“Chúng ta phải tiếp tục điều tra thêm.” Sau một hồi im lặng, Trì Trừng đưa ra đáp án của mình: “Giết chóc đơn thuần không thể giải quyết triệt để được việc này, những đứa trẻ đó cần sự trợ giúp của chúng ta. Hung thủ cũng cần sự trợ giúp của chúng ta. Tuy sự trợ giúp của chúng ta tới muộn nhưng chúng ta cần phải làm những điều đó.”
“Nhưng chúng ta đang giúp bọn họ thật sao?” Chúc An Sinh nhìn chăm chăm vào mắt Trì Trừng, cô không thấy trong mắt Trì Trừng có sự kiên định tuyệt đối.
“Mark Spiegel đã đồng ý với anh rồi. Cậu ta sẽ bất chấp tất cả để chuyển những chân tướng đang có thành tin đăng lên. Việc chúng ta cần làm chính là tìm được chân tướng, để cho ánh mặt trời rọi tới bóng tới nơi góc chết đó. Như thế mới cứu vớt được tương lai của người bị hại.”
“Nhưng ai sẽ là người cứu rỗi người đã để hai tay mình nhuốm đầy máu đây?” Chúc An Sinh hỏi, giọng cô vô cùng mệt mỏi. Đúng như những gì Trì Trừng nói, sự trợ giúp của bọn họ là quá muộn, tất cả đã quá muộn.
“Anh nghĩ, có khi nào hắn không cần chúng ta cứu vớt không?”
Lời Trì Trừng nói khiến Chúc An Sinh im lặng suy nghĩ. Chúc An Sinh nhớ tới cô gái nhỏ chất vấn mình khi nãy, cô còn nhớ rõ dáng vẻ cô gái nhỏ đó đang che chở cho ‘anh trai’. Chúc An Sinh cảm thấy, trong lòng cô gái nhỏ này, người ‘anh trai’ đó tựa như ánh mặt trời của cô bé.
“Cô bé đó đã nhắc tới việc năm ngoái có một tay phóng viên tới trại trẻ mồ côi. Cô bé đó kể hết mọi việc của mình cho tên phóng viên biết, người phóng viên ấy cũng đồng ý sẽ giúp đỡ cô bé. Nhưng sau đó vì sao cô bé lại nhận lấy sự trừng phạt thì anh nghĩ tên phóng viên này biết được một chút chuyện bên trong.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT