Ta vừa chườm khăn nóng lên mông, vừa nói vọng ra từ sau tấm rèm: “Chàng đưa thiếp ra ngoài đi dạo nhé!”
Vừa dứt lời, người ban nãy còn dỗ dành ta đôi câu, bỗng chốc im bặt.
Tề Ngọc lúng túng né tránh: “Ta... không được khỏe, hôm nay không muốn ra ngoài, để hôm khác vậy!”
Ta bỏ khăn nóng xuống, mặc quần vào, lê từng bước đến trước mặt chàng. Nhìn chàng bằng ánh mắt chân thành, ta nói: “Tề Ngọc, dù sao chàng cũng phải học cách bước ra ngoài. Hầu phủ rộng lớn là thế, nhưng chàng đâu thể cứ trông cậy vào Hầu gia mãi được?”
Chàng quay mặt đi, không muốn để ý đến ta, nhưng ta cứ thế mà bẻ mặt chàng lại.
“Trước kia khi còn ở nhà họ Khương, thiếp chưa từng một lần đường hoàng bước chân ra khỏi cửa. Dù có ra ngoài, cũng chỉ là đi theo hầu hạ đích tỷ. Tỷ ấy thì ăn vận lộng lẫy, còn thiếp chỉ như một con thiêu thân xám xịt, đến cả chiếc trâm vàng cũng chẳng dám cài, chỉ được phép dùng trâm bạc. Bởi đích tỷ nói thiếp là con thứ, không nên ăn mặc quá chói lọi, kẻo bị người ta bảo là "con của thiếp thất" không biết phép tắc.”
Nói đến đây, ánh mắt ta tối sầm lại, giống như đứa trẻ không được cho kẹo, nước mắt lưng tròng.
Ta dám cá Tề Ngọc là kẻ miệng cứng lòng mềm.
Ta biết nhiều chuyện cũ của chàng. Xưa kia, cả kinh thành đồn ầm lên rằng Tuyên Bình hầu phủ có một công tử bột, chỉ biết đánh nhau, chơi gái, chẳng việc ác nào không làm.
Nhưng thực ra, chàng đánh kẻ xấu cướp bóc dân nữ. Cô gái ấy muốn lấy thân báo đáp, chàng lại đưa nàng về trang viên của mình, để nàng tự lực cánh sinh. Sau đó, lại bị người ta đồn thổi thành chàng giấu mỹ nhân.
Tề Ngọc còn than thở với ta, bảo cô nương kia trông như đứa trẻ lên bảy lên tám, gầy gò nhỏ bé, chàng lại chẳng có sở thích kỳ quặc gì, với trẻ con càng không có hứng thú. Dù nàng ấy có là thiếu nữ trưởng thành cũng không được.
“Nàng ta có cao bằng eo ta không? Ta sợ đêm đến lúc ngủ lỡ đạp một cái lại hất văng nàng ta ra ngoài.”
Nói đến đây, chàng còn không quên đá đểu ta.
“Không như ai kia, ngủ say như chết, có đẩy cũng chẳng nhúc nhích!”
Quả nhiên, thân thể chàng vừa mới khỏe lại, cái miệng đáng ghét kia đã bắt đầu không tha cho ai rồi.
Dù sao ta cũng nỉ non xin xỏ bằng được chàng cho ta ra khỏi cửa, bà bà đứng ở cửa lau nước mắt.
“Nắng quá, làm cay mắt thôi.”
Bà ấy còn tìm cách che giấu.
Tề Ngọc ngồi trên xe lăn ngoái đầu lại ba lần: “Nương, Hầu phu nhân, người không giữ con lại một chút sao? Con ra ngoài người không lo lắng sao?”
Bà bà lau khô nước mắt, dứt khoát xoay người trở vào phủ, cánh cửa lớn đóng sầm lại.
Gã sai vặt lực lưỡng đẩy xe lăn, Tề Ngọc ngồi trên, cúi gằm mặt, chẳng biết đang trốn tránh điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT