Ánh đèn vàng trong phòng ngủ được chỉnh tối hơn, bốn bề yên lặng đến độ có thể nghe thấy được âm thanh hô hấp của đối phương.
Ngón tay Hạ Tuy Trầm khẽ vuốt ve gò má cô, sau đó dừng lại ở vị trí của trái tim, lực đạo nhè nhẹ thuần thục, giống như muốn vỗ về trái tim cô: “Kết hôn với anh, em sẽ trở thành Hạ phu nhân danh chính ngôn thuận….Sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, nhé?”
Cố Thanh Sương sững sờ một hồi, hơi thở ấm áp của anh phả lên bờ môi đỏ mọng, giống như bị sự nóng bỏng ấy làm cho bừng tỉnh, bàn tay theo bản năng giữ lấy tay anh: “Nhanh quá.”
Cánh tay Hạ Tuy Trầm càng ôm cô chặt hơn, giọng điệu trầm thấp dễ nghe đầy mê hoặc vang lên bên tai: “Thanh Sương, chúng ta hẹn hò nghiêm túc, cũng đã làm chuyện thân thiết như vợ chồng, không có lý do gì lại không bàn đến chuyện hôn nhân cả.”
Cố Thanh Sương vẫn lắc đầu, đôi mắt đen láy nhìn anh nói: “Làm gì có ai dùng một bát canh gà cầu hôn đã thành công chứ, Hạ Tuy Trầm, ở phương diện này có phải anh có chút hơi gấp gáp rồi không? Huống hồ chúng ta mới chính thức hẹn hò mới được bao lâu chứ, lại thường yêu xa, ngẫu hứng kết hôn như vậy, nhỡ sau này hối hận thì phải làm sao….”
“Em hẹn hò với anh, còn nghĩ đến chuyện chia tay?”
Cố Thanh Sương suy nghĩ một hồi, thẳng thắn thành khẩn đối diện với tình cảm với anh: “Ba năm ở chùa Nam Minh kia, em thích anh một cách si mê, mãi cho đến khi gặp lại vẫn không có cách nào làm phai nhạt đi cảm giác ấy. Nhưng mà, thời gian bảy năm trời có thể thay đổi rất nhiều thứ, có thể chúng ta đều đã không phải người đã từng ở trong ký ức của người kia nữa…”
Tình cảm của cô đối với Hạ Tuy Trầm giống như con thiêu thân lao thẳng vào ngọn lửa, rõ ràng biết sẽ chìm đắm vào trong đó, nhưng vẫn muốn thử.
Khi thử, đã dự liệu qua điều xấu nhất có thể xảy ra rồi.
Hạ Tuy Trầm không phản bác lời này của cô, cầu hôn thất bại đối với anh mà nói, rất nhanh có thể nguỵ trang rằng mình không sao, gương mặt anh tuấn không chút thay đổi, đặt cô vào lại chăn, khẽ đáp: “Sự phòng bị của em đối với anh vẫn rất lớn.”
Hạ Tuy Trầm ngồi xuống mép giường nhìn cô, khoé môi cong lên: “Em nghĩ như vậy cũng là thường tình.”
Cố Thanh Sương thở dài một hơi, dán người lên, hai tay ôm chặt lấy anh, dịu dàng dỗ dàng: “Cho em thời gian để hiểu nhau hơn được không anh? Từ lúc gặp lại, anh đã tìm cách để em gật đầu đồng ý chúng ta ở bên nhau, bây giờ mới chính thức hẹn hò chưa được ba tháng, anh lại muốn em gật đầu đồng ý kết hôn…Anh, anh là người thừa kế của Hạ gia chức cao quyền lớn, bao nhiêu người phụ nữ còn đang xếp hàng muốn gả cho anh, anh còn sợ không lấy được vợ ư?”
Mấy chiêu này, không ai rành bằng cô rồi.
Hạ Tuy Trầm cúi đầu hôn lên môi cô, giọng điệu âm trầm: “Cái lý do này của em làm anh không vui, đổi lý do khác để anh chấp nhận đi.”
Cố Thanh Sương nhắm mắt nghĩ ngợi: “Sự nghiệp của em mới bắt đầu, còn phải quay phim rất nhiều, còn chưa lấy được cái giải thưởng nào nữa.”
Hạ Tuy Trầm đồng ý chuyện này, bờ môi nóng bỏng đặt lên da cổ trắng nõn của cô, khẽ cắn một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn mĩ bị ánh đèn làm mờ đi vài phần: “Anh sẽ không để em mang thai, yên tâm.”
Cố Thanh Sương tin anh, bởi nếu thực sự Hạ Tuy Trầm có ý này, ở đêm giao thừa mua nhầm kích cỡ kia, đã không dừng tay lại rồi.
“Anh à.”
“Ừm.”
“…Ông xã?”
Hạ Tuy Trầm không trả lời cô, yên lặng một giây sau, bàn tay đỡ gáy cô, hung hăng hôn xuống.
Cố Thanh Sương thở gấp, mái tóc rũ lên chiếc gối, đôi mắt mang theo ý cười cong lên, ngón tay xoa lên đôi tai đỏ ửng của anh, không thể không thừa nhận, thỉnh thoảng gọi vài câu sến sẩm là đã có thể dễ dàng dỗ được người đàn ông rồi.
“Em muốn mặc áo của anh….”
Hạ Tuy Trầm cầm chiếc áo sơ mi đen bị ném ở đầu giường rồi mặc lên cho cô, cách một lớp vải lại khẽ cắn một ngụm: “Không ngủ sao?”
Cố Thanh Sương sớm đã bị việc anh cầu hôn doạ tỉnh rồi, lúc này tinh thần tỉnh táo, quấn lấy Hạ Tuy Trầm muốn anh nói chuyện cùng mình, thủ thỉ: “Em muốn nghe anh kể chuyện.”
Hạ Tuy Trầm tắt đèn đi, ánh đèn sáng ở bên ngoài cửa sổ vọng vào, khiến phòng ngủ rơi vào trạng thái nửa sáng nửa tối.
Anh nằm ở cạnh mép giường, sau đó kéo cô ôm vào lòng, ngón tay dịu dàng vuốt ve mặt cô, giống như đang thưởng thức một món đồ sứ quý báu, không biết đã qua bao lâu, mới lên tiếng: “Anh và Hạ Vân Tiệm là anh em ruột, từ nhỏ tình cảm anh em đã vô cùng tốt, nếu như năm đó không có vụ tai nạn xe kia…Theo như sắp xếp của gia tộc, anh ấy sẽ trở thành người thừa kế, mà anh sẽ làm quý công tử tu dưỡng trong chùa.”
Cố Thanh Sương chủ động dán mặt vào người anh, tò mò hỏi: “Rõ ràng anh cũng là thiên tài trong lĩnh vực kinh doanh, tại sao không để hai anh em cùng hỗ trợ nhau?”
Hạ Tuy Trầm khẽ cười: “Cô đã chọn Hạ Vân Tiệm làm người thừa kế, sao có thể lại bồi dưỡng cho anh ấy thêm một đối thủ cạnh tranh được chứ.”
“Vì vậy…Bà ấy coi anh là quân cờ thay thế?”
Câu này của Cố Thanh Sương đã nói trúng dự định của Hạ Ngữ Liễu, từ lúc đem Hạ Tuy Trầm ba tuổi qua cho trưởng tộc nuôi dưỡng, bà ta đã muốn ly gián, không muốn hai anh em trở nên quá thân cận.
Nhưng Hạ Vân Tiệm nhìn thì có vẻ dễ khống chế, nhưng lại bằng mặt không bằng lòng với bà ta, vô cùng đau lòng cho người em trai ruột của mình.
Hạ Tuy Trầm từ nhỏ đã có khả năng thiên phú, nhưng lại bởi vì thường ở trong chùa, nên cả ngày chỉ ôm cuốn kinh phật.
Mà Hạ Vân Tiệm lại bắt anh học những kiến thức thương nghiệp, đem tất cả những gì học được dạy cho em trai, hoặc có lẽ chính bản thân anh ấy cũng không ngờ rằng, tất cả những gì Hạ Tuy Trầm học được, lại có tác dụng sau khi anh ấy trở thành người thực vật.
