Không thể nào xác định được nếu như không có manh mối. Không có manh mối, thì giờ họ phải làm thế nào mới tìm được một người trưởng thành mất tích có hành vi, năng lực độc lập đây ?
Điểm quan trọng chính là, anh thật sự muốn đi điều tra vụ án không rõ manh mối như thế này sao ? Mà Trì Trừng cũng biết, ở viện nghiên cứu còn nhiều vụ án đáng sợ hơn đang chờ anh xử lý, anh có nên đem tinh lực và thời gian của mình đặt vào một vụ án mất tích như thế này không ?
Trì Trừng tự rơi vào trong nghi hoặc của mình, hơn nữa, anh đột nhiên phát hiện ra chỉ cần anh nhắm mắt lại là anh sẽ nhớ tới bộ dáng khẩn cầu của Ninh Chí Minh và Tống Thục Nhân lúc tới gặp anh, anh thật sự sẽ bỏ mặc cặp bố mẹ đã bất lực như thế sao ?
Ninh Vũ Nhu, rốt cuộc cô đang ở chỗ nào ?
Trì Trừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh phố xá trên đường cứ thế lướt qua rất nhanh, giống như một đời người vậy, rất vội vàng, rất khó để có thể lưu lại trong cuộc đời người một khoảnh khắc đẹp tới nao lòng.
Chúc An Sinh đương nhiên không biết được những suy nghĩ phức tạp trong lòng anh lúc này, cô cũng không biết được lúc này anh đã âm thầm đưa ra một quyết định.
Quay trở lại biệt thự, Chúc An Sinh trút bỏ lễ phục xuống rồi đi tắm một lần nữa, đặc biệt là lúc tháo giày cao gót ra, Chúc An Sinh cảm thấy mình như vừa được hồi sinh vậy. Sau đó cô liền nằm trên chiếc giường mềm mại, yên lặng chìm vào giấc ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT