Nghe những lời ngạo mạn như lẽ đương nhiên của nàng ta, ta chỉ thấy nàng ta ngang ngược bất kể lẽ phải, tuổi tác thì lớn mà đầu óc thì chẳng dùng được, cứ thế này e rằng về nhà chồng cũng là kẻ gây chuyện thị phi. Chỉ e Tống gia cũng chẳng thể dung nạp nàng ta được bao lâu. 

Tiểu tỳ đi cùng ta tên là Tố Tâm, năm nay mười lăm, dáng người nhỏ nhắn, trông có vẻ yếu ớt nhưng miệng lưỡi lại vô cùng sắc bén. Ban đầu, Khương Uyển không nhằm vào ta, Tố Tâm cũng yên lặng đi phía sau không nói lời nào. Giờ đây nàng ta lên mặt bắt bẻ ta, Tố Tâm đã sớm không nhịn được, sau khi được ta ra hiệu, liền lớn tiếng mắng xéo Khương Uyển: 

“Đây là phép tắc nhà nào dạy vậy? Một tiểu thư khuê các, gặp Thế tử phu nhân chúng ta không vấn an thì thôi, lại còn đòi phu nhân chúng ta hành lễ trước hay sao? Gia giáo kiểu gì, một chút lễ nghĩa cũng không có!”

Gia tộc quyền quý vốn dĩ là vậy, ra ngoài đều coi trọng thể diện và tôn nghiêm. Khương Uyển là một tiểu thư khuê các chưa xuất giá, trên người không có phẩm cấp cũng chẳng có danh phận gì, lẽ ra gặp ta phải hành lễ mới phải, bởi ta là Thế tử phu nhân, tuy không có phẩm cấp hay tước vị gì, nhưng cũng mang trên mình danh hiệu của Hầu phủ. Đại diện cho thể diện của cả Hầu phủ. 

Nếu ta và Khương Uyển tỷ muội tình thâm, ta tất nhiên sẽ không so đo những chuyện này. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, nàng ta và ta đừng nói là tỷ muội tình thâm, e rằng khả năng trở mặt thành thù còn cao hơn. Tố Tâm cũng không khách khí nữa. Chỉ là khi nhắc đến gia giáo, ta cũng thấy mặt nóng ran, dù sao ta cũng mang họ Khương. Tiểu nha đầu này, đúng là công kích không phân biệt. 

Khương Uyển bị Tố Tâm mắng xéo một trận, tức đến mức nhảy cẫng lên. Nàng ta vốn không xinh đẹp gì, cả khuôn mặt chỉ có làn da là đáng khen, ngày thường toàn dựa vào son phấn lòe loẹt, lại thêm thói quen dùng trang sức đắt tiền để đánh lạc hướng người khác, khiến nhiều người chỉ nhớ nàng ta lộng lẫy, mà chẳng nhớ rõ nàng ta trông ra sao. Giờ đây bị Tố Tâm dạy dỗ, tức giận đến mức ngũ quan méo mó, khuôn mặt vốn đã chẳng ưa nhìn lại càng thêm đáng ghét. 

“Ta nói chuyện với nàng ta, liên quan gì đến ngươi? Con nha đầu hoang dã từ đâu tới, cũng dám lên mặt với ta?” 

Nếu Tố Tâm là nha hoàn của ta, chắc đích tỷ đã sớm ra tay dạy dỗ rồi. Đáng tiếc Tố Tâm là người của Hầu phủ, nàng ta chỉ là Tứ tiểu thư của Thượng thư phủ, làm sao có thể dạy bảo nha hoàn của Tuyên Bình Hầu phủ. Tố Tâm ngày thường phụ trách quản giáo các tiểu tỳ, đã ta luyện nên một cái miệng lưỡi sắc bén. Lúc này nàng ta thậm chí còn không thèm nhúc nhích, bĩu môi nói với Khương Uyển: 

“Ta là tỳ nữ của Thế tử phu nhân, ngươi có phải người của Hầu phủ chúng ta đâu, ngươi quản được sao?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play