Cố Thanh Sương yên lặng lắng nghe Hạ Tuy Trầm giống như đang nghe bí mật của hào môn khác, nhẹ nhàng kể câu chuyện của tuổi thơ, sau đó cô không nhịn được mà ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: “Anh trai anh là một người tốt.”
“Con người Hạ Vân Tiệm…” Hạ Tuy Trầm muốn bình luận một hai câu về anh trai, nhưng lời vừa đến bên môi, lại cười cười.
Cố Thanh Sương ngẩng đầu nhìn anh, lại nói: “Cô anh biết đến sự tồn tại của đứa trẻ không?”
“Biết.”
“Bà ấy không chấp nhận Gia Phan sao?”
Hỏi lời này xong, rất nhanh Cố Thanh Sương đã phản ứng lại, nếu như bà ấy thừa nhận, sao có thể để đứa trẻ mang họ Dụ.
Một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, đối với người đã thoái vị là Hạ Ngữ Liễu mà nói, còn không bằng việc để một người cháu trai khác lên thay, tinh lực của bà ta không được dồi dào như năm đó nữa rồi, không thể lại bỏ ra hơn hai mươi năm bồi dưỡng người thừa kế khác từ đầu.
Hạ Tuy Trầm nói đến đây thì dừng lại, không có kể thêm cho cô về chuyện gia tộc rắc rối phức tạp, cúi đầu sát bên tai cô: “Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?”
Cố Thanh Sương không trốn ra được, lầu bầu vài chữ: “Trời sắp sáng rồi.”
Anh thuần thục cởi chiếc áo sơ mi trên người cô ra, lộ ra chiếc eo thon nhỏ, câu hồn, ngón tay anh ôm chặt lấy, giọng điệu có pha ý cười: “Tối nay ở bồn tắm…Em không thích sao?”
Cố Thanh Sương không trả lời anh, bờ mi run lên, khẽ động.
Rất nhanh sau đó cái gì cũng không nhìn rõ nữa, chiếc chăn bị kéo cao lên đầu, ở trong bầu không khí nóng bỏng tối mịt, có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh thật rõ ràng, bờ môi được in lên độ ấm của môi anh, mở ra từng chút, từng chút một.
Ngón tay Cố Thanh Sương run lên, cô muốn bấm mạnh vào lòng bàn tay mình.
Nhưng ngay sau đó cùng tay anh mười ngón đan lại vào nhau, theo phản xạ có điều kiện cong người lên, ý thức đã trầm luân, không nhịn được mà cắn mạnh lên vai anh.
—
Ở lại New York nửa tuần, sau khi kết thúc lịch trình.
Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm quay lại Tứ Thành, mấy ngày nay anh hiếm khi mới được nhàn rỗi, kiên nhẫn đợi cô quay phim, nhân viên trong đoàn đều giả bộ không nhìn thấy, vừa kết thúc xong công việc đã ăn ý rời đi.
Cũng nhân cơ hội này.
Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm đã đi tham quan không ít thắng cảnh ở New York, hưởng thụ thế giới của hai người, lúc này mới thực có cảm giác đang hẹn hò cùng anh.
Trở về Tứ Thành, hai người lại bắt đầu bận rộn.
Cố Thanh Sương có vài hoạt động thương nghiệp cần tham gia, vì tiện lợi nên cô trực tiếp ở lại khách sạn, Lạc Nguyên cũng đưa cho cô không ít lời mời kịch bản, bạn diễn đều là diễn viên nam có tiếng trong vòng, tổ chế tác cũng là lực lượng nồng hậu.
So với sự rảnh rỗi của cô, Lạc Nguyên đang bận rộn ở phòng khách sửa soạn lễ phục để trả lại nhãn hàng, sau đó cầm máy tính bảng lên xem lịch trình, bận rộn như vậy, còn không quên quan tâm đến chuyện yêu đương của cô.
“Tối nay em về biệt thự của Hạ tổng, hay ở lại khách sạn?”
Cố Thanh Sương cũng không ngẩng đầu lên, ung dung trả lời: “Khách sạn.”
“Hạ tổng sẽ không chơi trò đánh bất ngờ đấy chứ? Anh được một người bạn già trong vòng tiết lộ cho chút tin tức, nói rằng không ít các thiếu gia đều giống như chó nhìn chằm chằm vào cục xương vậy, nhìn chằm vào em rồi, là muốn đào ra được chút gì đó.”
Thời kỳ đặc thù như bây giờ, Lạc Nguyên đều nóng lòng nhìn hành động của Cố Thanh Sương, sợ cô yêu vào rồi, cũng đặt cược theo sự nghiệp đang đà thăng tiến của mình.
May là đầu óc Cố Thanh sương tỉnh táo, không có công khai chuyện kinh thiên động địa này.
Điện thoại bên cạnh có thông báo, cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn trên Wechat của Giang Điểm Huỳnh gửi đến: [Bảo bối, Chu Phiếm Nguyệt từ chức ở Hương Gia rồi! Nội bộ đồn rằng bị đưa đến lãnh cung, cô ta kháng cự nhưng không có hiệu quả, nên đã từ chức giám đốc ở khu vực Trung Quốc rồi.]
Cố Thanh Suơng gửi lại một nhãn dán, lại thấy Giang Điểm Huỳnh nói: [Tối nay là sinh nhật ba mươi tuổi của Trình Thù, cậu có rảnh không? Cùng tớ đến chúc mừng sinh nhật anh ấy được không?]
[Cậu còn chưa chết tâm sao?]
[Chết tâm gì chứ! Bảo bối, cậu không thể chỉ lo chuyện yêu đương của mình mà không lo cho chuyện chung thân đại sự của chị em được…Trình Thù người đàn ông này, nhất định phải là của tớ!]
Cố Thanh Sương quá hiểu tính cách của Giang Điểm Huỳnh, trừ việc làm người mẫu thì cô ấy kiên trì lâu nhất ra, những thứ khác không hứng thú được quá ba phút. Không ngờ vẫn còn rất thích Trình Thù, người đàn ông này, quả là hiếm thấy.
Không ủng hộ cô ấy một chút, cũng không được cho lắm.
Cô nghĩ ngợi một hồi, lại nói: [Trình Thì đồng ý mời cậu rồi?]
Giang Điểm Huỳnh: [Mời rồi chứ, còn rất nhiệt tình nữa.]
Lời này…sao nghe có vẻ không đáng tin lắm.
—
Sinh nhật ba mươi tuổi của Trình Thù không tổ chức lớn, địa điểm ở một biệt thự giữa trung tâm Tứ Thành, có mời bạn bè trong vòng tới.
Giang Điểm Huỳnh vốn đã vô cùng xinh đẹp, một thân váy đỏ, dáng người cao gầy mảnh khảnh, nhìn rất yêu mị
Cô cầm chiếc bánh kem do tự tay mình làm đến, cũng không nhanh quay đầu lại giục Cố Thanh Sương nhanh chút, tâm tình kích động nói: “Hôm nay tớ định tỏ tình với Trình Thù, cậu cảm thấy khả năng anh ấy đồng ý có lớn không?”
Cố Thanh Sương khẽ nhíu mày: “Cậu định tỏ tình trực tiếp ở đó?”
“Đúng thế.”
“Điểm Điểm…Những chuyện như vậy, tốt nhất là nói trong không gian riêng tư.”
“Tại sao chứ?”
“Tớ cảm thấy…Trình Thù sẽ muốn cậu nói riêng với anh ấy.”
“Được thôi.” Giang Điểm Huỳnh miễn cưỡng chấp nhận lời khuyên của Cố Thanh Sương. Đi đến cổng biệt thự, đưa tay lên nhấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên vài giây đã có một người phụ nữ mặc váy đỏ khác đến mở cửa.
Là Lâm Viên Đình.
Cô ấy nhìn qua Giang Điểm Huỳnh, sau đó ánh mắt dừng lại ở Cố Thanh Sương đang đứng phía sau, bầu không khí yên lặng một hồi, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Mời vào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT