Trưa ngày hôm sau, Hạ Tuy Trầm tự mình đưa Tiểu Lý Nhi đến công ty giải trí Hằng Thành, chiếc xe hơi chậm rãi lái đến trước toà nhà, Lạc Nguyên xuống đón họ. Sau khi để cô bé nhỏ mặc váy xoè màu xanh lam xuống xe, cũng không quên cầm chiếc vali mini và búp bê của cô bé theo.
Tiếp tân công ty còn chưa kịp nhìn đã bị Lạc Nguyên dùng áo khoác chắn đi ánh mắt hóng chuyện bát quái ấy.
Từ xa xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình nhỏ xinh xắn, với chiều cao kia có lẽ là khoảng sáu tuổi, mái tóc đen hơi xoăn đến ngang vai, chỉ mới nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện cô bé quả thực vô cùng xinh đẹp….Quả thực còn xinh xắn hơn cả con búp bê được cô bé ôm trong lòng.
Ở bên này, Lạc Nguyên đã dẫn tiểu tổ tông vào thang máy, ở bên cạnh nói: “Mẹ con đang bàn chuyện hợp đồng đóng phim với đạo diễn, con qua văn phòng chơi với bác Nguyên trước, được không?”
Lạc Nguyên dẫn cô bé đi ra khỏi thang máy, dọc đường đi qua khu vực làm việc, hiển nhiên rất thu hút cái nhìn nhiệt tình của mọi người xung quanh, nhưng họ lại không dám đi lên phía trước, chỉ có thể thầm đánh giá trong lòng, ở sau lưng kinh ngạc thốt lên:
“Cô bé có thể để anh Nguyên tự mình đi đón là ai vậy?”
“Con gái của Cố Thanh Sương sao? Ôi mẹ ơi, cũng quá xinh đẹp rồi, quả thực là Cố Thanh Sương bản thu nhỏ!”
“Còn phải nói sao….Trước đây đã nghe nói Cố Thanh Sương bí mật sinh con gái, truyền thông cũng không chụp được cơ. Ở công ty còn cảnh cáo mọi người kín miệng một chút, nếu như tiết lộ ra điều gì đó, cần thận sẽ là người đầu tiên bị sếp xử lý.”
“Con gái cô ấy, phải gọi sếp là ông ngoại cũ hay sao?”
“Cược một ván không, sau khi sếp nghe được lời đồn thổi này…Nhất định hôm nay sẽ lập tức đến công ty niềm nở chào đón.”
“Hahaha, nói đến đây tôi lại nhớ ra một chuyện, màn hình điện thoại của sếp là ảnh của một em bé, lần trước còn bị hiểu lầm rằng sếp trộm sinh thêm cho thái tử gia của chúng ta một em gái nữa đấy.”
Hơn một nửa nhân viên công ty đều biết đến câu chuyện hiểu lầm này, có người phụ hoạ nói, “Cuối cùng nói rằng đây là tấm ảnh hồi nhỏ khi tròn ba tháng của Cố Thanh Sương, mới giải thích rõ ràng được…Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là con gái của Cố Thanh Sương rồi.
Đám người nhìn nhau, gần như đã mặc nhận điều này.
Mà lúc này ở trong phòng làm việc.
Tiểu Lý Nhi ngồi ở trên sô pha, hành lý của cô bé ở bên cạnh, Lạc Nguyên lấy các món ăn vặt nổi tiếng từ trong ngăn kéo ra, sau đó lại săn sóc mà rót nước ấm vào bình sữa, “Lát nữa mẹ con sẽ về ngay, con cứ ngồi ngoan ở đây đợi.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Lý Nhi bóc vỏ kẹo ra ăn, nhìn bộ dạng rất ngoan ngoãn, Lạc Nguyên yên tâm đẩy cửa đi ra, dặn dò trợ lý không được để ai vào làm phiền.
Kết quả Lạc Nguyên vừa bước ra ngoài, Tiểu Lý Nhi đã thò đầu ra, nhìn rất nhiều người ở bên ngoài, lúc đang định trở lại phòng thì có một dì xinh đẹp vẫy tay với bé.
Tiểu Lý Nhi do dự hai giây, rất nhanh lại thò chân ra.
—
Thang máy dừng lại ở tầng 56, cánh cửa chầm chậm mở ra, ở vị trí này, cách một hành lang vẫn nghe thấy được sự náo nhiệt khác thường.
Trợ lý nhìn người đàn ông ở bên cạnh, Thẩm Tinh Độ đội một chiếc mũ màu đen, gương mặt gần như bị che hết, chỉ lộ ra sườn mặt góc cằm, nhìn không rõ được biểu cảm trên gương mặt, một tay anh đút túi quần.
Một giây sau anh ngẩng đầu lên, theo đó là ngữ điệu lạnh nhạt, “Đây là đang đón năm mới à?”
Trợ lý: “Có ồn ào hơn bình thường không ít….Chắc là có vị tai to mặt lớn nào đó đến công ty rồi.”
Thẩm Tinh Độ nhấc bước đi ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn bị mọi người vây xung quanh. So với lần trước gặp mặt, bé đã lớn hơn không ít, khi cười nhóc có thói quen sẽ cong mày lên, con ngươi đen láy, khi nhìn người khác có thể khiến cho trái tim đối phương mềm nhũn lại.
Bước chân anh khựng lại trong giây lát, đứng nguyên tại chõ.
Bởi khí thế quá mạnh mẽ nên Tiểu Lý Nhi bị thu hút qua, khẽ mở miệng: “A….Đỗ Đỗ.”
Sở dĩ gọi Đỗ Đỗ là vì nhóc gọi theo Giang Điểm Huỳnh, cô nhóc nhỏ cũng rất lười, từ bỏ việc gọi rằng ‘Cậu Thẩm Tinh Độ’ nhiều chữ như vậy, gọi là Đỗ Đỗ cũng chỉ có mỗi hai chữ.
Cách xưng hô từ nhỏ, lớn hơn một chút cũng không dễ sửa.
Mà tiếng gọi Đỗ Đỗ này của Tiểu Lý Nhi, nhóm người theo bản năng trầm mặc lại hai giây mới kịp nhận ra người mà cô bé gọi là cậu chủ.
Thẩm Tinh Độ đã quen với điều này, không đổi sắc mặt đi qua, “Con ở đây làm gì?”
Tiểu Lý Nhi đưa tay ra muốn được bế, sau khi được ôm vào lòng, nhóc dán sát đầu nhỏ qua, “Tìm….Đỗ Đỗ chơi cùng.”
Không nói đến cái khác, cô nhóc này khiến người ta yêu thích hơn Cố Thanh Sương hồi nhỏ không ít, Thẩm Tinh Độ không có một chút bực bội, lấy ra phần ôn nhu kiên nhẫn của đỉnh lưu trước giờ chưa từng lộ ra bên ngoài, cho dù các fan hâm mộ có nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa từng thấy được cảnh tượng này: [Vậy qua phòng làm việc chơi với cậu, đừng ăn đồ ăn vặt linh tinh, cẩn thận không đầy bụng.]
Cứ như vậy Tiểu Lý Nhi bị bế đi, đi vào một phòng làm việc khác.
Cô bé thích tìm Thẩm Tinh Độ chơi cùng, nguyên nhân rất đơn giản, bé đã nhìn trúng chiếc micro màu vàng trên giá sách của Thẩm Tinh Độ, ban đầu khi Thẩm Tinh Độ đưa cho cô bé, tưởng rằng nhóc con chỉ đơn giản là thích những đồ vật bằng vàng.
Mãi cho đến khi Tiểu Lý Nhi hỏi anh cắm điện ở đâu.
Mười phút sau.
Công ty lớn như vậy, cho dù là đang mở họp, hay đang ngồi tại vị trí làm việc tám chuyện, đếu nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên bốn phía chung quanh: “Con là Tiểu Lý Nhi, mẹ con là Cố Thanh Sương, cậu con là Đỗ Đỗ…Ông ngoại con là…”
Còn chưa nói xong, âm thanh lập tức bị cắt đứt. Giống như đang nói thì có người lấy mic đi, giọng điệu cứng rắn ngăn cản….
Ở trong phòng họp.
Cố Thanh Sương bị sặc trà, cúi đầu khẽ ho vài tiếng, nhận lấy chiếc khăn từ trợ lý qua che miệng, cô đợi mình bình tĩnh lại qua cơn kích động ấy, nói lời xin lỗi với đạo diễn: “Thực xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài vài phút.”
Sau đó cô để Lạc Nguyên tiếp tục uống trà với đạo diễn, còn mình đứng dậy ra ngoài.
Cũng chính trong khoảnh khắc chênh lệch ngắn ngủi ấy, phòng làm việc của Thẩm Tinh Độ đã trống không, không thấy người đâu.
Cố Thanh Sương quay đầu hỏi trợ lý bên ngoài: “Người đâu rồi?”
“Anh Độ đẫn theo Tiểu Lý Nhi đi tham gia…buổi diễn rồi, mới vừa đi xong, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”
“…”
—
Cho dù lập tức xuống lầu đuổi theo cũng không kịp, họ đã lên xe rời đi rồi.
Thẩm Tinh Độ đặt chiếc móc treo trên lưng anh – Tiểu Lý Nhi ngồi xuống bên cạnh, đội chiếc mũ đen của mình cho bé, sau đó lại mặc thêm chiếc áo khoác màu đen, trông giống như đứa trẻ nghịch ngợm mặc trộm quần áo của người lớn vậy, chỉ lộ ra bàn tay nhỏ trắng trẻo.
Tiểu Lý Nhi có cảm giác mới mẻ, kéo ống tay áo anh làm nũng, “Đỗ Đỗ, con cũng biết hát đấy.”
Trợ lý bên cạnh bật cười: “Cháu biết hát sao?”
Thân xe bảo mẫu này dài hơn bình thường, không gian bên trong rất rộng, Tiểu Lý Nhi thoải mái bò lên ghế, đột nhiên giơ chiếc chân nhỏ lên, thò tay từ ống tay áo rộng thùng thình ra, đung đưa, kèm theo đó là giọng nói non nớt: “Lạp Hổ Du, đến đây cùng cháu nhảy múa đi….”
Rất giỏi, còn tự mình nhảy phụ hoạ nữa.
Trợ lý cười đến sắp nghẹt thở, không ngờ cô nhóc nhỏ lại hóm hỉnh như vậy, rất phối hợp mà vỗ tay, “Nghe rất hay, là ai dạy cháu thế?”
Tiểu Lý Nhi dừng lại, cười rụt rè với chú trẻ tuổi: “Cô giáo trong trường dạy cháu.”
Đáy mắt Thẩm Tinh Độ hiện ra ý cười rõ rệt, ngón tay dài xoa lên gương mặt nhỏ bụ bẫm của cô bé. Tiểu Lý Nhi chủ động dựa sát vào, lòng hiếu kì vô cùng lớn, hỏi xem cái gì là buổi biểu diễn trên sân khấu.
Xe lái được nửa đường, Thẩm Dục gọi đến như giục mạng, vừa mở miệng đã trực tiếp ra lệnh, “Con đem Tiểu Lý Nhi về đây ngay!”
Rất rõ ràng, sau khi Thẩm Dục biết được Cố Thanh Sương đưa con gái đến công ty, vội vàng qua đây ngay lập tức, kết quả lại chẳng có ai.
Sau đó lại biết được bị con trai mình giành mất, ông vô cùng tức giận thúc giục anh đưa cô bé trở về.
Mà Thẩm Tinh Độ lại không hề nể mặt Thẩm Dục, tuỳ ý qua quýt hai câu, sau đó Tiểu Lý Nhi ở bên cạnh kéo cánh tay anh, bé nhón chân lên, dùng sức cố gắng dán vào điện thoại, giọng điệu vô cùng non nớt mềm mại: “Ông ngoại Thẩm, con và Đỗ Đỗ ra ngoài chơi, trời tối con sẽ ngoan ngoãn về nhà.”
Chỉ với một câu ‘Ông ngoại Thẩm’ này thôi đã khiến Thẩm Dục không còn bất kì sự tức giận nào: “Tiểu Lý Nhi, ông ngoại đưa con đến chỗ chơi vui hơn được không? Bảo cậu con quay xe trở về.”
“Con không muốn.”
Tiểu Lý Nhi muốn đi xem buổi biểu diễn của Thẩm Tinh Độ, đồng thời nói có vẻ rất hiểu chuyện: “Con không muốn làm chậm trễ công việc của Đỗ Đỗ.”
Thẩm Dục đã ngần này tuổi rồi lại bị cô nhóc nhỏ nghiêm túc chỉ bảo.
Thẩm Tinh Độ không cho Thẩm Dục chút mặt mũi nào: “Bố….bố cũng đã già vậy rồi, nhóc con với người già như bố thì có gì chơi vui được chứ.”
Thẩm Dục: “….”
Suốt dọc đường không thấy Cố Thanh Sương gọi đến mắng mỏ, chỉ gửi một một tin qua Wechat đến, nói rằng trời tối rồi nếu vẫn không dỗ được con gái cô, nhớ đưa cô bé về sớm một chút.
Chiếc xe đi đến địa điểm tổ chức buổi biểu diễn, từ khung cửa sổ xe có thể nhìn thấy được rất nhiều fan nữ và phóng viên truyền thông vây xung quanh, thảm đỏ được trải dài từ chỗ đỗ xe vào trong, sắc trời còn chưa tối nhưng không có không ít ngọn đèn được thắp lên.
Khi mọi người mong chờ nhìn thấy sự xuất hiện của đỉnh lưu, vào giây phút cửa xe được mở ra, tiếng hét chói tai vang lên một giây đã khựng lại.
Lúc Thẩm Tinh Độ bước xuống xe, anh đã thay một bộ tây trang màu xanh gam lạnh, thân hình đẹp trai được phác hoạ thật rõ dưới ánh đèn, nhìn lên trên, trọng điểm là anh có bế một bé gái trông xinh xắn hơn cả búp bê, cô bé không lộ mặt ra, gương mặt bị kính râm che mất, chỉ như vậy thôi cũng vô cùng thu hút.
Khi fan hâm mộ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Tinh Độ đã bế cô bé đi lên thảm đỏ.
Đợi khi mọi người phản ứng lại đã không thấy bóng người đâu.
[Ôi vãi??]
[Vật trang trí Thẩm Tinh Độ bế trên tay là gì vậy???]
[Người thật sao?]
—
Tối ngày hôm đó trên hot search xuất hiện một chủ đề với dòng chữ thần bí: #Vật trang trí của Thẩm Tinh Độ#, người hâm mộ chưa biết chuyện còn tưởng rằng nam đỉnh lưu lại đại diện cho sản phẩm trang sức nào đó, nhưng vừa nhấn vào nhìn mới biết vật trang trí lại là một cô bé.
Sau đó lướt xuống dưới lại phát hiện tối nay Thẩm Tinh Độ đứng hát trên sân khẩu, ở góc trong cùng có một cô bé mặc áo khoác màu đen của người lớn cũng đang nhảy nhót, lúc lúc lại nhấc chân nhỏ lên, chống tay vào eo phụ hoạ theo tiết tấu âm nhạc.
Ở phía dưới sân khấu không ít người hâm mộ bật cười, lần lượt lên Weibo để lại bình luận:
–[Bố mẹ phải như thế nào mới có thể sinh ra được một cô nhóc đáng yêu như vậy, đừng nói với tôi đây là em bé nhà đỉnh lưu đấy?”
–[Ở đây @Fan club và @Phòng làm việc.]
–[….Không phải em bé nhà đỉnh lưu, vật nhỏ trên sân khấu gọi Thẩm Tinh Độ là Đỗ Đỗ, có video làm bằng chứng.]
Ở trên sân khấu, Thẩm Tinh Độ hát và nhảy gần một tiếng đồng hồ, trong tiết mục tương tác với người hâm mộ, anh ôm cô nhóc ở góc sân khấu ra, cứ ôm cô bé trong lòng như vậy cùng mọi người nói chuyện, lúc microphone được đặt bên miệng cô bé, nhóc mở miệng gọi một tiếng ‘Đỗ Đỗ’.
Ngay cả giọng điệu cũng ngọt ngào như vậy.
Video này được truyền lên Weibo, gián tiếp chứng minh Thẩm Tinh Độ không có con trước khi kết hôn.
Rất nhanh sau đó người hâm mộ hoài nghi Giang Điểm Huỳnh: [Nghi rằng đây là con của một siêu mẫu nổi tiếng nào đó…Cứ so tuổi tác một chút, có chút giống với con gái của Giang Điểm Huỳnh, lần trước cô ấy đăng video Thẩm Tinh Độ hát lên Weibo, cũng gọi là Đỗ Đỗ.]
[Kiến thức cần biết trong giới giải trí: Thẩm Tinh Độ và Giang Điểm Huỳnh là thanh mai trúc mã….]
[Phá án rồi, vật nhỏ không thể lộ mặt ra được sao….cũng quá đáng yêu rồi huhuhu.]
[Nghe nói Giang Điểm Huỳnh mang thai đứa thứ ba rồi đúng không? Có phải cô ấy không có thời gian chăm con nên ném nhóc cho anh nhà tôi chăm hay không, aaaa!]
[Động tác ôm đứa bé của đỉnh lưu vô cùng thuần thục, nhất định cũng thường xuyên ôm bé, haha còn có cách xưng hô Đỗ Đỗ này nữa, buồn cười chết mất.]
—
“Tại sao họ đều không nói con là con gái của mẹ con chứ?”
Ở khu nghỉ ngơi sau khán đài, Tiểu Lý Nhi nhìn lên màn hình máy tính bảng, sau khi trợ lý đọc cho cô bé nghe xong bình luận trên mạng, cô đưa ra một thắc mắc: “Con, con không giống mẹ con – Cố Thanh Sương hay sao?”
Trợ lý cũng toát mồ hôi lạnh: “Cái này….”
“Không giống sao ạ?”
“Giống, giống.”
Tiểu Lý Nhi lại nói: “Vậy tại sao các chị các dì này lại không nói con là con nhà Cố Thanh Sương vậy ạ?”
Trợ lý: “….” Anh cũng không biết mà.
Biểu cảm trên gương mặt của Tiểu Lý Nhi có chút nhăn nó, tự ngồi trên sô pha buồn rầu, người bên cạnh cũng không biết nhóc buồn bực điều gì, đến khi Thẩm Tinh Độ kết thúc buổi biểu diễn quay lại phòng nghỉ ngơi, đẩy cửa bước vào, theo bản năng kéo vạt áo lên, muốn thay chiếc sơ mi đầy mồ hôi ra, nhưng sau khi nhìn thấy cô nhóc nhỏ lập tức kịp thời dừng lại.
Anh ăn mặc chỉnh tề đi qua, trong lúc vặn mở nắp chai nước, nhìn lên gương mặt Tiểu Lý Nhi: “Ai chọc giận công chúa nhỏ của chúng ta rồi?”
Tiểu Lý Nhi nhìn thấy anh thì cười: “Đỗ Đỗ, cậu có mệt không?”
Thẩm Tinh Độ nói cũng bình thường, nhưng lại thấy cô nhóc nhỏ đưa cho anh một chiếc khăn ướt, “Cậu lau đi.”
Đừng nói là cái khác, chỉ bàn về thái độ phục vụ thôi, không hổ là một tay Hạ Tuy Trầm dạy dỗ nên, nhìn có vẻ giống Cố Thanh Sương, nhưng tính tình lại không bị di truyền cái tình cách đến chó cũng chê của Cố Thanh Sương kia.
Thẩm Tinh Độ uống nước xong, tiện tay mở đọc vài dòng tin nhắn, hỏi cô nhóc đang bận rộn tới lui ở bên cạnh: “Mẹ nuôi Điểm Điểm của con có mở một phòng bao đang tìm người đến tụ tập, con có muốn đi không?”
Tiểu Lý Nhi quay đầu qua, chớp chớp mắt, chậm rãi hỏi: “Có chú phóng viên chụp trộm không ạ?”
Thẩm Tinh Độ: “Cũng khó nói.”
Tiểu Lý Nhi chạy qua ôm cổ anh, sau đó thơm anh một cái, làm nũng nói: “Con muốn đi….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT