Phòng ăn không có ai lên tiếng, ánh sáng lạnh lẽo từ trên đỉnh trần chiếu xuống, làm nổi bật không gian càng thêm vẻ yên tĩnh.

Cố Thanh Sương là người đầu tiên phản ứng lại, trong mắt có chút hoang mang, chỉ là thân là em dâu không thể thất thố ở đây được, dứt khoát nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất, căn hộ của mọi người ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, nhìn xuống, đều là cảnh đêm muôn vàn ánh đèn.

Bên cạnh, Hạ Tuy Trầm nói lời từ chối: “Anh, không bằng anh trực tiếp chuyển xuống đây, cần gì phải ở căn bên cạnh.”

Hạ Vân Tiệm cũng nghĩ vậy, thế nhưng Dụ Tư Tình vẫn không có ý muốn sống chung.

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, đang định nói chuyện, đã bị Tiểu Lý Nhi cắt ngang, giọng nói nhỏ làm nũng nói: “Không ăn, đường.”

Tiểu Lý Nhi chỉ vào món sườn chua ngọt, không ăn, bảo bố không đút cho bé ăn nữa.

Hạ Tuy Trầm nhìn xuống, đáy mắt đều là vẻ ôn nhu, hôn lên trán con gái: “Vì sao con lại không ăn?”

Tiểu Lý Nhi mềm giọng: “Bởi vì quá ngọt.”

Dụ Tư Tình cong môi cười khẽ, trong lúc lơ đãng toát ra một chút biểu cảm diễm lệ, hồi tưởng lại năm đó cô cũng vô cùng chờ mong, muốn sinh một cô con gái đáng yêu ngọt ngào như Tiểu Lý Nhi, đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Dụ Gia Phan không chỉ mắc chứng tự kỷ bẩm sinh, còn không quá gần gũi thân thiết với cô.

Sự hối tiếc này không thể được mô tả được bằng lời nói.

Hạ Vân Tiệm chú ý tới ánh mắt cô, biểu cảm tối sầm trong giây lát, đôi môi mỏng cũng mím theo, không nói gì nữa.

Hai người bị hot search phơi bày, anh cũng không che giấu cái gì nữa, ngay cả bề ngoài cũng lười giả bộ.

Sau khi ăn no uống nê, mọi người ngồi xuống sô pha, pha một tách trà giải ngấy, chỉ chờ Hạ Tuy Trầm xuống dẫn Tiểu Lý Nhi đi, mà nhìn tư thế này, là cô bé có ý đồ muốn ngủ lại.

Trước khi Cố Thanh Sương rời đi, có nói với Dụ Tư Tình một câu: “Nếu anh cả quấy rầy chị, chị là chủ nhà, sẽ được hỗ trợ.”

Hạ Vân Tiệm: “…”

Dụ Tư Tình trước tiên đưa vợ chồng Hạ Tuy Trầm ra cửa, lại quay lại, lên tiếng nhắc nhở vị kia vẫn đang ngồi bất động này: “Đã khuya rồi… Anh có phải nên trở về rồi không?”

Hạ Vân Tiệm nhìn đồng hồ trên di động: “Mới một giờ sáng…” Đang muốn nói không muộn, khóe mắt nhìn thấy biểu cảm lãnh đạm của Dụ Tư, rất rõ ràng, nếu anh cố ý muốn ở lại, quan hệ giữa hai người thật vất vả mới hòa hoãn lại trong nháy mắt sẽ tan vỡ.

Hạ Vân Tiệm đặt chén trà xuống, coi như không có việc gì sửa sang lại cổ áo, nói với cô: “Ngày mai cùng nhau chạy bộ buổi sáng chứ?”

Dụ Tư Tình lãnh đạm mím môi lại, không đáp lời, anh liền vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay trắng nõn của cô, không đồng ý sẽ không chịu buông.

Một lúc lâu sau đó.

Giống như một làn gió nhỏ vang lên, không có cảm xúc gì: “Ừm. ”

……

Dư Mạn Đông phát hiện ra người thuê căn hộ ở khu F là ai thì phát hoả, tất cả đều treo ở hot search trang đầu, bị cư dân mạng bóc ra là tổng giám đốc của một tập đoàn công ty niêm yết nào đó. Cô khiếp sợ, còn trả lời một blogger bát quái nào đó: “Hạ Vân Tiệm thuê ở chung cư của tôi, anh ấy và nữ chủ nhà dưới lầu không phải quan hệ vợ chồng, tuy rằng thường xuyên nhìn thấy hai người đi cùng nhau… Nhưng vợ chồng bình thường sẽ ở riêng sao?”

Đáng tiếc không ai tin lời cô, còn có không ít cư dân mạng mắng cô là anti-fan. Đam Mỹ H Văn

—— “Cười chết tôi rồi, với tài lực của Hạ Vân Tiệm còn có thể mua toàn bộ tiểu khu nhà cô đó, mỗi đêm đổi một căn nhà để ngủ, làm sao phải đi thuê phòng ở chứ.”

—— “Phiền cô biên soạn một câu chuyện khác chân thật hơn một chút được không? Tôi có một người chị họ làm việc dưới trướng của chi nhánh Hạ thị… Nghe chuyện bát quái từ chị ấy, vợ Hạ Vân Tiệm tên là Dụ Tư Tình, đừng nhìn bóng dáng yếu đuối mà coi thuwòng cô ấy, cũng là một nữ cường nhân có trình độ học vấn cao, trước khi rời khỏi công ty, là một trong những quản lý cao cấp của doanh nghiệp đó.”

—— “Dụ Tư Tình? Tư Tình? Cái tên này nghe hay thật.”

Dư Mạn Đông bị cư dân mạng chọc tức đến bữa sáng phải gặm thêm ba cái bánh bao xả cơn giận, quay đầu liền nhìn thấy Hạ Vân Tiệm cùng nữ chủ nhà dưới lầu đang từ trong thang máy đi ra, hai người mặc quần áo thể thao nhàn nhã, giống như là hẹn nhau đi chạy bộ buổi sáng.

Cô giơ điện thoại lên, lén chụp trộm hai người một bức.

So với ngày hôm qua người qua đường chụp, lần này chất lượng hình ảnh rất rõ ràng, ngay cả gương mặt nghiêng trắng nõn của Dụ Tư Tình cũng thấy rõ ràng.

Dư Mạn Đông đang định đăng lên mạng, chứng minh lời mình nói là thật, nghĩ đi nghĩ lại, không bằng chụp thêm mấy tấm, dù sao cũng gặp được hai người đi chạy bộ vào buổi sáng. Vì vậy, cô giữ điện thoại di động của mình và lén lút đi theo tới công viên bên ngoài.

Nhìn quanh một lượt, Dư Mạn Đông ngay sau đó liền tìm được hai người đang chạy bộ, cô cầm điện thoại chụp từng tấm một, hơn nửa giờ trôi qua, ở phía trước, Dụ Tư Tình đã chạy mệt, tìm một cái ghế dài ngồi xuống thở hồn hển.

Hạ Vân Tiệm thể lực tốt, đến vải áo mỏng cũng không dính mồ hôi, cổ tay lộ ra trắng trẻo, ngón tay dài vặn nắp chai nước khoáng ra, đưa qua cho cô trước.

Chờ Dụ Tư Tình uống xong, chỉ còn lại có một phần ba, anh tự nhiên nhận lấy uống nốt.

Ánh mặt trời buổi sáng rất đẹp, cô lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng ở phía trước, cơ bắp rắn rỏi, dáng người thon dài ca ráo, có mấy giây thất thần, bởi vì lúc ở New York hai người cũng cùng nhau chạy như vậy.

Khi đó Hạ Vân Tiệm không bị bệnh, thể lực càng tốt hơn, thường xuyên thấy cô chạy không nổi, liền bế ngang ôm cô chạy một vòng.

Dụ Tư Tình ở trên người anh, thật sự cảm giác được sự yêu đương cùng ngọt ngào, giống như tạm thời quên mất thân phận địa vị chênh lệch, bị gió sớm khi đó làm loạn suy nghĩ.

Lúc phục hồi tinh thần lại, Hạ Vân Tiệm đang quỳ một gối ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay thon dài nắm lấy ống quần cô, lộ ra một đoạn cổ chân, bị gió thổi đến có chút lạnh lẽo: “Tay chân phái nữ không chịu được lạnh, em vẫn không thích mang tất sao?”

Những lời này, cơ hồ là tự nhiên thốt ra từ miệng, ngay cả bản thân Hạ Vân Tiệm cũng giật mình trong chốc lát.

Anh không biết tại sao mình lại nói những từ này.

Đáy mắt Dụ Tư Tình có cảm xúc đang rung động, không khỏi dịch cổ chân về phía sau, đứng dậy đi về phía căn hộ.

Cô đi một đoạn đường rất dài, lại bỗng nhiên dừng lại xoay người, thấy Hạ Vân Tiệm còn ngồi xổm tại chỗ bất động, đường nét trên sườn mặt anh bị ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu rọi vài phần, không thấy biểu cảm hiện tại.

……

Dư Mạn Đông phát hiện Hạ Vân Tiệm và vị nữ chủ nhà kia hình như không vui mà tan, ngón tay cô ta khẽ trượt màn hình, kéo ống kính đến cực hạn, phát hiện huyệt thái dương của người đàn ông nổi lên gân xanh, tựa hồ là dáng vẻ rất thống khổ cố nhịn, đang xem, bỗng ánh mắt sắc bén của anh đột nhiên quét qua bên này.

Trong lòng cô ta cả kinh, ngay cả nửa bên bả vai cũng kịch liệt run rẩy, chiếc điện thoại di động trên tay rơi thẳng xuống tảng đá bên cạnh.

Màn hình màu đen chia năm xẻ bảy, chụp lén không thành, ngược lại là còn tốn mấy ngàn đồng tiền sửa chữa.

Dư Mạn Đông khóc không ra nước mắt: “…”

Dụ Tư Tình không có cùng Hạ Vân Tiệm không vui mà tan, trở lại căn hộ, cô liền khôi phục lại trạng thái bình thường, tự mình đi dọn dẹp vệ sinh trong ngoài căn nhà sạch sẽ một lần, nội tâm cũng đã khôi phục trạng thái bình tĩnh, cũng không cố ý trốn tránh người đàn ông.

Hai người vẫn ở chung như thường lệ, bữa trưa vẫn cùng nhau dùng bữa, ngủ trưa cũng là cùng nhau ngủ, đến chạng vạng, sẽ cùng nhau đi đón con tan học.

Bỗng nhiên Dụ Tư Tình sẽ có loại cảm giác giống như chưa từng chia xa với Hạ Vân Tiệm, anh không có cách nào chiếm cứ căn hộ bên cạnh, bắt đầu tự nhiên mà đem đồ đạc của mình, cố ý di chuyển vào trong căn hộ của cô.

Thỉnh thoảng là cúc tay áo, lúc thì đồng hồ, cùng với một chiếc nhẫn không bắt mắt.

Dụ Tư Tình sẽ đặt ở trong ngăn kéo, đợi không đến hai ngày, Hạ Vân Tiệm lại tiếp tục ném một đôi cúc áo lên bồn rửa tay.

Dần dà, cô cũng hiểu được người đàn ông đang dùng phương thức này để chiếm cứ địa bàn, giống như thú cưng sẽ để lại mùi để đánh dấu chủ quyền. Cho nên khi Hạ Vân Tiệm ném đồ vào trong căn hộ, Dụ Tư Tình cũng không nhặt mà cất đi nữa.

Ở trong nhà này, chỉ có Dụ Gia Phan là hoan nghênh bố đến nhất, lời nói dần cũng trở nên nhiều hơn, cũng sẽ hoạt bát hơn một chút.

Nể tình con trai, Dụ Tư Tình cũng chỉ có thể ngầm đồng ý cho người đàn ông này thường xuyên đến cửa vào nhà, cho đến cuối năm, hôm đó rất lạnh, bên ngoài còn tràn ngập gió tuyết.

Mấy ngày gần đây vợ chồng Hạ Tuy Trầm dẫn Tiểu Lý Nhi về nhà cũ của Hạ gia ở, bên cách không có em gái cùng chơi, Dụ Gia Phan lại thích đi học đàn dương cầm.

Từ khi cậu bé được nghỉ tới nay, mỗi ngày đều không quản mưa gió đi học đàn dương cầm, bình thường Dụ Tư Tình đều sẽ tự mình đưa đón, mà gần đây thời tiết hạ nhiệt rất lạnh, lại có tuyết rơi dày, buổi sáng, Hạ Vân Tiệm sẽ đưa Dụ Gia Phan đi học, để cho cô tiếp tục nằm trong chăn.

Dụ Tư Tình ngủ đến hơn chín giờ, nghe thấy tiếng chuông cửa ở chung cư vang lên mới rời giường, tưởng rằng Hạ Vân Tiệm không mang theo chìa khóa, tùy ý quấn lấy chiếc áo ngủ màu trắng rộng rãi để giữ ấm, đi ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa, đứng đối diện với cô là một cặp vợ chồng trung niên bình thường,, hai mắt trong nháy mắt như có ánh sáng: “Tư Tình? Con là Dụ Tư Tình sao?”

……

Trong phòng khách rộng rãi ngăn nắp, có lò sưởi ấm áp, rèm cửa sổ màu be buông xuống, ngoài cửa sổ gió tuyết tràn ngập, nhưng không cảm giác được chút khí lạnh nào. Dụ Tư Tình pha cho đôi vợ chồng trung niên này một chén trà ấm, bởi vì quá nóng, người đàn ông tự xưng là bố cô tỏ ra đáng thương, cổ họng ho nặng vài tiếng, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên.

Cô ngồi bên cạnh không nhúc nhích, giọng điệu rất lạnh nhạt nói: “Uống chậm một chút.”

Người đàn ông bình tĩnh lại, nói là họ Phụng, lại lấy ra hai tấm ảnh cũ từ trong túi ra: “Tư Tình a, đây là tấm ảnh con vừa mới sinh ra được một trăm ngày… Và đây là ảnh cưới của mẹ con khi còn trẻ, có giống con bây giờ không?”

Hai vợ chồng phát hiện ra Dụ Tư Tình, nguyên nhân là do hot search weibo thời gian trước, cô bị cư dân mạng bóc ra tư liệu chi tiết, thân phận cô nhi và vị trí quản lý công ty nào từng đảm nhiệm, cùng với ảnh giấy tờ tùy thân, trên bách khoa toàn thư Baidu đều có.

Mà gương mặt Dụ Tư Tình, rất giống mẹ ruột.

Người đàn ông lúng túng giải thích, nói: “Chúng ta có giấy khai sinh của con …”

Dụ Tư Tình chưa từng nghĩ tới việc đi tìm người thân, mi tâm khẽ nhíu lại: “Vậy thì sao? ”

Người phụ nữ trầm mặc bên cạnh rốt cục nhịn không được lên tiếng, bà ta đã không còn trắng trẻo xinh đẹp nữa, bị năm tháng tàn phá, so với những người trạc tuổi thì già hơn nhiều: “Tư Tình, lúc trước bố mẹ thật sự là không nuôi nổi con, ở nhà, con còn có mấy chị em của con đòi ăn cơm… Mới đem con để ở cửa cô nhi viện…”

Dụ Tư Tình không muốn nghe những lời này, lại nở nụ cười: “Cho nên?”

Cô lại lặp đi lặp lại những lời này, người đàn ông muốn nói lại chỉ nhìn cô, chỉ là ánh mắt không có cái gọi là tình phụ tử, nó đục ngầu, giống như nước bẩn dưới cống bên đường, bị che bởi một tầng bẩn thỉu.

10 phút sau.

Dụ Tư Tình từ miệng hai vợ chồng này biết được, lần này họ tới cửa nhận con gái, là vì muốn được cấp dưỡng, cho con trai bảo bối kết hôn mua nhà.

Cô cười tự giễu, quay đầu nhìn về phía gió tuyết ngoài cửa sổ, trong lòng có loại cảm giác mờ mịt của số phận, mà loại cảm giác này cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh đã biến mất, cực kỳ bình tĩnh mở miệng hỏi: “Vì sao lại lựa chọn vứt bỏ tôi?”

“Tư Tình…”

“Các người có bao giờ nghĩ tới chuyện trở về viện phúc lợi tìm lại tôi không? Cho dù là một giây, một giây ý niệm trong đầu thôi.”

Không khí phòng khách yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy hít thở cũng không thông, Dụ Tư Tình nhìn hai người đối diện á khẩu không nói nên lời, cảm xúc trên mặt đều là lạnh lẽo, cô hoàn toàn xuất ra khí chất khi đàm phán với người khác như lúc còn đi làm, bất giác làm cho người đối diện trong lòng rất áp lực.

Đến cuối cùng, là Hạ Vân Tiệm đưa con trai trở về.

Khi nhìn thấy căn hộ còn có người lạ ở đây, đáy mắt thâm trầm của anh có phủ lên một lớp kinh ngạc, nhưng sắc mặt không lộ ra.

Mà đôi vợ chồng này nhận ra Hạ Vân Tiệm, luống cuống tay chân đứng lên chào hỏi, xấu hổ lại kiên trì, lại nói tiếp chuyện huyết thống.

Dụ Tư Tình chỉ thấy nực cười, khóe môi vẫn luôn nhếch lên.

Khi sự kiên nhẫn của cô sắp cạn kiệt, Hạ Vân Tiệm kịp thời đưa người ra ngoài, thái độ không lạnh không nhạt, không nói có tin hay không về thân phận của đôi vợ chồng này.

Cửa căn hộ bị đóng lại, trong nháy mắt ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Dụ Tư Tình ôm đầu gối ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh mắt dịu dàng nhìn ra bên ngoài, trong đầu hiện lên câu hỏi cuối cùng cô hỏi ra: “Lúc lão viện trưởng nói nhặt được tôi, trên bộ quần áo có nhét một tờ giấy, trên đó viết hai chữ Tư Tình, vì sao lại là Tư Tình?”

Trả lời câu hỏi này, là người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột của cô: “Cái tên đólà mẹ nghĩ ra, mẹ nghĩ rằng khi con lớn lên … Có thể thường xuyên nhớ tới cha mẹ ruột của con.”

Dụ Tư Tình ——

Dụ là theo họ của lão viện trưởng.

Tư Tình, một chữ cũng không thay đổi.

Bởi vì là tên cha mẹ ruột của cô đặt cho, cũng bởi vì lão viện trưởng hy vọng cô có thể làm một đứa nhỏ thiện lương, niệm tình tốt, sau khi lớn lên có thể chăm ông lúc sinh lão bệnh tử.

Dụ Tư Tình, cái tên này giống như lời nguyền ác độc nhất.

Đời đời kiếp kiếp dây dưa với cô không buông…

Bất luận là đối với cha mẹ, lão viện trưởng, hay với Hạ Vân Tiệm.

Nhìn lại hơn ba mươi năm trôi qua, cô đều suy nghĩ, suy nghĩ về tình yêu đau đớn nhất, khó khăn nhất trên thế gian này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play