Đến ngày thứ tư, Quận chúa Vân Tường không nhịn được nữa. Ta đã nói rồi, ưu điểm lớn nhất của ta chính là rất kiên nhẫn. Bốn ngày nay, ta không hỏi, không làm ầm ĩ, cũng không cãi cọ, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ uống thì uống, đến giờ ngủ thì ngủ, nhịn không được thì làm ầm lên đòi đi vệ sinh. Nếu nàng ta muốn hành hạ ta, ta thật sự dám tè ra cả người, nàng ta cùng ta ở chung một xe ngựa, cùng lắm thì cùng nhau ngửi mùi thôi.

Mấy ngày trôi qua, Quận chúa Vân Tường ăn không ngon ngủ không yên, gương mặt nhỏ nhắn nhanh chóng hốc hác đi trông thấy.

“Ngươi không sợ ta đem bán ngươi đi sao?” Nàng ta dùng giọng điệu lạnh lùng dọa dẫm ta, có lẽ nghĩ rằng ta sẽ sợ hãi.

Ta co rúm trong góc, nhìn chằm chằm lên nóc xe ngựa ngẩn người.

“Đã đến thì cứ an phận, Quận chúa chỉ cần suy nghĩ cho thấu đáo là được. Thiếu đi một thứ nữ Khương Hoa chẳng đáng là gì, nhưng Thế tử phu nhân của Tuyên Bình hầu phủ bỗng dưng biến mất thì không hay cho lắm.”

Thấy ta còn có thời gian đe dọa nàng ta, Quận chúa Vân Tường lại tủi thân bĩu môi, vành mắt nàng ta đỏ hoe, quay lưng đi lau mạnh nước mắt.

“Ngươi hiểu gì chứ? Nếu không phải, nếu không phải ca ca, ta đã sớm cùng hắn...”

“Thôi đi, dù không có chuyện của Tiểu quận vương, ngươi và Tề Ngọc cũng không thể đến được với nhau. Quận chúa, người có thể tùy hứng, vậy còn Trưởng công chúa thì sao?”

Thấy ta nhắc đến Khánh Dương trưởng công chúa, gương mặt nhỏ nhắn của Quận chúa Vân Tường sụp xuống, cuối cùng hai hàng lệ cũng rơi trên mặt nàng. Nước mắt trong suốt như pha lê, rơi xuống đất tạo thành hai vũng nước nhỏ.

Sức khỏe Hoàng thượng không tốt, sắp phải lập trữ quân, nhưng rõ ràng đã có Thái tử đích tử, Hoàng thượng lại cứ không chịu viết chiếu thư, dẫn đến việc các hoàng tử tranh đấu không ngừng. Trưởng công chúa thấy Hoàng thượng do dự không quyết, trong lòng cũng có chút lo lắng, không dám đặt hết hy vọng vào Thái tử, khiến Hoàng hậu có ý kiến với bà.

Trưởng công chúa phủ hiện nay cũng sóng gió không ngừng, Trưởng công chúa lại lo lắng con gái mình sau này lỡ có chuyện gì xảy ra với hôn sự, nên muốn định trước cho nàng. 

Kết quả Quận chúa Vân Tường vẫn còn vương vấn tình cũ không chịu từ bỏ, bèn đuổi theo ca ca, muốn ra tay trước để đưa ta đi. Chỉ cần ta thoái vị nhường ngôi, Quận chúa như nàng ta gả cho Thế tử của Hầu phủ nắm giữ binh quyền, là có thể bảo vệ cho công chúa phủ bình an. Nhưng nàng ta đã đánh giá sai một điều, đó là Tề Ngọc có đồng ý cưới nàng ta hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play