Tình huống bây giờ như đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. William Cruz cảm thấy tình huống này cũng có thể coi là tình huống rối rắm nhất mà ông từng gặp.
Cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra được kẻ tình nghi nhưng không thể lập tức hành động bắt lấy chúng. Bởi vì chỉ cần xảy ra chút hành động ngoài ý muốn, hoặc để hung thủ cảm nhận được cái gì đó thì tên hung thủ này sẽ không khác gì một chú chó sói hoang dã, rồi dẫn tới thảm kịch.
Nhưng chẳng lẽ cứ như thế mà buông tha cho hung thủ sao? Giống như lời Chúc An Sinh nói, hành động lần này của bọn họ vừa có lợi vừa có hại, có thể dụ dỗ được hung thủ đi ra và cũng như đang kích thích hung thủ. Nếu như giờ buông tha cho hung thủ thì đợi lần sau lúc bọn họ bắt được hung thủ thì hắn đã phạm án tiếp, lúc đó phải làm sao?
Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào? Trong phút chốc, William Cruz không có chủ kiến gì.
“ Trên người ông có súng lục không? ” Bỗng nhiên, Chúc An Sinh quay về hướng William Cruz hỏi.
“ Có chứ, nhưng không phải cô cũng có một khẩu sao? ” William Cruz không hiểu vì sao đột nhiên Chúc An Sinh lại hỏi mình vấn đề này.
“ Vậy nếu ông tin tưởng tôi thì có thể tạm thời cho tôi mượn khẩu súng lục của ông không? ”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT