kể như thế nào đều nhìn cô ta rất tội nghiệp, thanh âm nghẹn ngào nói: “Sau khi ly hôn với anh, em đã hối hận không biết bao nhiêu đêm. Làm sao em có thể đánh mất người đàn ông yêu mình nhiều như vậy….Tái hôn có được không? Bây giờ cuối cùng em cũng biết người em yêu là anh, không phải ai khác. “
Trình Thù lặng lẽ nhìn cô, nước mắt chảy dài trên hàng mi, khẽ nức nở, không ngừng cầu xin anh.
Em nguyện ý sinh cho anh….Trình Thù, chúng ta sinh một đứa con trai đáng yêu được không?”
“Chung Đinh Nhược.”
Cảm xúc trong mắt Trình Thù dần dần phai nhạt, mấy câu nói lăn lộn trong cổ họng hai lần mới thốt ra được: “Chúng ta không thể tái hôn.”
“Vì cái gì?”
“Tôi đối với cô…. Đã hoàn toàn không còn cảm giác nào nữa.”
Ba giây hoặc là mười giây, Chung Đinh Nhược chưa hiểu được ý trong lời nói của anh, nước mắt lưng tròng, mở miệng nói: “Không có cảm giác là có ý gì?”
Có đôi khi càng là một người đàn ông dịu dàng thì lại càng tàn nhẫn gấp 10.000 lần so với người đàn ông bình thường.
Trình Thù mím môi mỏng, một lúc sau mới thốt ra ba chữ rõ ràng: “Không cứng được.”
Chung Đinh Nhược nháy mắt khuôn mặt không có huyết sắc, cảm thấy hô hấp sắp ngừng lại, vô thức lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được.
Lúc trước cô vì một người đàn ông mà luôn giấu kín tình yêu trong lòng, sau đó gả cho Trình Thù, trong hôn lễ cô rất ít khi để anh ta chạm vào người mình, mỗi lần tiếp xúc, cô ta đều cảm thấy ghê tởm mỗi khi làm chuyện đó, nhất là khi Trình Thù mồ hôi mỏng manh vừa áp mặt vào tai vừa nói yêu cô ta.
Mỗi lần như vậy, Chung Đinh Nhược đáp lại anh bằng một cái nhìn lạnh lùng, không phản ứng.
Thậm chí hận không thể chờ cho đến khi kết thúc, cô ta liền lập tức vọt vào phòng tắm để rửa sạch mùi vị từ người đàn ông này.
Dần dà, Trình Thù với tính cách nhạy cảm và hay để ý, thấy cô ta không thích làm chuyện nghĩa vụ vợ chồng nên rất ít khi đụng đến, trừ phi là xã giao uống quá nhiều rượu, nhịn không được mới cùng cô ta giải quyết nhu cầu sinh lý.
Chung Đinh Nhược vẫn luôn biết mình đối với Trình Thù luôn có có sức cám dỗ.
Nhưng lại không nghĩ rằng, cô ta sẽ nghe được nghe từ chính miệng anh thừa nhận không còn chút cảm giác nào với mình.
“Anh….không thể cứng lên được với tất cả phụ nữ, hay chỉ đối với em?”
Trình Thù hoảng thần suy nghĩ hai giây, sau khi ly hôn, anh buộc phải tuân theo sự sắp đặt của bà ngoại, phải tiếp xúc với một số tiểu thư quý tộc. Khi đó cũng quen biết được với một vài người thích hợp.
Dù là tính cách hay gia cảnh thì đều rất phù hợp.
Tuy nhiên, Trình Thù không có cách nào cùng họ tiến thêm một bước, mặc kệ đối phương ôn nhu săn sóc, quyến rũ hay gợi cảm như thế nào.
Anh cảm thấy bản thân mình giống như xác chết đang thở, không có bất cứ ham muốn nào với phụ nữ.
Hiện giờ đối Chung Đinh Nhược, ngay cả khi bàn tay của cô ta di chuyển xuống dưới, đặt lên nơi nguy hiểm nhất của người đàn ông, nội tâm anh cũng không hề gợn sóng.
Nếu muốn nói ngoài ý muốn, Trình Thù nhớ lại ở cầu thang bệnh viện lần đó, lúc đôi môi mềm mại của Giang Điểm Huỳnh chạm vào anh, thân thể anh nhất thời phản ứng lại, điều mà anh không ngờ tới này đã làm anh bất động, khiến cho mọi việc sau đó đều bị Giang Điểm Huỳnh kiểm soát hoàn toàn.
“Anh đối với những người phụ nữ khác vẫn có cảm giác, phải không?”
Chung Đinh Nhược quá rõ về người chồng cũ này của mình, ý tứ thoáng qua trong mắt anh cô ta liền có thể đoán được.
Hô hấp hơi dồn dập, giày cao gót suýt nữa dẫm về sau nửa bước, cố sức nén giọng khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng: “Trình Thù, anh là người đàn ông của em, anh đã thề yêu em cả đời, quên rồi sao?”
Trình Thù phản ứng bình tĩnh khác thường, thấp giọng nhắc nhở cô ta: “Cô cũng đã thề rằng sẽ quên Tạ Lan Thâm và sống một cuộc sống tốt đẹp với tôi.”
Lời thề của hai người đều không được giữ đến cùng, không ai phụ ai.
Chung Đinh Nhược choáng váng, cả người như bị đánh gục xuống, hai mắt đỏ bừng: “Không…” Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quyến rũ lại xa lạ của Trình Thù, trong lòng có cố chấp, giọng nói hết sức căng thẳng:
“Anh chỉ là bị bệnh….em có thể cùng anh đi gặp bác sĩ tâm lý có năng lực nhất. Sớm muộn gì, người anh muốn lên giường cũng sẽ là em. Bệnh tâm lý này nhất định sẽ chữa khỏi mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT