Tầm 5 rưỡi chiều, Chúc An Sinh hoảng sợ từ trong ác mộng mà tỉnh giấc, bên tai cô cứ văng vẳng câu nói của Phương Trọng Bình “ Cháu từ chức đi. ”

Tự cô lúc đó cũng không đáp ứng yêu cầu của Phương Trọng Bình, nhưng thế thì có ích lợi gì chứ ? Tuy rằng có thể giữ được chức vụ hiện tại của mình, nhưng cô phải ngồi ngốc ở nhà tận ba ngày, đừng nói tới được vào đội hình sự, đó đúng là ước mơ không thể với tới.

Tay trái cô xoa xoa đầu cho bớt đau, tay phải cô lần mò trên giường tìm điện thoại di động, mở điện thoại lên cô mới phát hiện, cô đã dành thời gian gần như cả ngày để ngủ rồi, giờ đã gần tối rồi.

“ Chúc An Sinh, sao mày có thể sống cuộc sống như thế này chứ ? ”

Chúc An Sinh nhìn màn hình di động tối đen đang phản chiếu hình ảnh của mình, nhịn không được mà tự ngồi nói chuyện một mình. Hình ảnh phản chiếu cô lúc này là người có mái tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, miễn đề cập tới kiểu áo ngủ như người già trung niên mà cô cho là thoải mái, bộ dáng đúng là vô cùng chán nản.

Bỗng nhiên Chúc An Sinh cảm thấy, có phải chính cô cũng sắp buông bỏ luôn giấc mơ được vào đội hình sự rồi không ?

Chúc An Sinh quay đầu nhìn đầu giường mình, trên đó có đặt mấy khung hình, trong đó có một khung có bức ảnh cũ, nó đã bị ố vàng, Chúc An Sinh nhớ rất rõ, lúc chụp bức ảnh này cô đang muốn cù bố mẹ, họ cười lên thật thoải mái, người chụp ảnh đã chớp lấy cơ hội này mà chụp.

“ Bố, mẹ, con thật nhớ hai người. ”

Chúc An Sinh nhịn không được, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống khung ảnh, cô vội vàng dùng tay áo ngủ lau khô nước mắt, đối với việc lần này Phương Trọng Bình làm, sự tức giận của cô cũng đã vơi đi phân nửa.

Đúng vậy, cô làm sao có thể đi oán giận Phương Trọng Bình được đây ? Phương Trọng Bình đối với cô vô cùng tốt, việc không muốn cho cô vào đội hình sự là nguyện vọng của bố cô, mà cô thì hoàn toàn hiểu được ước muốn này của bố.

Chúc An Sinh còn nhớ rõ khi đấy cô tới cửa hàng mua kem, cô mua xong ra ngoài không thấy mẹ mình đâu cả, hai ngày sau cô nhận được tin bố mẹ mình đã qua đời. Phương Trọng Bình cũng không có ý định giấu diếm cô bất cứ thứ gì, ông nói bố mẹ cô bị kẻ xấu trả thù, kẻ xấu đó đã bắt cóc mẹ cô, và bố cô đi cứu, cho dù là trong tình huống nào thì bố cô vĩnh viễn sẽ bảo vệ mẹ.

Phương Trọng Bình không lừa cô, khi cô tới nhà xác, nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của bố mẹ, máu chảy ra giờ đã đông cứng vào thành vết ố rõ rệt, mà trước lúc chết bố cô đã ôm chặt mẹ cô, ngay tới cả pháp y cũng không thể tách thi thể hai người họ ra được.

Sau này, khi cô trưởng thành hơn một chút mới biết được rằng, lúc đó bố mẹ cô bị trói chặt và bị người xấu đánh cho tới chết, bố cô là người bị thương nặng nhất, xương gãy rất nhiều, biến dạng không nhận ra hình dáng ban đầu, nhưng dù là vậy ông vẫn chống đỡ tới khi nhìn thấy cứu viện để nói ra di nguyện của mình.

Phương Trọng Bình đáp ứng ông sẽ lo cho Chúc An Sinh thật tốt, cũng đáp ứng sẽ để cô tránh xa hết những thứ xấu xa, để cho cô có một đời bình an vui vẻ hạnh phúc, đó là điều mà ông hy vọng.

Cho nên lúc trước khi Phương Trọng Bình biết cô dám lén sau lưng ông thay đổi nguyện vọng trường đại học, ông vô cùng tức giận. Nhưng ông cũng không thể làm gì được, ông thể nhẫn tâm đối với cô, cho nên cuối cùng ông vẫn mắt nhắm mắt mở để cô thi vào học viện cảnh sát, nhưng vì để không thất hứa, ông trăm phương nghìn cách ngăn cản cô đi làm cảnh sát, vậy nên công việc của cô ở đồn công an hiện tại chính là sự nhún nhường lớn nhất của ông rồi.

Tất cả những điều này cô đều hiểu rõ cả, nhưng cô không cam tâm mình phải bỏ đi lý tưởng sống của bản thân, lần này cô lập công, Phương Trọng Bình dường như sợ cô sẽ được chiêu mộ tới đội hình sự, hết cách, ông chỉ có thể đưa ra đòn cuối cùng.

Thực sự nên từ bỏ sao ? Chúc An Sinh tự hỏi lòng mình, nhưng cô lại không tìm được đáp án như mong muốn, cô không muốn làm Phương Trọng Bình khó xử, càng không muốn làm trái với di nguyện của bố mình, nhưng cô lại càng không muốn cả đời này mình sống trong nuối tiếc.

Nên làm gì bây giờ ? Chúc An Sinh không nghĩ ra được gì cả, chỉ có cái dạ dày cô đang biểu tình muốn cô đi tìm đồ ăn cho nó mà thôi.

Không muốn suy nghĩ nhiều tới chuyện đó nữa, cô hiện tại vẫn nên lấp đầy cái bụng đã, nhẹ nhàng đặt khung ảnh trở về vị trí của nó, cô lập tức nhảy xuống giường đi vào nhà bếp. Vừa mở tủ lạnh ra cô mới nhớ rằng hơn tháng nay cô chẳng mua đồ ăn ! Chúc An Sinh quyết định đi tìm vị cứu tinh cuối cùng của mình – cơm hộp !!

Kính coong…

“ Ai thế. ”

Đúng lúc Chúc An Sinh muốn đi vào phòng ngủ tìm điện thoại di động thì chuông cửa vang lên, vì dạ dày đang trống không cho nên cô cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng tức giận.

Kính coong…

Kính coong…

Kính coong…

Bên ngoài có lẽ đã nghe thấy tiếng Chúc An Sinh, nhưng lại không lên tiếng, cứ thế mà ấn chuông cửa như muốn ấn nát luôn, Chúc An Sinh bị chuông cửa làm phiền khiến đầu cô như muốn nổ tung.

Vô cùng hùng dũng đi ra cửa, cô thề cô phải giáo huấn cái người đang đứng bấm chuông kia một trận mới được.

“ Đừng có ấn nữa. ”

Cửa còn chưa mở ra nhưng cô đã hét toáng lên rồi, vì bất ngờ với hành động của cô nên người đứng ngoài cửa đang ấn chuông cũng giật mình ngây người ra.

Chúc An Sinh thấy người ấn chuông là một người đàn ông lạ thì sự tức giận đã vơi đi không ít, cô chỉ là cáu vì đang đói thôi còn cô vẫn có thể cư xử bình thường với người ta mà, huống chi người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ vô cùng đẹp trai.

Người đàn ông trước mặt cô ăn mặc vô cùng giản dị, một chiếc áo trắng có hình chữ T và quần jean, chân đi một đôi giày thể thao giản dị, anh lớn lên ngoại hình đẹp trai cho nên cho dù mặc quần áo đơn giản như thế nào thì vẫn đẹp. Người này sống mũi cao thẳng, còn đeo kính râm, Chúc An Sinh cảm thấy người này đeo kính mang theo một loại khí chất rất ưu nhã.

“ Cô chính là Chúc An Sinh ? ”

Khi người đàn ông này mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt Chúc An Sinh lại cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình đập rộn ràng, nhưng dù thế thì cô vẫn phải cảnh giác một chút đối với điều này.

“ Anh quen tôi sao ? Anh là ai ? ”

“ Cũng không tệ, biết cảnh giác đấy, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Trì Trừng. ”

Trì Trừng ? Chúc An Sinh cảm thấy cái tên này quen quen, cô lần nữa quay lại nhìn Trì Trừng, cô cảm thấy gương mặt có chút quen thuộc, đột nhiên, Chúc An Sinh mở tròn to hai mắt : “ Anh là Trì Trừng ? ”

“ Sao thế, chứ không cô nghĩ tôi có thể là ai ? ”

“ Từ từ, anh đừng có cử động. ”

Chúc An Sinh liền chạy biến mất trong ánh mắt nghi hoặc của Trì Trừng, đợi tới lúc cô quay ra đã thấy trên tay cô cầm một quyển sách, anh liếc mắt là có thể nhìn thấy, ảnh bìa quyển sách chính là hình anh.

Một lần nửa trở ra cửa, cô cẩn thận so sánh hai khuôn mặt phiên bản ngoài đời thực và phiên bản bìa quyển sách, rốt cuộc so sánh đi so sánh lại, cô kết luận rằng … Trì Trừng thực sự đang đứng ở ngay trước mặt cô.

Lần đầu tiên Chúc An Sinh biết tới Trì Trừng chính là từ vị giáo sư giảng dạy cô, đây chính là người hâm mộ Trì Trừng.

Trước kia trong một buổi học có học sinh đã nhắc đến Trì Trừng, điều này khiến cho giáo sư vô cùng tò mò, xuất thân là con nhà nòi, từ nhỏ đã thông minh hơn người, 15 tuổi đã trợ giúp bố của mình phá được một vụ án lớn ở Mỹ, bố anh chính là cục trưởng, bởi vậy chuyện của Trì Trừng được rất nhiều người biết tới, bạn học kia kể tới anh như là học thuộc bài vậy, cái gì cũng đều nhớ rõ ràng.

Chúc An Sinh khi đó đại học năm nhất đã nghe danh của Trì Trừng, sau đó cô tìm hiểu sâu hơn một chút mới biết rằng, Trì Trừng 24 tuổi đã thành lập được một viện nghiên cứu của riêng mình, viện nghiên cứu của anh thường hợp tác với cảnh sát quốc tế phá được rất nhiều vụ án.

“ Tôi đang nằm mơ sao ? ”

“ Cô muốn tiếp tục nằm mơ sao, vậy tôi có thể rời đi. ”

Trì Trừng liếc qua nhìn bộ đồ ngủ của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy hối hận khi mình tìm tới đây, bởi vì thực sự cô chẳng giống như bộ dáng Phương Trọng Bình đã miêu tả, nào là ‘ tinh anh ’ lại còn ‘ thiên tài ’

“ Đừng đừng đừng ! Tôi chỉ quá kích động thôi, để anh chê cười rồi. ”

Chúc An Sinh cảm thấy lúc này cô thật muốn đào một cái hố để chui xuống.

Cô trước đây còn ảo tưởng có thể một lần gặp được nhân vật truyền kỳ như Trì Trừng, nhưng cô không nghĩ tới tới lúc gặp được rồi mình lại không chịu nổi.

“ Tôi muốn đi ăn lẩu, cô có muốn đi ăn cùng tôi không ? ” Trì Trừng cũng không chú ý tới bộ đồ ngủ nữa, anh nhớ rõ lúc mới đi vào tiểu khu này thì thấy ngay bên ngoài có một tiệm lẩu, cũng phải một năm rồi anh chưa được anh lẩu, phải là mùi vị chính tông đó, cho nên so với việc phỏng vấn tìm trợ lý thì anh càng muốn đi vào tiệm lẩu đó ăn cho thỏa thích.

Chúc An Sinh vừa nghe thấy chữ lẩu thì dạ dày sôi lên, cả cô và Trì Trừng đều nghe rõ mồn một âm thanh phát ra từ bụng cô.

Trì Trừng nín cười, khỏi cần cô nói gì anh cũng đã biết đáp án rồi.

“ Tôi tới trước, rồi cô đi ra sau nhé, tiệm lẩu ngay dưới khu nhà cô thôi. ”

Nói xong, Trì Trừng liền nhanh chóng đi mất, Chúc An Sinh cảm thấy mất mặt, cô đi về phòng rửa mặt, sửa soạn một chút liền thay một cái váy đen liền thân.

Mười lăm phút sau, cô đi vào tiệm lẩu. 

Chúc An Sinh đi tới tiệm lẩu đúng lúc thấy anh đang nhúng thịt bò, Chúc An Sinh theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

Trì Trừng nhìn thấy Chúc An Sinh, đáy mắt cũng lộ ra ý cười.

“ Không cần khách sáo, bữa hôm nay tôi mời. ”

Chúc An Sinh hiện rất muốn động đũa, cô muốn giải quyết vấn đề bụng mình nhưng cô lại có nghi vấn quan trọng hơn cần giải đáp.

“ Cảm ơn. ” Khách sáo một câu, cô liền đi vào vấn đề chính : “ Trì Trừng tiên sinh, anh là tới tìm tôi sao ? ”

“ Nếu không thì sao ? ” Trì Trừng tiếp tục nhúng thịt bò.

“ Tôi không biết, anh tới đây tìm tôi có việc gì ? ”

Trì Trừng đem thịt bò vừa nhúng xong để vào bát Chúc An Sinh, anh nhớ rõ lúc nãy bụng cô còn cồn cào.

Chúc An Sinh hoảng hốt cảm ơn anh, nhưng mà cô vẫn chưa rõ mục đích Trì Trừng tới tìm cô.

“ Trợ lý trước của tôi ở viện nghiên cứu đã chuyển đi chỗ khác, vì thế tôi cần một trợ lý mới. ”

Chúc An Sinh lập tức hiểu được rõ ràng, nhưng sau đó lại có vấn đề mới xuất hiện : “ Nhưng mà Trì Trừng tiên sinh, sao anh biết nhà tôi ở đây ? Sao anh biết tôi là ai ? ”

Vấn đề này của cô làm anh ngừng động tác, anh đánh giá Chúc An Sinh một chút, sau khi rửa mặt và chải tóc lại trông cô nhìn thuận mắt hơn nhiều.

“ Người bình thường không thể làm trợ thủ của tôi được, cô có thể tìm được đáp án cho câu hỏi của mình không ? ”

Chúc An Sinh nghe vậy liền rơi vào trầm tư, cô rất nhanh nghĩ ra được một đáp án, chẳng lẽ là Phương Trọng Bình nhắc tới cô với anh sao ? Chúc An Sinh nghĩ người có thể quen biết Trì Trừng chỉ có thể là Phương Trọng Bình.

Nhưng tại sao Phương Trọng Bình lại muốn làm như vậy chứ ? Chúc An Sinh cảm thấy khó hiểu, ông không phải vì muốn thực hiện theo di nguyện của bố cô mà cự tuyệt không cho cô làm cảnh sát hình sự sao ?

Đúng rồi ! Đột nhiên trong đầu cô như có một tia sáng xuất hiện, cảnh sát hình sự.

Di nguyện mà bố cô để lại, ông hy vọng cô sẽ không đi theo con đường của ông, Phương Trọng Bình không thể làm trái với di nguyện này được, nhưng ông cũng không muốn ước mong của cô lại bị dập tắt, cho nên ông giúp cô có thể tới làm trợ lý cho Trì Trừng.

Sáng tỏ hết mọi việc, hốc mắt Chúc An Sinh không kìm được mà hơi đỏ lên.

“ Là chú Phương nói với anh sao ? ” Chúc An Sinh cảm động.

Trì Trừng cười cười, anh cũng không có phủ nhận : “ Ông ấy bảo tôi cho cô một cơ hội phỏng vấn. ”

“ Phỏng vấn ? ” Nét cười trên gương mặt Chúc An Sinh lập tức cứng đờ.

“ Chẳng lẽ cô nghĩ chỉ dựa vào được đề cử là có thể làm trợ lý của tôi sao ? ” Anh buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn bộ dáng anh như đang suy nghĩ điều gì vô cùng sâu xa, chốc lát sau, anh như nghĩ ra cái gì đó : “ Như vậy đi, giờ cô đoán xem lần này tôi tới Trung Quốc là vì sao, chỉ cần cô đoán trúng thì sẽ thuận lợi qua vòng phỏng vấn. ”

Chúc An Sinh lập tức nhăn mày, không phải là cô đang bất mãn, mà là cô đang suy nghĩ về câu hỏi mà Trì Trừng đưa ra.

“ Gia đình Trì Trừng tiên sinh hiện tại đều đang định cư bên Mỹ, bản thân anh cũng là học tập và lớn lên ở Mỹ, cho nên lần này Trì Trừng tiên sinh về nước không có khả năng là đi thăm người thân. ”

“ Mặt khác gần đây tôi nghe ở chỗ làm nhắc tới ở cổ trấn Hà Giác xảy ra án thứ hai vụ án thi thể nữ mất đầu và bị băm vụn xác, cho nên tôi nghĩ, hẳn là anh về nước vì vụ án này đi. ”

Nghe xong Chúc An Sinh phân tích, anh liền lộ ra vẻ tươi cười : “ Không tồi, rất nhanh trí, nghe nói khi còn học cô học võ rất đỉnh đúng không ? ”

Chúc An Sinh gật gật đầu, cô không rõ vì sao tự nhiên Trì Trừng lại hỏi vấn đề này.

“ Được rồi, vậy thì chọn cô vậy. ”

“ Chỉ đơn giản như vậy thôi sao ? ” Chúc An Sinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“ Đủ thông minh, lại biết cảnh giác, hơn nữa còn biết võ, có thể bảo vệ tôi, như thế là đủ rồi. ” Trì Trừng nói ra lý do vô cùng đơn giản.

Chúc An Sinh cũng không hỏi nhiều nữa, cô yên lặng ngồi ăn thịt bò của mình, bất quá cô vẫn có điểm không rõ, Trì Trừng nói bảo vệ anh là có ý gì chứ, ý là anh coi cô như vệ sĩ đó hả ?

Chúc An Sinh có hơi buồn bực, cô quyết định sau này cô phải chớp thời cơ chứng minh cho anh thấy năng lực của cô.

Ăn tối xong, cô chào tạm biệt Trì Trừng, Chúc An Sinh trở về nhà liền lấy điện thoại ra vào danh bạ.

Cô vừa mới có số điện thoại của Trì Trừng, nhưng Chúc An Sinh lại ấn gọi vào một dãy số quen thuộc khác.

Điện thoại vừa được kết nối Chúc An Sinh liền nghe được giọng nói trầm thấp vô cùng ấm áp.

“ Chú Phương, cảm ơn chú. ”

Thật lâu sau đó, sau khi cúp điện thoại, ở một văn phòng giữa trung tâm thành phố, thân ảnh người đó bỗng nhiên trông già cỗi hơn nhiều.

Phương Trọng Bình mở một ngăn kéo ở bàn làm việc của mình ra, trong đó có một bức ảnh mà toàn đội chụp chung, trong ảnh ai ai cũng cười vô cùng vui vẻ.

“ Hàng Tử, tôi đã không để con bé vào được đội hình sự, nhưng tôi vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với cậu, cậu hãy tha thứ cho tôi, nếu có trách tôi, thì cậu đợi tôi khi nào xuống dưới đó liền tạ lỗi với cậu, còn bây giờ, cậu yên tâm đi, tôi vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ An Sinh. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play