Quay xong cảnh bắn súng, lúc về khách sạn đã là gần 10 giờ đêm rồi.
Cố Thanh Sương đẩy cửa đi vào, cô cởi giày ra vì sợ làm phiền giấc ngủ của con, nhón chân nhẹ nhàng bước lên tấm thảm dày mềm mại, thậm chí còn không bật đèn, dựa vào ánh trăng chiếu sáng bên ngoài cửa sổ, cô tiến về phía phòng ngủ.
Khi đến gần cửa, cô có thể mơ hồ thấy một tầng ánh sáng của đèn ngủ hắt ra từ khe hở nhỏ.
Khi đến gần hơn, cô thấy Tiểu Lý Nhi mặc bộ đồ ngủ có viền hoa đang ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, trên mặt đất bên cạnh bé đều là kịch bản mà cô xem xong đã cất trong thùng giấy, bây giờ đã được lôi ra, bày ra tán loạn.
Cố Thanh Sương có chút nghi ngờ cô nhóc này không đi ngủ, đêm hôm rồi còn lấy kịch bản ra mân mê cái gì.
Dáng người tinh tế an tĩnh của cô đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào bé khoảng hai phút, đại khái cô đã nhìn ra… Lúc này, Tiểu Lý Nhi không biết rằng mẹ mình đã về khách sạn, vẫn đang làm theo kịch bản, dường như có thể đọc hiểu nó, eo nhỏ rất thẳng, nói ra một đoạn lời thoại với không khí.
Bởi vì nghề nghiệp nên trí nhớ của Cố Thanh Sương tốt hơn người bình thường, kịch bản mà cô đã đọc qua thì căn bản sẽ không quên, có thể nghe ra ngay, lời thoại Tiểu Lý Nhi đọc không sai một chữ.
Mà Tiểu Lý Nhi đọc xong lời thoại của nữ chính thì chuyển sang đọc lời thoại của nam phụ.
Các vai được hoán đổi rất tự nhiên, trên gương mặt trẻ thơ biểu cảm vô cùng nghiêm túc, lại còn tự lồng tiếng cho mình, đặt tay lên ngực, lùi về sau liên tục: “Tôi, tôi bị trúng độc…”
Cố Thanh Sương thấy bé gục đầu xuống ghế sô pha, tay chân còn run run hai lần, nhịn không được khẽ bật cười.
Tiểu Lý Nhi nghe thấy âm thanh, đột nhiên ngẩng đầu lên quay lại: “A, mẹ.”
Cố Thanh Sương đẩy cửa đi vào, bế Tiểu Lý Nhi lên, xoa xoa khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của bé: “Để mẹ nhìn xem, cô nhóc nhà ai ban đêm không chịu ngủ…”
Tiểu Lý Nhi bật cười, đôi mắt cong lên thành hình trăng non, dụi trán vào lòng bàn tay Cố Thanh Sương, giống như một thú cưng nhỏ.
Một lúc sau, Cố Thanh Sương hỏi con: “Con có hứng thú với kịch bản của mẹ à?”
Đôi mắt đen của Tiểu Lý Nhi sáng rực lên, nhỏ giọng nói: “Mẹ… Con có thể hiểu được đó.”
Cô bé rất tự tin vào bản thân, đi học cũng bắt đầu nhận biết chữ, trong đầu nhớ được mấy câu thoại trong kịch bản, sợ Cố Thanh Sương không tin, tay nhỏ chỉ chỉ: “Mẹ, mẹ cùng con diễn một lần đi, con biết diễn mà.”
Cố Thanh Sương hơi nhướng mày, không vội đi tắm, ngồi trên sàn trước cửa sổ kính sát đất, tấm kính sạch phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô và Tiểu Lý Nhi, trong đêm yên tĩnh hai mẹ con cùng nhau trao đổi kịch bản.
Ngay sau đó, Cố Thanh Sương phát hiện ra, không mất quá nhiều thời gian để dạy Tiểu Lý Nhi một đoạn thoại dài, bé có thể nhanh chóng ghi nhớ nó.
Hơn nữa còn có thể phát âm và đọc thuộc lòng rõ ràng, cũng biết ý nghĩa của nó.
Tiểu Lý Nhi lại lôi kéo góc áo của cô nói: “Mẹ… Hôm nay mẹ diễn cùng với chị gái nhỏ, con cũng có thể diễn đó.”
Cố Thanh Sương lại khảo nghiệm một chút, phát hiện ra đúng là như vậy.
Tiểu Lý Nhi hoàn toàn thừa hưởng trí nhớ của Cố Thanh Sương về việc học thuộc lời thoại kịch bản, cũng như chỉ số IQ cao của Hạ Tuy Trầm.
Lúc nhỏ không nhìn ra rõ ràng lắm vì tính cách của bé có chút lười biếng, không thích nói chuyện, khi lớn lên, hoạt bát hơn, cô bé thể hiện sự thông minh về mọi mặt.
Cố Thanh Sương cảm thấy trong lòng có chút xúc động, trước khi đi tắm, cô đã nói điều này với Hạ Tuy Trầm.
Cô hỏi: “Liệu sau này Tiểu Lý Nhi có thể đi theo con đường diễn xuất không nhỉ?”
Hạ Tuy Trầm không nghĩ phức tạp như cô, chỉ đơn giản nói: “Vậy thì mở một công ty giải trí cho con nó nghịch.”
Cố Thanh Sương: “…”
Khi tắm xong đã là nửa tiếng sau.
Mái tóc dài của Cố Thanh Sương được sấy khô một nửa, cô mặc một chiếc áo choàng tắm lớn màu trắng bước ra ngoài, khi định tắt đèn trong phòng ngủ, cô phát hiện Tiểu Lý Nhi không có nằm trên giường đợi cô, ngay sau đó cô đi tìm xung quanh, phòng ngủ và phòng khách đều không có bóng người nhỏ, trong phòng bếp cũng không có.
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Cố Thanh Sương hơi thay đổi, thậm chí cô còn không kịp thay áo choàng tắm, vừa mới cầm điện thoại bước ra ngoài, cô nhận được điện thoại của đạo diễn:
“Tiểu Cố à… Con gái của cô buổi tối tới gõ cửa phòng của tôi, nói muốn đóng phim”
“…”
–
Tiểu Lý Nhi đã lẻn ra ngoài khi Cố Thanh Sương đang tắm.
Cô bé biết đạo diễn ở tầng nào, phòng nào, bởi vì khi Cố Thanh Sương nói chuyện với đạo diễn, cô đã đưa cô bé đến đó một lần, cái đầu nhỏ của mình, bé đã nhớ rất kỹ, vì vậy ban đêm cô bé đã lén đến gõ cửa.
Vị đạo diễn cực kỳ sợ hãi, từ khi ở khách sạn đến nay lần đầu tiên bị một cô bé sáu tuổi gõ cửa phòng.
Khi Tiểu Lý Nhi nhìn thấy đạo diễn, câu đầu tiên là: “Bác xem, cháu có thể đóng vai con gái của mẹ cháu không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, còn có kỹ năng đọc lời kịch tốt như này, sao lại không được?
Nhưng đạo diễn không dám nói có, hơn nữa còn chú ý đến bố ruột của Tiểu Lý Nhi, bây giờ còn có ai trong vòng không biết bố cô bé là ai?
Cố Thanh Sương thay xong quần áo vội vàng chạy tới, bước vào phòng thì thấy Tiểu Lý Nhi đang ngồi trên sô pha, cầm lấy tách trà do đạo diễn đưa tới, giọng nói non nớt nói chuyện rõ ràng rành mạch, cuối cùng còn nói thêm: “Thuê cháu tiện lắm mà, không cần quá nhiều thù lao đóng phim…”
Được rồi, người còn chưa được diễn đã biết đòi tiền!
Đạo diễn chỉ có thể cười, nhìn thấy Cố Thanh Sương mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nói nửa đùa nửa thật: “Con bé nhìn trúng một vai diễn trong kịch bản, muốn diễn vai con gái cô nên quấn lấy tôi, muốn tôi cho một cơ hội.”
Trước tiên Cố Thanh Sương nói lời xin lỗi với đạo diễn, dù sao thì đã làm phiền ông ấy nghỉ ngơi, khi bước tới, cô vươn những ngón tay trắng nõn ra kéo cổ áo ngủ của Tiểu Lý Nhi: “Sao con lại muốn đóng phim?”
Tiểu Lý Nhi nghiêm túc trả lời: “Mẹ, con hợp hơn nhiều so với chị gái nhỏ kia.”
Cố Thanh Sương dừng lại vài giây, ngồi xổm xuống và nói bằng giọng dịu dàng hơn: “Nhưng nhân vật kia đã được chọn rồi.”
Tiểu Lý Nhi hơi nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Không thể đổi người ạ?”
Cố Thanh Sương kiên nhẫn giải thích cho con gái lý do vì sao không thể đổi người: “Chị gái nhỏ đó rất khó khăn để rời xa mẹ mình đi vào đoàn phim… Để diễn tốt vai này, chị ấy còn bỏ ra rất nhiều công sức. Nếu chỉ vì con muốn diễn rồi khiến đoàn phim đổi chị ấy, bảo bối à, con nghĩ điều này có công bằng với chị gái nhỏ không?”
Tiểu Lý Nhi biết phân biệt đúng sai, sau khi suy nghĩ, cô bé cắn môi nói: “Mẹ, con xin lỗi…”
“Không sao, mẹ biết con không cố ý.”
Cố Thanh Sương vừa nói xong, Tiểu Lý Nhi lại nói: “Là cố ý ạ…”
“…”
“Con, con không thích chị gái nhỏ kia gọi mẹ là mẹ, con không muốn… Cái đó chỉ có con mới được gọi, chị gái nhỏ khi quay phim xong vẫn gọi mẹ như vậy, mẹ chị ấy không có bên cạnh… Tại sao lại phải thế. Tại sao quay phim xong chịấy vẫn gọi mẹ là mẹ. Mẹ chị ấy không đi cùng chị ấy sao… Tại sao lại cứ muốn quấn lấy mẹ của con.”
Tiểu Lý Nhi một hơi nói ra hết tất cả, đôi mắt của bé hơi đỏ lên, có lẽ cảm thấy xấu hổ, vì vậy bé không dám rơi nước mắt, chỉ có thể kìm lại, cuối cùng cam chịu nói: “Con nghe người trong đoàn phim nói… Về sau chị ấy có thể trở thành người chuyên đóng vai con gái mẹ, rõ ràng có con ở đây, tại sao còn phải tìm chị ấy?”
Những lời này chắc chắn đã chạm đến trái tim của Cố Thanh Sương, nhìn vẻ mặt ghen tị và ương ngạnh của con gái, đáy lòng dường như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm tới.
Cô ấy luôn biết Tiểu Lý Nhi thân thiết với mình hơn, mặc dù là Hạ Tuy Trầm đích thân nuôi nấng cô bé, nhưng khi hiểu chuyện hơn một chút, Tiểu Lý Nhi thích đứng trước TV, chỉ vào cô trên màn hình, giọng nói ngọt ngào như sữa, rất kiêu ngạo nói: “Đây là mẹ con đấy!”
Sau đó, khi lớn hơn Tiểu Lý Nhi không thích đi theo Hạ Tuy Trầm nữa, cả ngày bé chỉ muốn đi theo mẹ mình, bé cũng rất tò mò về những điều mới mẻ trong giới giải trí.
Hầu như chỉ cần có thời gian rảnh, Cố Thanh Sương sẽ dành hết thời gian để đồng hành cùng sự trưởng thành của con gái.
Nhưng những điều này còn lâu mới đủ, Tiểu Lý Nhi có tính chiếm hữu mạnh mẽ đối với mẹ của mình, nghe đứa trẻ khác khi quay phim gọi một tiếng mẹ mà ghen tị nửa ngày, điều này hoàn toàn giống Hạ Tuy Trầm, không thể thay đổi.
Để xoa dịu tâm trạng khổ sở của con gái nhà mình, Cố Thanh Sương đã nghĩ ra cách thỏa hiệp.
Cô nói chuyện nghiêm túc với đạo diễn một lúc lâu, cuối cùng quyết định ở một số cảnh không lộ mặt chính diện, chỉ quay bóng lưng và góc nghiêng, Tiểu Lý Nhi sẽ đóng vai con gái cô, còn nếu lộ mặt thì để diễn viên nhí kia tiếp tục quay.
Kết quả của cuộc thảo luận này hai bên đều rất vui mừng, Tiểu Lý Nhi không còn phải ghen tị với người khác nữa.
Nói cách khác, lần đầu tiên trong đời quay phim Tiểu Lý Nhi lại đóng vai thế thân cho một người khác.
Cố Thanh Sương không bao giờ coi việc đóng phim thành trò đùa. Cô quyết định để cho Tiểu Lý Nhi biểu diễn một chút, ngày thường khi rảnh, cô sẽ nghiêm túc nói chuyện với con gái mình với yêu cầu rất cao, may mắn thay, Tiểu Lý Nhi rất biết tranh đua, diễn cực kỳ tự nhiên, không hề sợ máy quay.
Điều này khiến Trì Châu có mặt không khỏi khen ngợi: “Không hổ danh là con gái của nữ thần…”
Trong đoàn phim, Tiểu Lý Nhi rất thích dì Trì Châu, cả ngày cứ kêu Châu Châu suốt.
Vốn dĩ định gọi là dì nhưng Trì Châu nhất quyết không chịu, thấy gọi như vậy có vẻ như mình rất già nên lấy kẹo dỗ Tiểu Lý Nhi gọi là Châu Châu hoặc chị ơi.
Tiểu Lý Nhi không thể gọi một người lớn như vậy là chị được, vì vậy miệng rất ngọt, lập tức gọi Châu Châu.
Trong nửa tháng ở chung, bé suýt đưa Trì Châu trở thành khuê mật của mình, trong đoàn phim, ngoài công việc chính là quay phim, Tiểu Lý Nhi còn bí mật phát triển một nghề phụ không muốn mọi người biết.
……
Thỉnh thoảng, khi Cố Thanh Sương rất bận, Tiểu Lý Nhi sẽ đưa cho cô một mảnh giấy, giọng mềm mại ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, mẹ ký tên đi.”
Hay khi đi ăn, Tiểu Lý Nhi nằm trên ghế ngoan ngoãn nguệch ngoạc vẽ vời thì bất ngờ đưa một tờ giấy và nói: “Mẹ ký tên đi.”
Thời gian sau đó, bốn chữ này sẽ văng vẳng bên tai Cố Thanh Sương, nhưng cô cũng không quan tâm lắm, tùy ý ký tên
Chờ khi các diễn viên trong đoàn lần lượt hoàn thành đóng máy, đạo diễn mời khách, Cố Thanh Sương thấy mọi người đều có bản chữ ký của cô, khi hỏi trợ lý mới rất kinh ngạc nói: “Chị Thanh Sương, chị không biết gì à?”
Cố Thanh Sương mỉm cười: “Biết cái gì?”
Trợ lý: “Tiểu Lý Nhi đã bán ảnh có chữ ký của chị trong đoàn phim… Một tệ một tấm, nghe nói là bản gốc.”
Cố Thanh Sương suýt sặc rượu chết, cô ho nhẹ rồi lấy khăn giấy che khóe môi.
Trợ lý: “Mọi người trong đoàn phim đều xếp hàng tranh nhau để mua nó, rốt cuộc những bức ảnh có chữ ký của chị Thanh Sương được bán trực tuyến, tất cả đều bắt đầu bằng bốn hoặc năm con số. Trong đoàn, nó có giá một tệ một bức, như cho không, không cần tiền.”
Cố Thanh Sương theo bản năng quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Nhi trên ghế sofa, lúc này cô bé đang bị mắc kẹt trong vòng tay của Trì Châu.
Trợ lý lại ngập ngừng hỏi: “Chị Thanh Sương, chị đã ký bao nhiêu cho Tiểu Lý Nhi vậy?”
Cố Thanh Sương không thể nhớ rõ, nhưng cô mơ hồ cảm thấy… Hình như không ít đâu…
Rõ ràng là linh cảm của cô đã đúng, trong tay Tiểu Lý Nhi trữ không ít hàng, sau hai ngày quan sát, bé không thường xuyên tìm cô ký tên nữa nhưng Cố Thanh Sương không thể tìm ra quỷ tham tiền này trữ hàng ở đâu.
Dưới tình huống kim khố nhỏ của Tiểu Lý Nhi ngày càng nhiều, ở đoàn làm phim Cố Thanh Sương cũng sắp đóng máy.
Phải rời khỏi Hoành Điếm ở đã lâu, cô bé có chút không nhỡ, nhưng bé cảm thấy phấn khích khi nghĩ mình sắp được gặp bố, buổi chiều khi cô bé đi ngủ, bé hỏi Cố Thanh Sương: “Mẹ, bố sẽ đến đón chúng ta sao?”
Cố Thanh Sương nói: “Ừm…”
Cùng lúc đó, trong phòng riêng của câu lạc bộ tư nhân Mặc Điểm, không khí tràn ngập mùi hương trà hòa quyện vào nhau, thỉnh thoảng có một cô lễ tân mặc sườn xám bước vào và rời đi với tốc độ nhẹ nhàng.
Lướt qua tấm bình phong, có thể thấy Hạ Tuy Trầm đang bàn chuyện kinh doanh từ thiện với một vài người, trò chuyện một lúc, anh vươn bàn tay thon dài ra để cầm tách trà, sau khi làm ướt cổ họng, anh nhìn lên thấy khuôn mặt của Hoàng Tổng… Lời nói đã bị chặn lại từ lâu.
Khóe môi Hạ Tuy Trầm khẽ nhếch, mang theo nụ cười có chút ấm áp: “Hoàng Tổng sao vậy?”
Trong 10 phút, Hoàng Tổng lấy khăn giấy lau tay ba lần, vẻ mặt có chút chật vật, thấy Hạ Tuy Trầm hỏi, ông thành thật nói: “Hạ Tổng… Gần đây tôi có nghe được một số tin đồn bên ngoài.”
Nụ cười của Hạ Tuy Trầm vẫn không thay đổi: “Hửm?”
Trước đó Hoàng Tổng đã thông báo sẽ đầu tư vào dự án từ thiện này, rồi nói nửa đùa nửa thật: “Người ta đồn rằng anh đang thiếu khá nhiều tiền, vốn lưu động trong tay là dựa vào phu nhân liều mạng đóng phim mới tích góp được… Ha ha ha ha, tôi nghĩ sao có thể, gia nghiệp nhà họ Hạ lớn như vậy, sao có thể trông chờ vào thù lao đóng phim của phu nhân được.”
Hạ Tuy Trầm: “…”
“Ha ha ha ha, có người còn nói rằng Hạ Tổng thậm chí không thể nuôi nổi con gái mình. Đây không phải là cố tình làm hỏng hình tượng của anh sao?”
Ngoài miệng Hoàng Tổng pha trò, nói là không quan tâm, nhưng thật ra ông ấy sợ Hạ gia phá sản nên vừa nói với giọng điệu giễu cợt, vừa cẩn thận quan sát biểu hiện của Hạ Tuy Trầm.
Hạ Tuy Trầm đặt ngón tay mảnh khảnh lên trán, có chút bất lực: “Đây là hiểu lầm.”
Hoàng Tổng: “Tôi biết mà, chắc chắn là hiểu lầm.”
Hạ Tuy Trầm: “Có rất nhiều người biết sao?”
Hoàng Tổng: “Cũng không có nhiều người biết lắm, mọi người chỉ bát quái vài câu… Hạ Tổng, không phải tôi nhiều chuyện, cậu vẫn nên tìm người truyền tin linh tinh này bắt lại đi, nghiêm túc dạy dỗ cho một bài học, điều này cũng quá phá hỏng hình tượng của cậu rồi.”
Thư ký bên cạnh giật giật khóe mắt, thầm nghĩ, ông có thể im miệng rồi đấy.
Nhất thời trong căn phòng tao nhã không ai lên, Hoàng Tổng tò mò: “Sao vậy…?”
Thư ký liếc nhìn Hạ Tuy Trầm, sau đó nhìn Hoàng Tổng, nở nụ xã giao nói: “Không có gì, không bằng Hoàng Tổng xem lại hợp đồng…”
Sắp đến thời gian lên đèn, Hạ Tuy Trầm mới nói xong chuyện hợp tác, đứng dậy rời khỏi Mặc Điểm, đích thân đến Hoành Điếm đón vợ và con gái.
Ở trên xe, mấy thư ký ngồi ở hàng ghế đầu không dám hé răng nửa lời.
Hạ Tuy Trầm ngồi thẳng người, khuôn mặt đẹp trai mặc bộ vest màu xanh nước biển, nét mặt ấm áp, nước da trắng lạnh, anh không nhanh không chậm tháo cà vạt và quấn vào giữa các đốt ngón tay dài của mình.
Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi về hành trình gần đây.
Một trong số thư ký lên tiếng đáp lại, xong lại nghe thấy Hạ Tuy Trầm nhàn nhạt nói: “Đem lịch trình nửa năm hủy hết đi…”
Lời nói này nghe không có cảm xúc, nhưng những thư ký đi theo phải đều im lặng, mọi người đều nhận ra rằng những ngày tốt đẹp của Tiểu Lý Nhi đã kết thúc rồi.
Với thái độ này của sếp, rõ ràng anh muốn dành thời gian đích thân đi dạy dỗ con nhóc đang chơi tới điên cuồng ngoài kia của mình.
45 phút trôi qua.
Xe vững vàng dừng lại ở Hoành Điếm, qua kính cửa sổ, có thể thấy Cố Thanh Sương đang đứng trên bậc thang, mặc bộ quần áo rộng rãi và bình thường, gió thổi nhẹ làm lộ rõ những đường nét mảnh mai yểu điệu trên dáng người cô, mà trên tay cô đang ôm một bé gái trắng như tuyết.
Không đợi Hạ Tuy Trầm xuống xe đón, Cố Thanh Sương đã chủ động đi tới, mở cửa cúi người bước vào.
Khi Tiểu Lý Nhi nhìn thấy anh, cô bé nhảy vào vòng tay của bố mình một cách thích thú, làm nũng nói: “Bố ơi… Bố mau cho tay vào túi của con, nhanh lên.”
Đối với con gái, khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Tuy Trầm lúc nào cũng là dịu dàng, khuôn mặt không biểu hiện hỷ nộ, anh nhấc tay trái lên, đút vào túi áo của cô bé.
Giây tiếp theo, anh lấy ra rất nhiều đồng một tệ, cũng như một trăm nhân dân tệ đỏ tươi.
Tiểu Lý Nhi đưa ngân khố nhỏ cho bố, đôi bàn tay nhỏ bé che lại, kề bên tai anh bí mật nói nhỏ: “Con rất nỗ lực kiếm tiền ở Hoành Điếm đấy, thù lao của con đạo diễn chuyển hết vào thẻ của mẹ rồi… Chỗ này đều là tiền kiếm từ nghề tay trái của con, cho bố hết nè.”
Khi Hạ Tuy Trầm nhìn thấy những đồng xu này, anh gần như tưởng con gái mình đi nhặt rác ở đoàn làm phim, nhướng mi chuyển sự chú ý sang Cố Thanh Sương.
Cố Thanh Sương bất lực mỉm cười: “Chồng à, con gái chúng ta không chỉ giỏi diễn xuất mà còn có tài kinh doanh rất tốt.”
Sau lời tường thuật đầy ẩn ý của Cố Thanh Sương, Hạ Tuy Trầm nhận ra Tiểu Lý Nhi không nhặt rác ở đoàn làm phim để kiếm tiền, mà là bán những bức ảnh có chữ ký của mẹ với giá một tệ một bức.
Cô bé còn biết hiếu kính với bố mẹ, rất công bằng đưa tiền lương cho mẹ và những khoản tiền kiếm được từ nghề tay trái cho bố.
Mấy thư ký ở hàng ghế đầu đều nhịn cười, cố gắng kìm nén thật là vất vả.
Hạ Tuy Trầm cất hết số tiền khó kiếm được của con gái, định về sẽ nhà cất vào két sắt, dùng ngón tay thon dài xoa xoa đầu của Tiểu Lý Nhi: “Thật vất vả cho con rồi…”
“Không vất vả!” Tiểu Lý Nhi nghiêm túc trả lời, ôm cổ bố thì thào nói: “Chờ con lớn lên… Con có thể kiếm thật nhiều tiền cho bố mẹ, như vậy nhà chúng ta sẽ không nghèo.”
Tiểu Lý Nhi thật sự cố chấp, khiến Cố Thanh Sương không biết giải thích thế nào, gia đình mình không hề nghèo, cũng không hề thiếu tiền.
Bởi vì chỉ cần cô nói, Tiểu Lý Nhi sẽ dính vào mặt cô: “Mẹ, con biết, con biết mà…”
Biết cái gì mà biết, một chữ con bé cũng chả thèm nghe.
Mà Hạ Tuy Trầm dường như đã xem nhẹ điều đó nên bình tĩnh bàn bạc với Cố Thanh Sương: “Nửa năm sau, con gái sẽ đi theo anh nhé?”
Con ngươi đen nhánh của Cố Thanh Sương nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó gật đầu: “Được.”
Lời vừa nói xong, Tiểu Lý Nhi yếu ớt nói một câu: “Không được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT